Họ biết nhau qua xem mắt. Sau khi kết hôn anh vẫn ăn chơi như trước, cô cũng không để ý. Có hôm anh đi tán gái ở hộp đêm với bạn bè, một nhóm nam nam nữ nữ, bị cô và đồng nghiệp bắt gặp. Bạn bè của anh đều đổi sắc, sợ cô biết sẽ nổi điên. Ai ngờ cô chỉ cười hì vỗ vỗ vai anh: Cô gái tóc dài kia đẹp lắm, nhưng phải kiềm chế một chút, em đang định có em bé mà. Nói xong, vừa định đi lại bị anh kéo lại: Khó lắm anh mới chọn được nơi em hay lui tới để em nhìn thấy, thế mà em còn chẳng thèm ghen.
1.
Trong nhà hàng, trước bàn ăn cạnh bên cửa sổ, Quý Lê lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa kính. Ánh mắt trời xuyên qua lớp kính phủ lên mặt cô, ánh sáng vàng óng nhẹ nhàng ấm áp như cố tình phác họa thêm sắc điệu lạnh lùng trên gò má nọ. Bên tai là tiếng đàn ông than khóc cầu xin. Quy Lê nghe mà không hề cảm động. Rốt cuộc khi làn váy bị kéo đến sắp đứt chỉ ra, cô mới mất kiên nhẫn nhíu mi thật chặt. Quay đầu nhìn lại, cúi mắt nhìn người đàn ông khóc lóc bi thương đang quỳ gối ôm bắp đùi của mình.
Đột nhiên Quý Lê lại thấy hơi buồn cười, mà cô cũng khẽ cười thật đấy: “Hồ An Sinh, tôi muốn nhắc nhở anh một chuyện, người phụ tình là anh, nên khóc phải là tôi khóc mới đúng chứ, anh đừng có cướp vai của người ta như thế”.
Quý Lê nhìn quanh cửa hàng. May mà bây giờ đang là buổi chiều, cũng không trùng với giờ đông người tới dùng cơm, người có thể xem náo nhiệt cũng chỉ có một bàn ngồi cách đó không xa. Người nọ ngồi trong góc khuất, Quý Lê không nhìn rõ hai người đang ngồi ở chỗ kia. Thế là cô cũng bịt tai trộm chuông tự an ủi mình, chắc bọn họ cũng không nhìn rõ mặt mũi cô đâu nhỉ.
Hồ An Sinh vẫn còn quỳ rạp bên cạnh cô, ôm cô khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi bết nhết đầy mặt hắn. Hắn vừa rống ré vừa khóc lóc kể lể: “Lê Lê, anh xin em, cho anh mà cũng là cho em thêm một cơ hội nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé, được không em? Lê Lê à, em tin anh đi, anh làm thế không phải vì anh lăng nhăng gì đâu! Tại anh yêu em quá! Anh chỉ muốn em ghen chút thôi mà! Nhưng mà em vẫn mãi không chịu ghen, nên anh mới càng ngày càng làm lớn!”
Nghe Hồ An Sinh ngậm nước mắt nói hết lời “tâm huyết”, khóe miệng Quý Lê nở nụ cười, cực kì châm chọc. Trước giờ cô chưa từng biết, khi một tên đàn ông phụ tình muốn cứu vãn tình cảm, chỉ số IQ lại có thể cao đến như thế, hành vi xấu xa đến vậy lại gói gọn lại đến mức càng nghe càng có lý, khiến cho người ta không thể phản bác lại luôn.
Quý Lê khẽ cười một tiếng, gỡ cánh tay của Hồ An Sinh đang vòng quanh đùi mình: “Được, xem như lời anh nói là thật, xem như là tôi tin. Nhưng mà răng của tôi không tốt, không chịu được chua nên không hợp với anh đâu. Anh nên tìm một cô vợ có thể chịu được nóng lạnh chua ngọt ấy, để anh có thể thoải mái đút giấm cho cô ta”. Quý Lê rút chân mình ra, vuốt váy rồi đứng lên đi thẳng.
Hồ An Sinh đấm mạnh xuống đất hét to về phía bóng lưng cô: “Quý Lê, cô là đồ đàn bà không có trái tim! Tôi hận cô!”
Người phục vụ nhẹ nhàng đi tới, Hồ An Sinh xua xua tay đuổi cô: “Đi ra, không cần cô đỡ”. Người phục vụ cẩn thận dò hỏi: “…Anh ơi, cô gái vừa rồi có gói hai chai rượu năm 82 mang đi, xin hỏi hai chai rượu này… có trả tiền ngay bây giờ không ạ?”
Hồ An Sinh sững sờ, đứng lên nhìn về phía cửa sổ, Quý Lê vừa lúc đi ngang qua, hắn cắn răng kêu to: “Quý Lê, cô không phải là người! Tôi nguyền rủa cô gặp người đàn ông tiếp theo cũng sẽ bị phụ tình như thế”.
Ngoài cửa sổ, Quý Lê tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, cầm hai chai rượu lắc lắc với anh ta, nở nụ cười tuyệt mỹ. Nụ cười đó rực rỡ đến chói lòa, như thể mọi ánh nắng rạng rỡ đều trở nên ảm đạm.
2.
Trước một bàn ăn khác trong quán, Tiêu Dương thất thần nhìn cô gái đột nhiên cười rộ ngoài cửa sổ. Trợ lý ngồi đối diện gọi anh: “Tổng giám đốc à anh đừng nhìn thế nữa! Không phải anh không muốn đến đây à? Tự nhiên nhìn người ta cười lại không dừng lại được!”
Tiêu Dương quay mặt lại, liếc mắt nhìn người đàn ông nước mắt nước mũi tèm nhem bên kia, cười nhạo: “Một người đàn ông mà có thể sống đến nước này, sao không đập đầu chết luôn đi”. Thấy trợ lí đang khát khao nhìn mình, ra vẻ đang có lời muốn nói, Tiêu Dương nâng tách trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: “Nói đi, mẹ tôi nói cậu kéo tôi đến quán này uống trà giữa trưa để làm gì?”
Trợ lý ngại ngùng nói: “Tổng giám đốc, tôi không nói dối anh, vị nữ sĩ vừa rồi là người mà mẫu thân đại nhân của anh vừa ý, muốn giới thiệu cho anh, cô ấy từng hợp tác làm ăn với mẹ của anh, nhưng không may lại có một người bạn trai quá tệ hại, mẹ của anh còn mong người ta chia tay từ lâu rồi, rốt cuộc cũng không phụ lòng người, nghe nói hôm nay vị nữ sĩ kia sẽ có một bữa tiệc chia tay bạn trai cũ ở đây, thế là mẹ anh dặn tôi nhất định phải nghĩ cách kéo anh tới đây nhìn, xem xem cô gái này cá tính biết bao nhiêu! Bà còn nói đảm bảo xem xong anh có thể gật đầu đồng ý!”
Trợ lý nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi Tiêu Dương: “Tổng giám đốc à, không phải tôi cố tình phản chiến đâu, anh biết uy lực của thái hậu nhà anh mà, tôi không dám phản kháng… vì thế, anh cảm thấy thế nào?”
Túc Dương xoay xoay chén trà, khóe miệng cong lên thành một đường cong tà ác: “Được, tuồng kịch này rất hay, vì thế hôm nay tôi sẽ không truy cứu chuyện cậu và mẹ tôi thông đồng nữa”.
Nghe anh nói vậy, trợ lý thở một hơi thật dài.
“Cứ theo ý mẹ tôi đi, sắp xếp một buổi xem mắt thử”. Tiêu Dương nói tiếp một câu khiến cho anh trợ lý vừa thở ra lại vội vàng hít lại, giật mình nghẹn ứ giữa yết hầu.
3.
Quý Lê nhìn người đàn ông ngồi đối diện: Hai chân vắt chéo, hay tay đan vào nhau, đặt trên đầu gối. Anh tuấn, đẹp trai. Đôi mắt sáng rực, vẻ bất cần đời không chút nào che giấu.
Con người ta khi bước vào một thời gian nhất định sẽ ngập tràn những điều huyền diệu không một ai đoán trước. Trước đây cô rất xấu, cảm giác tồn tại không khá hơn cái bàn cái ghế là bao nhiêu, còn bây giờ ra ngoài đường lại được người ta khen vài câu xinh đẹp có khí chất. Có lẽ người đàn ông trước mắt này cũng vậy, trước kia đây chỉ là một nam sinh với đáy mắt trong suốt ánh mặt trời, theo thời gian tôi luyện mới dần trở nên lõi đời khôn khéo, ngang ngược và phóng khoáng.
Quý Lê nhìn anh. Anh không nói câu nào, thế là cô cũng duy trì im lặng.
Đây đã là lần xem mắt thứ hai. Cách lần xem mắt đầu tiên không lâu lắm, từ lúc cô xử lí xong chuyện tình cảm không mấy sâu đậm cũng chỉ một cuối tuần. Nghe nói khi cô muốn xem mặt, cô em gái trợ lý trong công ty cũng khá thân quen còn ngạc nhiên vô đối.
Cô em trợ lý hỏi: “Chị trúng tà à? Sao tự dưng lại tích cực với tình yêu nam nữ thế?”
Quý Lê cười mơ màng, nói cho cô biết: “Biết đâu được lần này chị lại gặp được vận hên, nhỡ có người có thể khiến cõi lòng sắt đá của chị biến thành ngón tay mềm thì sao”.
Quý Lê nhìn người đàn ông đối diện, trong lòng lại lặng lẽ hỏi mình, người đó có thể là anh sao? Người có thể biến một cô gái như thép luyện thành một ngón tay mềm.