Chưa Tới Ngày Về

Chương 62




Ta dùng sức nắm chặt tấm quân lệnh trong lòng bàn tay, có đôi lúc đột nhiên hiểu rõ tại sao rất nhiều người thà rằng vì quyền lợi mà chấp nhận đánh đổi cả mạng sống như vậy. Thứ trong tay không chỉ là quyền điều binh khiển tướng mà còn có thể mang những người mà ta tâm tâm niệm niệm dựa dẫm về.

Không biết tại sao khi không có ý thức, một đêm không mộng mị, nhưng cũng chỉ ngủ được hơn hai giờ, khi trời còn chưa sáng ta đã tỉnh dậy, xuống giường hoạt động gân cốt.

Ta dùng nước lạnh rửa mặt, buộc tóc lên. Ngủ một lúc dậy cảm thấy sự hỗn loạn trước đó bị cuốn đi không ít, vậy mới thấy có chút sức sống.

Bầu trời lúc này mới lộ ra một màu trắng bạc. Đã lấy trộm quân lệnh, tự mình lãnh binh ra trận, nếu thanh thiên bạch nhật lấy xuống cũng không quá dễ thấy, nhưng ta quả thực không nguyện ý đợi hơn một tháng nữa, hôm nay dứt khoát quyết định xuất binh. May mắn dọc đường có dịch quán dừng chân nghỉ lại, mùng ba đã an bài xong, tin tức chưa hề đứt đoạn, trong lòng cũng hiểu rõ tình hình ở Bắc Cương.

Trầm Sa Cốc vẫn nằm trong tay Khiết Đan là thật, chỉ là Da Luật Chiến theo lệnh triệu hồi của vua Khiết Đan chỉ để lại một vị tướng phòng thủ trong cốc, đại quân đóng quân cũng đi theo Da Luật Chiến rút đi hơn nửa, số còn lại chưa đến một vạn. Chắc trong lòng Da Luật Chiến đã mặc định thái tử đã chết, đại cục đã định, cho nên không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa hắn vẫn có Tứ hoàng tử thăm dò ý tứ của triều đình, chỉ cần thánh thượng không chịu hạ chỉ xuất binh thảo phạt, khi ấy vẫn không cần phải lo lắng.

Trong lòng ta tính toán một vòng, nếu bây giờ bất ngờ tấn công lúc hắn không phòng bị phỏng chừng có chín phần thành công. Nắm chắc thời cơ, cầm lấy quân lệnh điều tám nghìn tinh binh chạy thẳng đến Trầm Sa Cốc.

Những ngày thường Tần gia quân quản lý quân cực kì nghiêm ngặt, họ cũng chấp hành kinh người, mỗi người đều là trong mười chọn một, lần này đột nhiên điều động cũng không có người nào oán thán từ chối, bớt được thời gian phải đứng ra tạo lập uy tín, cũng bớt cho ta được không ít tâm lực.

Việc ta phải làm là đưa ra một kế hoạch đánh nhanh rút gọn, tướng sĩ gọn nhẹ (ý là chỉ mang ít đồ đạc) ra trận, đi tắt đường gần, tốc độ hành quân cũng nhanh hơn nhiều, thời gian chỉ một ngày là đến bên ngoài Trầm Sa Cốc năm dặm. Đại quân đóng quân tại chỗ để nghỉ ngơi chỉnh đốn, chỉ nán lại chờ trận chiến lúc nửa đêm.

Ta vẫn mang một thân nam trang, trong quân không còn khinh giáp cho ta, bộ y phục này là lục lọi trong doanh trại nhặt ra từ chỗ Nhị ca mấy năm trước huynh ấy đã mặc qua, ta mặc vào vẫn hơi rộng một chút. Lúc này ta ở trong trướng đi lại, hai tay mở bản đồ ra, đang lúc nghiên cứu thì nghe thấy có người bên ngoài trướng gọi một tiếng “Tiểu tướng quân”, ta mất một lúc mới phản ứng lại, trầm thấp nói: “Đi vào”

Người đến họ Trương, tuổi không lớn mà đã làm đến chức tham tướng, chắc hẳn là một tài năng xuất chúng trong quân. Ta tự mình lãnh binh cả một đường, phần lớn là hắn ở bên cạnh trợ giúp sắp xếp, nghĩ đến cũng là đại ca đặc biệt sắp xếp để hắn đi theo ta. Ta ngẫm về cái ý nghĩa vừa mới lóe lên trong đầu, dựa theo bản đồ tìm một nơi, hắn đi vào cũng không cẩn thận quan sát.

“Không biết tiểu tướng quân có dự định gì?”

Ta cau mày do dự một lúc, linh quang chợt lóe, cầm bản đồ đi đến bên bàn bày ra, trầm giọng nói với hắn một lượt.

“Ý của tiểu tướng quân là dùng tám nghìn binh mã …”

“Không” ta ngắt lời: “Chỉ bốn nghìn. Giữ lại bốn nghìn rút về phía sau một dặm” Ta chỉ vào bản đồ, vẽ một vòng tròn: “Sau đó từ hai cánh hướng xuống vây bọc tấn công, nếu ta đoán không sai, ở chỗ này có thể chạm mặt viện quân của Khiết Đan, chặn bọn chúng lại. Trước tiên giết hắn ở trong cốc để bọn chúng trở tay không kịp, lại trước sau giáp công, nội ứng ngoại hợp”

Trương tham tướng dừng lại: “Nhưng mạt tướng không nghe thấy Khiết Đan để lại viện quân ở gần đó”

Ta lắc lắc đầu: “Số lượng có lẽ không nhiều, không dễ phát hiện ra, nhưng ta có tám phần nắm chắc là có”

Xưa nay các vị vua chúa đều có tật xấu đa nghi, mà ta thấy tật xấu của Da Luật Chiến còn nghiêm trọng hơn hẳn người thường. Nếu thái tử vẫn ở đây thì hắn (Da Luật Chiến) và Tứ hoàng tử có cùng mục tiêu, tất nhiên sẽ hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, láng giềng hòa thuận hữu nghị. Bây giờ mục tiêu chung của bọn họ đã hoàn thành, mặc dù không biết Tứ hoàng tử đã hứa hẹn lợi ích gì, nhưng Da Luật Chiến khó tránh khỏi suy nghĩ việc hắn có tự mình âm thầm quay lại hay không, niềm tin giữa hai người sẽ có nguy cơ. Nói tóm lại, khẳng định Da Luật Chiến không hoàn toàn tin tất cả những tin tức mà Tứ hoàng tử truyền cho hắn, khả năng sẽ để lại viện quân khi cần đến.

Trương tham tướng nghe ta phân tích ngắn gọn một lúc đã có chút cảm khái, đột nhiên nói với ta: “Mấy năm trước khi rảnh rỗi nói chuyện với Lư phó tướng, hổ phụ sinh hổ tử, giả sử con trưởng Tần gia tiểu thư không phải một thân nữ nhi, rèn luyện thêm vài năm nữa, tương lai nhất định sẽ là nhân vật một phương”

Hoá ra giúp đỡ ta một đường này không phải do phân phó của đại ca, chuyện lớn như vậy, đại ca lại thận trọng, không sắp xếp nhiều hơn dường như lại là tận lực. Chỉ là hắn mấy năm trước đi theo Lư phó, là Lư phó một tay dạy dỗ ra mới từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay. Lần đầu tiên ta nói chuyện với hắn, hắn nghi ngờ thân phận của ta, sau đó vì ta quen thuộc với địa hình ở Bắc Cương, lại hiểu biết sâu sắc tính cách của Da Luật Chiến nên hắn mới xác định suy nghĩ trong lòng.

Tên của Lư phó rất lâu rồi chưa được ai nhắc đến, bây giờ đột nhiên nghe thấy, trong nháy mắt những chuyện xưa cũ của trần thế mờ mịt sống lại, như thể chúng chỉ mới xảy ra hôm qua. Mặt trời trước sau gì vẫn là mặt trời, chỉ là ánh nắng trong ký ức, cho dù là những ngày lạnh nhất, cũng nóng hơn vài phần so với ánh lửa của ngày hôm nay.

Hắn thấy ta im lặng hồi lâu, cười nói: “Hôm nay nghe tiểu tướng quân bài bố như thế, xác thực đúng như những gì Lư phó tướng nói. Điều này nói lên, khi Lư phó tướng vẫn còn ở đó vẫn tốt hơn nhiều so với ngày hôm nay”

Ta từ từ nâng mắt lên nhìn ra ngoài: “Đúng vậy, khi đó thực sự rất tốt”

Giờ sửu ba khắc đêm hôm đó, phát động tổng tấn công.

Ta dẫn đầu bốn nghìn người hướng thẳng vào trong cốc, đã nhớ không rõ cây thương nào phá vỡ đêm đen đầu tiên, chỉ mơ hồ nhớ lúc thu lại cây thương ra sau người tiếng vó ngựa giẫm lên sông máu, lửa cháy khắp nơi thâm nhập vào cát vàng, đất cát cũng nhiễm mấy phần lầy lội. Khi nhìn vào nó, ta cảm thấy hơi buồn nôn, sợ rằng máu của Khiết Đan làm bẩn cát vàng và xương cốt bên dưới.

Khi dòng máu ấm nóng bắn lên mặt thức tỉnh sát ý mãnh liệt mà ta tưởng sớm đã tan biến trong một thời gian dài, thời gian chưa đến một nén nhang liền đánh đến chủ trướng vùng phụ cận.

Viện quân của Da Luật Chiến để lại là một tướng lĩnh mới được thăng cấp mấy năm gần đây, một vài tâm phúc đều theo hắn trở về vương đình. Phản ứng của người này không thể nói là không nhanh, chỉ khi bắt đầu bọn ta đã chiếm được Khiết Đan mới lường trước được không thuận tiện, từng trận lại từng trận phản công đến tiếp sau vẫn có chút ý nghĩa.

Bám sát nửa giờ thì viện quân hợp lại, hét to kí hiệu của Khiết Đan, giết chết tinh thần (tư sát) của tướng sĩ Khiết Đan làm sĩ khí dao động. Tiếc là thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, tiếp cận chặt chẽ xung quanh những ngọn đuốc đang sáng, quân kỳ của Tần gia tung bay tứ phía, mũ đội đầu hạ xuống, dự đoán của ta quả không sai.

Trương tham tướng đuổi ngựa đến gần, khi nhìn thấy bộ dạng của ta thì ngơ ngác: “Khiết Đan muốn hàng”

Ta chạm vào vết máu trên mặt, vung tay: “Không nhận. Một tù binh cũng không giữ lại”

Khi bầu trời đằng đông bắt đầu hiện ra những tia sáng, trận chiến này đã đến hồi kết, vị đại tướng mà Da Luật Chiến để lại đã nỏ mạnh hết đà, thế suy sức yếu, bị ta đánh một thương ngã ngựa, tự tay cắt đứt thủ cấp (đầu) của hắn.

Khi kiểm kê thương vong, ta ném thủ cấp của hắn xuống đất trước mặt Trương tham tướng, cánh tay vừa mới dùng lực quá độ nên có chút phát phiền. Eo bàn tay phải (giữa ngón cái và ngón trỏ) đã nứt ra, máu tuôn thẳng xuống đất, ta tùy tiện lau lên người, hỏi hắn tình hình trong quân là gì. Trương tham tướng nhất nhất báo cáo cho ta nghe, do dự một lúc lâu mới hỏi: “Thân phận tiểu tướng quân dẫu sao cũng không giống trước kia, hà tất phải tự mình động thủ?”

Ta chưa trả lời hắn, chỉ hạ lệnh bảo người trọng thương đi chữa trị trước, những người còn lại mang hài cốt của tướng sĩ Đại Lương chôn trong Trầm Sa Cốc về, hết thảy đào ra đưa về an táng long trọng.

Cuối cùng, ta nhắm mắt lại nói thêm một câu: “Nếu tìm thấy xác của thái tử điện hạ, không được động vào, hãy báo lên cho ta, ta sẽ tự mình đến”

Ta không biết ngày đó hắn chết trong tay ai, ta chỉ muốn tự tay lăng trì những người này từng đao từng đao một. Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, cho dù có báo thù cho hắn, hắn cũng không thể nào quay lại được nữa.

Sau này Hạ Thịnh nói với ta về những ngày này, nói rằng hắn đã vội vàng cấp bách đuổi theo, cảnh đầu tiên chiếu vào tầm mắt làm hắn mất hết hồn vía.

Mặt trời mọc đằng sau, ráng trời đỏ tươi phủ đầy một nửa bầu trời phía đông, ánh sáng trong cốc càng ngày càng rõ ràng, trên bộ giáp bạc của ta đầy vết máu, sau khi khô tạo thành những vết máu màu nâu mang sắc thái khác nhau. Trên mặt cũng có một mảnh máu, bị ta tiện tay lau đi những bông hoa không thành hình này. Đầu ngón tay vẫn còn máu tươi chảy xuống, không phân biệt rõ là của bản thân ta hay của người khác. Dáng vẻ đó giống như vừa từ mười tám tầng địa ngục vượt qua biển xác chết đẫm máu đi lên.

Ta quỳ thẳng trên bãi cát vàng, lặng lẽ quỳ một lúc, đột nhiên bắt đầu động thủ, bốc từng nắm từng nắm cát vàng ném đi. Vết thương trên tay bị nứt sâu vào cát sỏi, chẳng mấy chốc cả hai tay đều phủ đầy cát vàng. Từ đầu đến cuối, thậm chí mày ta cũng chưa từng cau lại lần nào, như thể đã mất hết cảm giác.

Hắn bước lại gần một chút, bị tướng sĩ phát hiện, có người đến ngăn cản hắn làm ra một vài tiếng động, lúc này ta mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn nói hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt của ta như thế, một vẻ mặt lạnh tanh không thần sắc, có chăng chỉ là một mảnh chết chóc, dần dần sự chết chóc tĩnh mịch ấy cất giấu một ngọn lửa điên cuồng khiến người khác không khỏi lo lắng kinh hoàng. Sẽ có ngày ngọn lửa đó bốc cháy lên, đốt đến khi cả người điên cuồng mới hết.

Lúc đó hắn thở dài một hơi, nói với ta: “Lúc đó ta không hiểu sao lại may mắn như vậy, may mắn giữ lại được một mạng của hắn. Ta thật sự không dám nghĩ, ngày đó nếu như muội thật sự đào được xác của hắn thì sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào”

Ta vẫy tay ngăn tướng sĩ của Hạ Thịnh lại, để hắn tiến vào.

Hắn bước nhanh về phía ta, nhưng ta không thấy điều đó, chỉ một lòng một dạ tìm trong vô số cát vàng đó.

Mãi đến khi hắn đi đến trước mặt ta, ngồi xổm xuống giữ vai ta lại. Ta giãy dụa vùng ra một chút, hất văng tay hắn xuống, di chuyển từng nắm từng nắm cát vàng.

Hắn khẽ thở dài, giơ tay ra đẩy những nắm đất mà ta vừa mới lật ra trở về.

Ta bất thình lình chụp lấy yết hầu của hắn, hắn không phản kháng, chỉ nhìn ta đăm đăm.

Ta gần như ngã quỵ, giọng khàn khàn: “Hạ Thịnh, ta không tìm thấy hắn, trong cốc này lớn như vậy, hắn ở đâu? Huynh nói cho ta biết đi, hắn đang ở đâu?”

Não lúc ấy hỗn loạn hết lên, ta không thể kiểm soát bản thân mình, chỉ nghe thấy giọng nói của mình đột nhiên tăng lên một chút, chất vấn hỏi: “Hạ gia của huynh đã làm gì, huynh dám nói chuyện này không liên quan chút nào đến huynh sao? Hạ Thịnh, trước đây huynh đã đồng ý với ta…”

Hắn gian nan mở miệng, thanh âm cực kỳ thấp, chỉ đủ hai người chúng ta có nghe rõ, chỉ bốn chữ nhưng làm những lời ta đang nói dang dở mất đi.

Hắn nói: “Hắn vẫn còn sống”