“Ngươi đùa bỡn ta?”. Gudan tức giận, khí thế nhất thời bộc phát ra. Trong nháy mắt Vũ Minh liền bị đè ép xuống, toàn bộ chiến hạm đang lơ lửng trên bầu trời đều kịch liệt rung động. Giống như chỉ 1 giây sau liền nổ tung như thế.
“Ha ha, tức giận sao?”. Vũ Minh gắng gượng nhìn lên cười lạnh nói.
“Ca, ngươi náo đủ chưa?”. Lux tức giận quát lên.
Gudan nghe thế sửng sốt 1 chút, khí thế biến mất vô tung vô ảnh. Ngơ ngác nhìn nàng.
Hắn không hiểu, tại sao lúc này Lux còn đi bênh vực Vũ Minh? Vừa rồi chính Vũ Minh nhưng đâm nàng 1 đao a.
“Còn chưa hiểu? Vừa rồi cảm giác thế nào? Sợ hãi? Lo lắng? Hãi hùng? Nguyên tắc kia của ngươi có thể làm gì giúp được nàng? Còn không phải vô dụng nhìn nàng mất đi sinh mệnh?”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
“Câm miệng cho ta, đừng tưởng có Lux che trở ta không dám giết ngươi”. Gudan trên trán nổi lên gân xanh, nhìn Vũ Minh nghiến răng nghiên lợi nói.
“Ca, ta muốn trở thành pháp sư”. Lux lên tiếng.
“Ngươi…”.
“Ca, ta muốn đi theo con đường của chính mình. Ngươi năm đó bỏ nhà ra đi còn không phải vì như thế? Vì cái gì lại ép buộc ta làm thứ mình không muốn? Dựa vào cái gì?”. Lux 2 tay nắm chặt, cắn răng nhìn Gudan nói. Nàng nhiều năm qua, đây là lần đầu bộc lộ nội tâm chân thật ý nghĩ.
“Chẳng lẽ ngươi quên năm đó xảy ra chuyện gì?”. Gudan sắc mặt trầm xuống.
“Ta không quên, nhưng là, đó là ngoài ý muốn. Hơn nữa, ta hiện tại có thể khống chế nó. Ta bây giờ không phải như lúc xưa, ta đã lớn. Ngươi không có quyền can thiệp cuộc sống của ta”. Lux nói.
Gudam trầm mặc không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Vũ Minh lúc này bất chợt nói.
“Ngươi có thể bảo vệ nàng cả đời sao?”.
“Ngươi có tư cách gì lên tiếng?”. Gudam cười lạnh nói.
“Ngươi có thể để nàng cả đời không gặp nguy hiểm tính mạng sao?”. Vũ Minh hiển nhiên không quan tâm, vẫn nói tiếp.
“...”. Gudan.
Hắn rất muốn nói “ta có thể”, nhưng là nhớ lại vừa rồi, hiển nhiên, lời nói của hắn hoàn toàn không đáng tin cậy.
“Ngươi có thể làm cái gì ngoài việc ép buộc nàng? Thật uy phong a”.
“Đại thúc…”. Lux nói.
“Nha đầu, bây giờ không phải lúc mềm lòng. Ngươi quên mộng tưởng của mình rồi? Quên đi mơ ước của ngươi? Đi làm 1 người mà ngươi không muốn trở thành? Biết không. Nếu như ngươi đủ mạnh mẽ, hắn sẽ không như thế ép buộc ngươi. Nếu như ngươi không có mềm yếu, ngươi sẽ không phải chịu sắp đặt. Nếu như ngươi đủ nghị lực, ngươi có thể đạt được thứ mình muốn. Mà không phải để ta lúc này thay ngươi nói chuyện, mạo hiểm tính mạng của mình đi khiêu khích 1 tên Tôn Giả cảnh”. Vũ Minh lớn giọng nói.
“Ngươi… nhìn ra ta cảnh giới?”. Gudan khó tin nhìn Vũ Minh nói.
Vũ Minh không có quan tâm đến hắn, hắn chỉ đang chờ Lux lên tiếng.
“Ca, ta sẽ không theo ngươi trở về. Ta muốn đi theo con đường của chính mình”. Lux nói.
“...”. Gudan im lặng không lên tiếng. Một lúc lâu sau mới thở dài nói.
“Quên đi, đã ngươi quyết định, ta cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng là, nhớ kỹ, dù cho bất cứ thứ gì, cũng đừng quên, ngươi là 1 phần của gia tộc. Nhớ thỉnh thoảng về thăm nhà”. Gudan nói.
Vũ Minh sửng sốt 1 chút, cái này mẹ nó kịch bản không đúng. Hắn vội vã lên tiếng.
“Nha đầu, ngươi đây là làm cái gì? Không trở về ngươi định đi nơi nào?”.
“Ngươi là định không chịu trách nhiệm?”. Gudan ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm nhìm chằm chằm Vũ Minh.
Ta đi.
Ngươi nói rõ ràng, cái gì trách nhiệm? Ngươi mẹ nó đang nghĩ cái gì?.
“Khoan đã, ngươi là đang nghĩ cái gì? Cái gì mà trách nhiệm? Ta làm cái gì rồi mà phải chịu trách nhiệm? Ngươi cho ta nói rõ ràng”. Vũ Minh tức giận nói.
“Cái này phải hỏi ngươi, vì cái gì nàng không chịu trở về. Cái này cùng nàng học ma pháp không chút mâu thuẫn”. Gudan trầm giọng nói.
“Ca, đại thúc, các ngươi đang nói cái gì a?”. Lux khó hiểu nói.
“Ngươi tại sao không muốn trở về?”.
“Còn thế nào? Ca, ngươi không phải không biết, gia tộc cái kia chết quy củ, ta thế nào học được ma pháp? Hơn nữa tại gia tộc thật rất nhàm chán, đâu có bên ngoài chơi vui”. Lux bĩu môi nói.
Vũ Minh âm thầm thở phào 1 hơi, may mắn nàng giải thích rõ ràng, không thì hắn cái này mang danh xem như định.
Gudan cũng sững sờ 1 chút, bật cười lắc đầu. Hắn còn tưởng rằng nàng với Vũ Minh có cái gì đây. Nếu không Vũ Minh làm sao sẽ như thế không tiếc chọc giận hắn để giúp nàng.
Ngại mình sống lâu sao?.
Nhưng là, đã 2 người không có loại kia quân hệ, như vậy…
Gudan ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh, có chút phức tạp.
“Nha đầu, đừng bảo ngươi muốn theo ta a?”. Vũ Minh nói.
“Đúng nha”.
“Không được”. Vũ Minh thẳng thừng từ chối.
“Vì cái gì?”.
“Nha đầu, không phải ta không muốn lưu ngươi lại, mà ta thời gian tới, ta có việc quan trọng hơn cần phải làm. Hơn nữa bên cạnh ta cũng sẽ vô cùng nguy hiểm”.
“Nguy hiểm? Không có a?”. Lux ngơ ngác nói.
Vũ Minh nhất thời im lặng, hắn không nên nói cái gì mới tốt.
Nha đầu, ngươi được ta bảo vệ mới như thế không thấy gì, hiện tại còn dám nói không có nguy hiểm? Ngươi không có nhưng ta có tốt a.
“Ngươi là muốn… cùng Thiên Lam vạch mặt?”. Gudan đột nhiên lên tiếng.
Vũ Minh nhướng mày nhìn hắn 1 cái, không có lên tiếng. Xem như ngầm chấp nhận.
“Lux, trở về đi. Hắn thật không thể mang theo ngươi”. Gudan cũng hiểu được 1 chút tình huống của Vũ Minh. Tuy nhiên không có cái này quân đội, nhưng bây giờ hắn thấy được đội quân này, cũng biết Vũ Minh tính làm cái gì.
“Không”. Lux ngang bướng nói.
“Đừng bướng bỉnh, hắn thật không thể mang theo ngươi”.
“Ta sẽ không về, ta có thể tìm chỗ an toàn ở lại”.
“... Được rồi, vậy ta sẽ ở lại đây với ngươi, chừng nào hắn xong việc của mình, ngươi muốn trở về hay không tùy ý ngươi”. Gudan nói.
Vũ Minh nhíu mày nhìn 2 người họ. Làm sao đột nhiên lại xuất hiện chuyện này chứ? Quên đi, chỉ cần không ảnh hướng tới hắn là được.
“Đi thôi”. Gudan nói xong, không chờ Lux phản đối liền đem nàng mang đi.
Vũ Minh thấy 2 người rời đi, cũng thở ra 1 hơi. Xem ra Gudan sức nhẫn nhịn so với hắn tưởng mạnh hơn nhiều. Hắn còn cho rằng Gudan sẽ ra tay đây.
Chỉ là ngay sau đó, Gudan lần nữa xuất hiện.
“Ừm?”.
Chỉ thấy, Gudan đưa ra bàn tay, ngón tay búng 1 cái, Vũ Minh cả người như diều đứt dây bay ra.
“Đây là trừng phạt ngươi dám mạo phạm ta”.
Dứt lời, hắn lần nữa biến mất.
Vũ Minh trong lòng tức giận đem 18 đời tổ tông Gudan mắng 1 lần. Mẹ nó, ra tay nặng như thế?.
Trên người hắn ít nhất cũng gãy mất trên mấy chục cái xương, nghiêm trọng nhất là một cái xương sườn đâm xuyên qua phổi của hắn làm hắn không ngừng nôn ra máu.
Trong chớp mắt, sinh mệnh lực trào ra đem thương thế hẳn ổn định lại. Mất hơn 1 giờ mới hoàn toàn hồi phục như cũ.
“Sớm muộn ta cũng đem ngươi đánh thành đầu heo, ngươi chờ”. Vũ Minh thầm nghĩ, sau đó quay người cùng Jack liên lạc.
“Chuẩn bị đi, ngày mai sẽ khai chiến”.
“Đã biết”.
Vũ Minh không chỉ liên lạc với Jack, mà còn cùng Victor nói chuyện.
“Dạ Ảnh, ngươi thật muốn làm như thế?”. Victor nhíu mày nói.
“Ta không đùa giỡn với ngươi. Đây là ngày cuối cùng, tốt nhất đem người rời đi đến tinh cầu an toàn. Chiến tranh không có mắt, đến lúc đó đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Đã biết. Ta sẽ bắt đầu cho người chuyển dời. Ban đầu thấy ngươi nhằm vào hoàng thất, còn nói đùa rằng ngươi sẽ đem hoàng thất diệt. Không nghĩ tới hiện tại ngươi lại hướng Thiên Lam khai chiến, ẩn giấu thật đủ sâu”. Victor than thở nói.
“Đừng nói nhảm, mau chóng rời đi đi”.
“Đã biết”.
….
Ngày hôm sau, chỉ mới vừa sáng sớm, Vũ Minh cùng quân đội của hắn bắt đầu toàn diện chiếm lĩnh Thiên Vân tinh cầu. Không những thế, các tinh cầu có sự sống gần đó cũng không thoát được cảnh chiến tranh.
Hiện tại, Vũ Minh cùng Thiên Lam xem như chính thức khai chiến.
Bên trên trạm không gian cách đó một năm ánh sáng, vốn dĩ đang được Thiên Lam quân đoàn đóng giữ, canh gách xung quanh các tinh cầu thì bất chợt nhật được công kích.
Chưa đầy vài phút, toàn bộ trạm không gian liền bị san thành bình địa.
Chiến tranh, chính thức bắt đầu.