Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 321: Tương lai tọa kỵ




Hình ảnh biến mất, Vũ Minh vẫn ngơ ngác ngồi đó. 

Đám người trong đầu lúc này cũng hiện lên 1 câu hỏi: làm sao làm được?.

Họ nghe hiểu lời nói của 2 người, nhưng lại không hiểu rốt cuộc đang nói cái gì. Cái gì mà chuẩn bị sẵn, đây rõ ràng giống như đang nói chuyện video như thế. Nhưng họ biết đây chỉ là lời nhắn để lại, cho nên họ rất muốn biết, nữ nhân kia làm thế nào làm được những thứ này.

“Vũ Minh, không sao chứ?”.

Chẳng biết ngồi bao lâu, Lâm Dũng đột nhiên đi tới vỗ vai hắn hỏi.

“Không sao, chỉ là có chút…”. Vũ Minh gượng cười đáp.

Hắn không biết nên nói cái gì, nội tâm hắn hiện tại rất phức tạp. Không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Đừng nghĩ nhiều, nàng nói… cũng không đúng hoàn toàn”. Lâm Dũng an ủi.

“Được, cũng đừng an ủi ta. Nàng nói toàn bộ đều đúng. Mà ta chỉ là đang trốn tránh thôi, không có chuyện gì lớn”. 

“Vậy nói đi, rốt cuộc, chuyện này là thế nào? Tất cả những việc ngươi làm rốt cuộc là đang sợ hãi cái gì?”. Lâm Dũng nghiêm túc nhìn Vũ Minh hỏi.

“... Không phải ta không muốn nói, mà nó dính dáng tới quá nhiều thứ, ngươi biết không chỉ không giúp được gì, ngược lại sẽ hại đến ngươi. Ta không thể nói cho ngươi biết được”. Vũ Minh đáp.

“Ta không đáng giá ngươi tin tưởng sao?”. Lâm Dũng quát lên.

“Chiêu Hy nàng là người tham dự, ngươi biết nàng hiện tại ở thế nào sao?”. Vũ Minh tức giận hét lên.

Đám ngươi giật nảy mình, họ còn là lần đầu tiên thấy Vũ Minh thất thố như thế. Tuy nhiên hắn tức giận không ít lần, nhưng lần này lại trực tiếp đối với Lâm Dũng tức giận lại là lần đầu tiên.

Lâm Dũng cũng ngẩn ra, nhưng sau đó nghiêm túc nhìn hắn nói.

“Thế nào?”.

Vũ Minh liếc nhìn đám người Quân Tinh Trúc, sau đó nắm lấy cổ áo của Lâm Dũng kéo lại hạ giọng nói.

“Nàng hiện tại không ở trên trái đất, ngươi tưởng chỉ mỗi trái đất mới có sinh mạng sống sao? Ngươi biết được bên ngoài có bao nhiêu thứ chỉ cần tùy tiện liền có thể đem trái đất diệt sao? Ngươi biết ta làm tất cả là vì cái gì sao? Ngươi biết nàng dính tới chuyện này phải đi gánh chịu trách nhiệm gì sao?”. 

Lâm Dũng ánh mắt nổi lên kinh hãi, Vũ Minh hắn… nói cái gì?.

“Ngươi cái gì cũng không biết, ngươi cái gì cũng không hiểu. Cái sự tò mò đáng chết của ngươi không thể kìm hãm lại được? Ngươi tưởng ta muốn đi làm những thứ này? Ta nếu không đi làm thì ta, người thân của ta, nữ nhân của ta tất cả đều sẽ chết. Kể cả ngươi, ngươi cũng vì nó mà chết”. 

Nói xong Vũ Minh đem Lâm Dũng đẩy ra.

“Ngươi… vốn chẳng hiểu gì cả”.

Lâm Dũng ngẩn người nhìn Vũ Minh. Ánh mắt hiện lên vẻ áy náy. Hắn nhìn ra được Vũ Minh mỗi câu đều là thật lòng, hắn không nghĩ tới Vũ Minh bình thường như bất cần đời, không quan tâm tới bất kể chuyện gì trên vai lại gánh lấy nhiều thứ như thế.

Tuy nhiên hắn không hiểu đó là gì, nhưng… nhiêu đó là đủ rồi.

“Vậy… ta chừng nào mới có thể…”. Lâm Dũng im lặng 1 lúc mới lên tiếng.

“Ngươi thực lực còn kém xa lắm”. 

“Ta…”.

“Đừng nói, ta muốn yên tĩnh 1 lúc”. Vũ Minh không chờ hắn nói xong lập tức ngăn lại.

Ầm ầm ầm!

Đúng lúc này, đột nhiên từ phía trên vang lên tiếng nổ lớn. Đám người giật mình ngẩng lên.

Tiếng nổ càng lúc càng gần, ngay sau đó, từ bên trên, trần nhà đột nhiên vỡ tung tóe. 

Vũ Minh cùng Lâm Dũng vội vã nhảy qua 1 bên, nếu không phải họ nhanh nhẹn, chỉ sợ bị thứ kia đập vào người rồi.

Đám người nhìn lại, chỉ thấy 1 quả trứng màu vàng đang năm gọn trên đất phát ra oánh ánh hào quang. 

“Đây… đây không phải là thứ ở trên đỉnh cây sao?”. Quân Tinh Trúc kinh hãi nói.

Đám người nàng là biết được chuyện này, cho nên thấy nó mới phản ứng như thế. Mà Vũ Minh càng là nheo mắt lại, hắn liếc nhìn xung quanh sau đó lớn tiếng gọi.

“Bạch Tử, đi ra đi”. 

Đám người sửng sốt nhìn Vũ Minh, hắn đây là làm sao?.

Lâm Dũng nghi ngờ 1 chút, Bạch Tử cái tên này hắn hôm nay nghe được 2 lần. Lần đầu hắn cũng không quá chứ ý, nhưng lần này hắn lại thấy hiếu kỳ. Người này… là ai?.

“Bạch Tử, đừng trốn, đi ra đi”. Vũ Minh lớn giọng nói.

“Ngươi thế nào xác định là ta?”. 

Bạch Tử đột nhiên xuất hiện cách 2 người họ không xa nhìn lấy Vũ Minh cười hỏi.

“Tham kiến đại nhận”.

“Bái kiến cha”. 

Quân Tinh Trúc cùng mấy người Cung Bắc Hải vội vàng cúi người.

“Đứng lên đi”.

Lâm Dũng nội tâm kinh hãi, người này là người nào? Lại để cho mấy bị chưởng môn võ giả liên minh như thế cung kính? Mà lại Vũ Minh làm sao biết hắn?.

“Ngươi muốn đem đi nó?”. Vũ Minh cau mày hỏi.

“Ha ha, cũng không phải, chẳng qua thuận tay lấy xuống thôi. Hơn nữa thứ này đối với ta tác dụng không lớn”. Bạch Tử lắc đầu cười.

“Vậy ngươi có ý gì?”. 

“Đưa nó cho ngươi, nó cũng sắp nở rồi, khi ngươi rời đi cũng có đồng bạn, ít nhất cũng không cô độc”. 

“Ngươi là định không rời đi?”. Nghe được cô độc 2 từ này, Vũ Minh liền biết Bạch Tử ý tứ. 

“Mệt mỏi, không muốn đi”. 

“... Ngươi đầu vào nước rồi?”. Vũ Minh khó hiểu nhìn hắn.

“Không, ngươi cũng đừng hỏi rồi. Hiện tại cũng xong việc rồi không phải sao? Trở về đi thôi”. Bạch Tử nói xong phất tay 1 cái, đột nhiên 1 cổng không gian mở ra.

Vũ Minh ánh mắt co rụt lại. 

Xé rách không gian? Hắn không phải…

“Ngươi… ngươi có thể ra tay rồi?”.

“Đúng thế”. 

“Tại sao?”. Vũ Minh trầm giọng hỏi.

“Là nàng giúp ta”. Bạch Tử nhún vai nói.

“... Xem ra nàng hấp thu truyền thừa cũng rất cao”. Vũ Minh thở dài nói, có thể đem Bạch Tử thoát khỏi quy tắc dòm ngó, Chiêu Hy hẳn là dùng phương pháp đặc biệt rồi. 

“Đúng thế, nhưng cũng chỉ là ở đây mà thôi, ra ngoài ta liền trở lại như cũ”. Bạch Tử cười nói. 

“Hắc, đã có thể ra tay ngươi lại vẫn đứng nhìn? Ngươi hẳn là từ đầu liền xuất hiện ở đây đi?”. Vũ Minh cười lạnh.

“Ngươi làm sao biết?”. Bạch Tử theo bản năng nói ra, nhưng sau đó liền hối hận, bởi vì Vũ Minh đã cầm lên đồ vật ném hắn rồi.

Tuy nhiên Vũ Minh hắn hiện tại bị thương, không có chút chiến đấu lực nào. Nhưng cầm đồ vật ném hắn là có thể làm được.

“Đi con em ngươi, ta mẹ nó tại đây liều sống liều chết, ngươi mẹ nó lại đứng xem kịch đúng không?”. Vũ Minh vừa ném vừa tức giận quát.

“Ha ha, kịch rất đặc sắc, ai nha ngươi ném chỗ nào? Biết hay không kính lão đắc thọ?”. 

“Ta đắc ngươi bà nội”. 

Vũ Minh cùng Bạch Tử 2 người náo lật trời. Lâm Dũng quái dị nhìn lấy họ, một lớn một nhỏ, ngươi nhỏ thực lực không có lại đem người lớn thực lực kinh thiên đuổi đánh… cái này mẹ nó là cái gì kịch bản?.

Đường đường là cường giả lại như thế trẻ con? Mất mặt không?.

Mấy người Quân Tinh Trúc cũng chỉ có thể cúi đầu, gương mặt hiện lên vẻ cổ quái. Đây là thời đại gì? Động kinh thời đại sao? Tuy nhiên biết Vũ Minh cùng Bạch Tử rất quen thuộc, nhưng không nghĩ tới lại tới tình trạng này.

Không lạ gì Vũ Minh hắn quyền lợi lớn như thế.

“Đủ! Ngươi mẹ nó có yên tĩnh được hay không?”. Bạch Tử bất đắc dĩ nói.

“Hừ! Ngươi chờ, ta khôi phục thực lực ta không đem ngươi đánh thành đầu heo ta theo họ ngươi”. Vũ Minh tức giận nói.

“Còn xa lắm đây!”. Bạch Tử bĩu môi đáp, sau đó nói tiếp.

“Đã xong hết mọi chuyện, ngươi đem cô bé về đi”. 

Hắn phất tay 1 cái, cô bé kia liền từ dưới đất bay lên rơi vào trên tay Vũ Minh. Nhìn cô bé nằm trong lồng ngực mình, Vũ Minh khóe miệng giật giật. Hắn thật rất muốn đem cô bé ném xuống đất, nhưng là ai bảo Chiêu Hy muốn để cô bé này bên cạnh Eun Jung đây.

“Lâm Dũng, ngươi tới ôm nàng”. Vũ Minh đưa cô bé cho Lâm Dũng nói.

“Vì cái gì…”. 

“Ngươi ôm hay không? Không ôm ta nói cho Tố Như ngươi bên ngoài có nữ nhân khác”. Vũ Minh uy hiếp.

“Ngươi… thật ngoan độc”. Lâm Dũng nghe thế tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“Ôm hay không ta nói thẳng”.

“Ta… ôm!”. 

Lâm Dũng cười khổ nhận lấy. Ai bảo điểm yếu của mình nằm trong tay đối phương đây. Sau khi trở về hắn cũng không dám cùng Tố Như nói về việc của Elise, mà không hiểu sao Vũ Minh lại biết được chuyện này, cũng không ít lần dùng nó uy hiếp hắn.

Vũ Minh ánh mắt rơi vào trên quả trứng vàng, nó kích cỡ rất lớn, gấp 3 người trưởng thành. Hắn ánh mắt hiện lên quang mang nóng rực. 

Tuy nhiên không biết nó có hay không kế thừa mẹ nó Song Dực Sư Ưng Vương mạnh mẽ như thế, nhưng nghĩ tới tương lai hắn cưỡi Song Dực Sư Ưng Vương liền có 1 loại kích động không nhỏ.

Ha ha.

Cường đại như Song Dực Sư Ưng Vương còn không phải làm ta tọa kỵ? Cái này nhưng từ trước tới nay chưa ai từng làm được a.

“Lằng nhằng! Mau đi đi”. Bạch Tử nhìn Vũ Minh bộ dáng kích động, hắn nhịn không được phất tay 1 cái, đám người toàn bộ bị ném vào trong cổng không gian. 

Nhìn Vũ Minh biến mất, Bạch Tử nở ra nụ cười lẩm bẩm nói.

“Đừng làm chúng ta thất vọng, đây là cuối cùng cơ hội rồi”. 

Nói xong hắn liền quay người biến mất tại chỗ.