Vũ Minh ánh mắt co rụt lại.
Cô ta làm thế nào biết được hắn có trí năng sinh mệnh? Việc này ngoài Bạch Tử ra không có người nào biết chứ?.
“Ngươi… cùng nàng… là thế nào?”. Lâm Dũng lúc này nhịn không được lên tiếng hỏi.
Đám người cũng quay qua nhìn Vũ Minh. Trong ánh mắt cũng lộ vẻ nghi hoặc cùng chấn kinh.
Một người có sức mạnh như thế vì cái gì lại cùng Vũ Minh quen biết? Hơn nữa người này rốt cuộc là ai? Từ đâu xuất hiện? Thủ đoạn kia cũng quá đáng sợ đi.
Mà làm họ muốn biết nhất chính là Vũ Minh, trong mắt đám người bây giờ, Vũ Minh thần bí hơn bao giờ hết. Cùng Bạch Tử vô cùng quen thuộc, lại cùng người kia có liên hệ.
Trái đất từ khi nào lại nhiều bí mật như vậy? Họ làm cường giả chí tôn tại trái đất có phải hay không quá phế vật rồi?.
“... Xem như là kẻ thù đi”. Vũ Minh im lặng 1 lúc mới đáp. Hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nếu nói cho họ biết nàng thân phận thật, chỉ sợ cũng sẽ chẳng ai tin.
Dù sao họ trái đất còn chưa đi ra, nói gì tới những thứ khác.
“Kẻ thù? Vì cái gì lại cứu chúng ta? Chẳng lẽ ngươi cùng nàng…”.
“Đừng nói mò, ta cùng cô ta gặp mặt mới là lần thứ 2 có được hay không?”. Vũ Minh nhịn không được cắt lời, con hàng này trong đầu sao toàn nghĩ tới những thứ này? Chẳng lẽ nói không có quan hệ tình cảm thì không thể cứu rồi? Vẫn là nói ngươi muốn xem ta chết?.
“Đừng ồn ào, trước chữa thương đi”. Quân Tinh Trúc lên tiếng nói.
Đám người khẽ gật đầu. Hiện tại trước tiên nên trị thương trước, ai biết được người kia có thật hay không đem cô bé kia đánh bại. Nếu chỉ là bất tỉnh, sợ rằng khi tỉnh dậy họ liền chết chắc.
Dù sao hiện tại bất kỳ ai trong số họ cũng không có di chuyển được. Giờ không trị thương, chút nữa liền sợ phải nằm đi về.
Mất khoảng vài giờ đám người mới khôi phục 1 chút, đặc biệt là Vũ Minh là lâu nhất. Hắn tình trạng so với những người là nặng nhất. Bởi vì trong chiến đấu, hắn gần như đã đem sinh mệnh lực còn dư thừa dùng hết. Muốn trị thương nhanh là điều không thể.
Thân thể càng mạnh, sức khôi phục càng chậm. Bởi vì thân thể quá mức mạnh mẽ cho nên mới dẫn tới điều này.
Người khác thì khôi phục được 1 phần sức mạnh, riêng hắn chỉ có thể khôi phục đi lại bình thường. Muốn khôi phục lại như ban đầu không có 2 tháng là không có khả năng.
Ngay lúc này, Diệp Phàm mở mắt ra, ánh mắt lộ ra nguy hiểm quang mang nhẹ giọng lên tiếng.
“Sao không nhân lúc này… đem nàng hủy diệt?”.
Nghe thế, đám người nhất thời bừng tỉnh. Họ lại quên đi chuyện này.
“Đừng manh động, nếu động thủ chỉ sợ chúng ta sẽ chết hết”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Vì cái gì? Hiện tại nàng đã bất tỉnh, tại sao không…”.
“Ngươi cho rằng người kia vì cái gì không giết cô bé đó?”. Vũ Minh lạnh lùng cắt đứt.
Hắn đoán khả năng cao nhất là Chiêu Hy yêu cầu, nếu không với thực lực của người kia, hoàn toàn có thể đem cô bé này giết chết. Bởi vì nàng giết là linh hồn, không phải thực thể.
Mà bọn họ chỉ có thể cùng nhục thể chiến đấu mà không phải linh hồn. Đây chính là điểm khác biệt.
Một bên đánh vào bản chất, 1 bên đánh vào bề ngoài.
Mà nàng lại không có đem cô bé giết, như vậy chứng tỏ cô bé cũng không có đối với hắn uy hiếp. Nhưng nếu như hiện tại đem cô bé giết, giết được hay không chưa nói tới, nhưng hắn có linh cảm nếu thật động thủ, người xui xẻo chắc chắn là họ.
“Vì cái gì?”. Lam Bình nhướng mày hỏi.
Đám người nhìn Lam Bình như nhìn 1 tên thiểu năng như thế. Rõ ràng ràng như thế còn nhìn không ra? Hắn đầu óc ngâm nước rồi?.
“Biết cái vừa rồi bị đánh ra từ cơ thể cô bé là gì sao?”. Vũ Minh lạnh nhạt hỏi.
“Linh hồn?”. Lam Bình không dám chắc nói.
“...”. Đám người.
Ngươi mẹ nó đã đoán được còn giả ngu cái gì?.
“Đúng, là linh hồn, cơ thể cô bé có 2 linh hồn, cái bị diệt là thứ chưởng khống cô bé. Ta đoán cô bé là trong quá trình thí nghiệm sản sinh ra 2 nhân cách. Cho nên mới tồn tại 2 linh hồn. Mà linh hồn còn lại kia chính là linh hồn nguyên bản của cô bé. Hiểu chưa?”. Vũ Minh nói.
“Không hiểu lắm”.
“...”. Đám người.
Vũ Minh hiện tại thật muốn cho hắn 1 cái tát.
“Ý ta là nàng sớm bị linh hồn thứ 2 chiếm giữ, khống chế thân thể từ lâu. Mà linh hồn còn lại đó chính là một cô bé 10 tuổi. Cho nên nó đối với chúng ta không có uy hiếp, nhưng nếu ra tay giết cô bé, như thế nàng sẽ theo bản năng chống cự. Dù cho đổi 1 linh hồn nhưng thực lực cô bé cũng không có thay đổi, thay đổi là nàng đối với nhân loại cách nhìn. Giờ ngươi hiểu rồi chứ?”. Vũ Minh gần như gắt lên nói.
“Nói cách khác hiện tại đó chỉ là 1 cô bé bình thường, đối với xã hội vẫn rất đơn thuần, chúng ta cần là giáo dục cô bé chứ không phải giết cô bé, đúng chứ?”. Lam Bình hỏi.
“Ngươi giết nổi sao?”. Đám người đồng loạt nói.
Lam Bình sắc mặt nhất thời đỏ lên. Hắn lúc này cũng nhận ra bản thân nói những câu kia cỡ nào thiểu năng trí tuệ.
Nói ngắn gọn là, cô bé kia hiện tại sức mạnh vẫn như thế kinh khủng, nhưng là lại đối với xã hội nhận thức cũng không có bao nhiêu. Nếu như xảy ra điều gì bất ngờ, rất có thể sẽ để cô bé bước lên 1 con đường khác.
Cho nên đám người chỉ có thể đem cô bé như bảo bối cung phụng. Giáo dục nàng nhân sinh quan, đạo đức giá trị quan để nàng không có tư tưởng phản nhân loại cái gì.
Đây cũng là điều làm đám người bất đắc dĩ.
Bị 1 đứa bé treo lên đánh, kém chút liền chết rồi, bây giờ còn phải xem nó như bảo bối cung phụng.
Thật đúng là mất mặt.
“Đúng rồi, vừa rồi người kia nói cái gì tài liệu ẩn là thế nào?”. Lâm Dũng đột nhiên hỏi.
Vũ Minh nghe thế giật mình 1 cái, bật dậy đi tới bên cạnh máy tính. Kết nối với đồng hồ trên tay, trong đầu cùng Hi Hi liên hệ.
“Tìm xem có tài liệu mật nào không”.
“Chủ nhân, có 1 tập tin mật được ẩn rất kín đáo, chưa từng mở ra lần nào”. Hi Hi đáp.
“Đem nó mở ra”. Vũ Minh ra lệnh.
Thoáng cái, máy chiếu 3D đem hình ảnh phát ra.
Người trong hình ảnh không ai khác chính là Chiêu Hy, Vũ Minh thấy hình ảnh này trong nháy mắt liền ngẩn người. Bàn tay đưa ra chạm vào má nàng nhẹ vuốt. Nhưng đó cũng chỉ là hình ảnh, không phải người thật.
Đám người quái dị nhìn lấy hắn, nhưng cũng không có nói gì. Họ nhìn ra được Vũ Minh đối với người này có tình cảm rất nặng, cho nên cũng không có lên tiếng đã kích.
Hơn nữa họ cũng muốn nhìn xem 1 chút, rốt cuộc người này muốn cùng Vũ Minh nói cái gì.
Nói không chừng còn có bí mật gì họ không biết đây.
“Đau không?”. hình ảnh Chiêu Hy đột nhiên lên tiếng.
Vũ Minh cùng đám người khẽ ngẩn ra.
Lời này là có ý gì?.
“Đừng ngẩn người, ta đang hỏi ngươi đây”. Chiêu Hy cười nhẹ nói.
Đám người nhất thời bị dọa 1 cái.
Cái này mẹ nó… có quỷ a.
Đây không phải là tin nhắn video sao? Làm thế nào biết họ ngẩn người?.
Vũ Minh khẽ nheo mắt lại, giống như đoán được điều gì đó.
“Ngươi… hẳn là sớm biết trước nên mới chuẩn bị nói như thế, đúng không?”.
“Đúng thế, ngươi biết ta là ai nha, tuy nhiên ta nắm giữ không được ngươi, nhưng có thể thông qua ta có thể biết rõ ngươi hành động. Người khác cũng không giống ngươi nha”. Chiêu Hy cười nói.
Vũ Minh nhất thời im lặng.
Nàng đây là đang khoe khoang sao?.
“Ngươi chuẩn bị thật rất chu đáo, không nghĩ tới rời đi rồi vẫn còn cho ta 1 kinh hỷ, còn cứu ta đây”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.
“Không có nha, tuy nhiên sự thật là như thế, nhưng ta biết ngươi cũng không phải hết cách, ít nhất sẽ không chết. Ta… cũng chỉ là muốn cùng ngươi nói 1 chút mà thôi”. Chiêu Hy nói.
“Được rồi, muốn cùng ta nói gì thì nói đi”.
“Còn rất gấp gáp nha, không muốn cùng ta nói nhiều mấy câu sao?”.
“...”. Vũ Minh.
Mặc dù sớm biết đây cũng không phải nàng, mà là nàng sớm biết được hắn sẽ đến đây, sẽ nói cái gì, sẽ biểu hiện như nào nên chuẩn bị trước thứ này, nhưng nghe được nàng lời nói hắn vẫn thật đúng là không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Hì hì, không đùa ngươi. Đã ngươi mở ra tập văn kiện này, như vậy hẳn là cũng đã gặp Mẫn Nguyệt rồi. Nàng thực ra cũng chưa chết, mà đã sớm trở về nơi của nàng, nhưng là nàng thiếu nợ ta ân tình, cho nên ta mới nhờ nàng làm chuyện này”.
“Cũng là ta đem nàng thủ đoạn giấu trên người ngươi. Cho nên không cần lo nghĩ gì. Về phần cô bé kia, là 1 mầm mống rất tốt. Nàng thật rất giống ta”. Chiêu Hy nói.
“Rất… giống ngươi?”. Vũ Minh nhất thời ngẩn ra.
“Đúng vậy nha, rất giống ta, ngươi biết ta muốn nói là cái gì. Trước đó nàng làm tất cả cũng là do nhân cách thứ 2 điều khiển, không phải nàng bản ý. Cho nên đừng trách nàng”.
“Ngươi nói như vậy làm ta đột nhiên cảm thấy thật rất có lỗi. Dù sao cô bé gặp tất cả cũng là do nhân loại gây nghiệt”. Vũ Minh thở dài nói.
“Đừng nói như vậy, ngươi đem nàng giao cho Eun Jung đi”. Chiêu Hy nói.
“Eun Jung? Vì cái gì?”.
“Hì hì, ngươi không phải có đáp án rồi sao? Nàng sinh ra vận mệnh đã sớm được sắp xếp. Dù có thay đổi thế nào thì sớm hay muộn nàng cũng đi tới vị trí của mình”. Chiêu Hy cười nói.
“Được, ta đã biết. Còn gì nữa sao?”. Vũ Minh gật đầu nói.
“Hì hì, Vũ Minh ca, ngươi chẳng lẽ thật không nhận ra sao?”. Chiêu Hy cười nói.
“Nhận ra cái gì?”. Vũ Minh ngẩn ra.
“Ngươi… trở nên ấu trĩ”. Chiêu Hy nói.
“Ta? Ấu trĩ?”. Vũ Minh chỉ ngón tay về phía mình sửng sốt nói.