Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 318: Nhớ kỹ, ta gọi Hạ Lan Mẫn Nguyệt




Nhìn trước mắt mái tóc của cô bé hướng về đám người mình lao tới, Vũ Minh thậm chí đã chuẩn bị đem toàn bộ đám người kéo vào trong vũ trụ nhỏ, dù cho bí mật bị người khác biết cũng không có chuyện gì.

Nhưng không nghĩ tới ngay tại giây phút cuối cùng lại được cứu, hơn nữa ai ra tay hắn cũng không biết.

Những người khác ý nghĩ cũng giống như hắn, tâm lí vốn cho là chết chắc, nhưng cuối cùng lại được cứu.

Chỉ là họ thắc mắc, người nào như thế có năng lực mạnh như vậy? Cản trở cô bé kia tiến công lại như thế nhẹ nhõm? Chẳng lẽ là đại nhân?.

”Bạch Tử, là ngươi sao?”. Vũ Minh cười khổ hỏi.

Nhưng không có người lên tiếng đáp lại hắn, đám người cũng hơi khó hiểu.

Vũ Minh nhíu mày nhìn quanh, không có phát hiện Bạch Tử, chẳng lẽ thật không phải hắn? Vậy người này rốt cuộc là ai?.

A!!!

Ngay lúc này, cô bé kia hét lên, mái tóc điên cuồng dài ra tấn công đám người Vũ Minh. Nhưng luôn bị 1 bức tường vô hình cản lại, phát ra những tiếng đinh đong chói tai.

Mà lúc này, Vũ Minh trên người đột nhiên hiện lên 1 tầng sương trắng, giống như khói bốc lên bay ra phía trước.

Vũ Minh trừng to mắt nhìn, hắn vạn vạn không nghĩ tới, trên người hắn lại có thứ này. Đây rốt cuộc là thứ gì? Vì cái gì lại nằm trên người hắn?.

Đám người Quân Tinh Trúc cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Chỉ có Lâm Dũng là nhíu chặt lông mày, hắn nhìn ra được Vũ Minh mờ mịt, như vậy chứng tỏ Vũ Minh cũng không biết thứ này. Chỉ là hắn ẩn ẩn có cảm giác, thứ kia… không đơn giản. Lâm Dũng cũng không phải là trước kia Lâm Dũng, hắn hiện tại mặc dù táo bạo 1 chút, điên cuồng 1 chút, nhưng hắn trí tuệ cũng không có chút nào thấp.

Kế thừa Cự Linh Đế Quân truyền thừa, không chỉ đem tới cho hắn đỉnh cấp công pháp cùng chiến đấu kinh nghiệm, nó còn đem đến cho hắn sự nhận biết cùng quan sát. Có lẽ chính hắn cũng nhận không ra, chỉ dựa vào hiện tại thực lực của hắn hoàn toàn có thể đem Vũ Minh treo lên đánh.

Đương nhiên đó là công bằng chiến đấu, nếu như Vũ Minh vận dụng sinh mệnh lực cùng hủy diệt năng lượng, hắn phần thắng cũng không cao.

Hắn hiện tại cũng không rõ ràng Vũ Minh vì sao nắm giữ nhiều như thế kiến thức, giống như vượt quá tầm hiểu biết của tất cả mọi người, trên người hắn bí mật càng lúc càng nhiều, đó cũng là điều làm Lâm Dũng lo lắng.

Hắn nhìn ra được, Vũ Minh ngoại trừ gia đình cùng bằng hữu, hắn gần như không có chút nào hứng thú đối với những thứ khác, giống như trong mắt hắn những thứ kia không đáng giá lấy 1 đồng.

Trước kia hắn cũng không phải như vậy, tính cách vẫn thế, cách làm người vẫn thế, nhưng… bí mật cũng càng nhiều. Hắn cũng không có muốn đi tìm tòi bí mật của Vũ Minh là gì, nhưng hắn trong lòng luôn cảm thấy lo lắng.

Lo lắng 1 ngày nào đó, dù gặp được nguy hiểm cực lớn, Vũ Minh cũng không chịu nói ra cho hắn biết. Đem hắn đẩy ra ngoài.

Giống như lần này, nếu không phải Alena thông báo cho hắn biết, hắn cũng không biết được lại có chuyện như thế xảy ra. Ánh mắt hắn nhìn Vũ Minh rất phức tạp, có cảm động, cũng có tức giận. Nhiều hơn là oán trách.

Chẳng lẽ nói, trong mắt Vũ Minh, hắn rất vướng víu hay sao? Gặp nguy hiểm cũng không chịu cùng hắn chia sẻ? Đem mọi thứ đều ôm vào mình, tự bản thân đi gánh chịu, rốt cuộc, hắn xem mình là huynh đệ, vẫn là xem mình là hài tử chưa trưởng thành?.

Lâm Dũng nhịn không được nắm chặt nắm đấm, hắn hiện tại rất muốn đi cho Vũ Minh 1 quyền, nhưng hắn cũng không còn sức lực nào cả.

Vũ Minh lúc này cũng không có chú ý tới Lâm Dũng biểu hiện, hắn hiện tại chỉ chú ý tới chùm khói trước mặt.

Đám khói từ người hắn chui ra từ từ ngưng tụ thành hình người, nhìn qua giống như là 1 nữ nhân, nhìn từ phía sau cũng không có nhận ra được đó là người nào. Chỉ là hắn có cảm giác giống như gặp người này ở đâu đó rồi.

Vũ Duệ trong vũ trụ nhỏ nheo mắt lại nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn lúc này cũng không còn quan tâm tới Vũ Minh thế nào, người kia xuất hiện, Vũ Minh chết không được.

Đám người trừng lớn con mắt nhìn về phía bóng trắng kia, bóng trắng kia đi về phía cô bé. Mà cô bé kia gương mặt lúc này đột nhiên hiện lên vẻ dữ tợn, ánh mắt bắt đầu trở lên ác liệt. Mái tóc điên cuồng đánh về phía bóng trắng, nhưng đáng tiếc không chạm vào được.

Bởi vì tất cả đòn tấn công đều trở nên vô dụng, đánh chúng nó sẽ trực tiếp xuyên qua, không có bất kỳ tác dụng nào.

Bóng trắng càng lúc đi càng gần cô bé kia, bàn tay giơ lên đánh về phía ngực cô bé 1 chưởng.

Một hình ảnh làm đám người cả đời khó quên xuất hiện, chỉ thấy cô bé kia dính 1 chưởng sau, từ cơ thể nàng xuất hiện… hồn thể.

Không sai, chính là hồn thể. Bóng trắng kia trực tiếp đem hồn thể của cô bé đánh ra ngoài. Mà đáng nói là, cô bé không chỉ có 1 hồn thể, mà có tới tận 2 hồn thể.

Vũ Minh ánh mắt hiện lên vẻ động dung, hắn nhớ lại cảnh trong bí cảnh, người kia cũng 1 chưởng đem hắn hồn thể trục xuất ra ngoài. Chẳng lẽ…

Chỉ thấy bóng trắng kia lần nữa xuất thủ, đem 1 hồn thể phía sau cô bé tóm lấy, sau đó nhẹ bóp tay 1 cái, hồn thể kia ngay cả hét lên cũng không được, trực tiếp bị bóng trắng bóp nát, tan thành mây khói.

Mà lúc này, bóng trắng kia đưa tay ra xoa đầu hồn thể còn lại của cô bé, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.

“Bé con, không cần phải sợ nữa, từ giờ trở đi sẽ không còn đau nữa”.

Hồn thể cô bé kia nở nụ cười, sau đó trước sự chứng kiến của mọi người, nhập lại vào cơ thể. Mà mái tóc nàng cũng trở lại như cũ, nhưng không phải hoàn toàn, mà là vẫn dài tới chân như trước.

Bóng trắng xoay người đi về phía đám người Vũ Minh, nhìn Vũ Minh, bóng trắng nở ra nụ cười nhẹ giọng nói.

“Vũ Minh, chúng ta lại gặp mặt”.

“... Ngươi chưa chết?”. Vũ Minh trầm ngâm 1 lúc sau đó lên tiếng.

“Chết? Ngươi hi vọng ta chết như thế sao?”. Bóng trắng nhẹ giọng hỏi.

Vũ Minh im lặng nhìn lấy nàng, hắn không có trả lời. Tâm tình có chút phức tạp, hắn không biết nên nói cái gì.

Đám người xung quanh cũng không có đi tham dự cuộc trò chuyện. Đừng đùa, vừa rồi chính người này 1 chiêu liền giải quyết người mà họ liều mạng cũng đánh không được, nếu giờ mà lên tiếng can thiệp, nỡ làm người này bất mãn, 1 chiêu đánh xuống mình không phải chết rồi?.

Vẫn là đàng hoàng làm người xem đi.

“Xem ra, ta không chết làm ngươi rất thất vọng đi?”.

“... Là Chiêu Hy cứu ngươi sao?”. Vũ Minh trầm ngâm 1 chút rồi hỏi.

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”. Bóng trắng lên tiếng.

“Ta có thể nói cái gì? Ngươi vốn dĩ lần đó buông tha ta, cho nên ta có thể sống. Nhưng ngươi lại đem Chiêu Hy nàng đánh gần chết, ngươi nói, ta nên cám ơn ngươi, hay là giết ngươi? Câu hỏi này không phải rất vô nghĩa sao?”. Vũ Minh bình tĩnh nhìn nàng nói.

“Không phải rất bình thường sao? Đã ngươi không nói vậy quên đi, như vậy ngươi định thế nào cám ơn ta đây? Ta giống như cứu ngươi 2 lần”. Bóng trắng cười nhẹ hỏi.

“Ta không cần ngươi cứu”.

“Là ta tạ tác đa tình rồi? Ngươi giống như không lo lắng lắm”.

“... Ta với ngươi hình như không có đến mức đó đi? Gặp nhau lần này mới là lần thứ 2, lại còn là kẻ địch, ngươi cho rằng thế nào?”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Ngươi thật đúng là như nàng nói”. Bóng trắng khẽ lắc đầu nói.

“Nàng? Chiêu Hy sao?”.

“Đúng vậy!”.

“... Nàng nói gì?”.

“Ngươi giống như không thế nào quan tâm ta vì sao lại xuất hiện ở đây”. Bóng trắng hiếu kỳ hỏi.

“Không cần thiết, muốn nói ngươi sẽ tự khắc nói ra. Hơn nữa, ngươi đã bại lộ mình, như vậy muốn tiếp tục ẩn dấu là không có khả năng, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó”. Vũ Minh lạnh nhạt đáp.

Tuy hắn không biết nàng là thế nào ẩn dấu trên người hắn, nhưng đã bị hắn phát hiện, như vậy hắn sẽ không cho phép nàng lần nữa trở lại.

Lâm Dũng nhìn 2 người trò chuyện có 1 loại cảm giác rất quái dị, làm sao giống như Vũ Minh số đào hoa có phải hay không có chút… nhiều? Trước kia làm sao không có phát hiện vấn đề này? Mà lại ai nấy thân phận cũng rất là quái dị.

Ngoại trừ Tô Ánh Tuyết ra, tất cả những người còn lại đều rất thần bí.

Từ Eun Jung đến Chiêu Hy, tiếp đó lại đến Alena. Người nào không phải đều thần bí đây? Eun Jung hắn cũng không biết nàng thế nào xuất hiện, lại làm lên lớn như thế sản nghiệp. Xây dựng lên cả 1 đế quốc giải trí, Alena cũng đừng nói, nàng là người từ quá khứ tới.

Mà Chiêu Hy là thần bí nhất, nhớ lại Vũ Minh câu chuyện trước kia kể lại, hắn lại có rất nhiều điều khó hiểu.

Hiện tại tốt, lại xuất hiện 1 người. Càng là kẻ thù của Vũ Minh, nhưng lại đi cứu Vũ Minh cùng bọn hắn. Hắn càng nghe ra được trong lời nói của nàng… nghiêm túc.

Còn nữa, họ là khi nào gặp nhau rồi?.

“Thật là hết cách với ngươi”. Bóng trắng thở dài nói.

“Nói đi, ngươi mục đích là cái gì, đừng bảo chỉ là ra đây nói mấy chuyện nhàm chán này”. Vũ Minh mất kiên nhẫn nói.

“Làm sao lại như thế nóng vội đây? Được rồi, ta mục đích sao? Cũng chỉ là trả lại nàng nhân tình mà thôi. Về phần ngươi, ta bắt đầu đối với ngươi có chút cảm giác rồi”. Bóng trắng cười nói.

“... Nói xong?”. Vũ Minh cái trán nổi lên mấy đạo hắc tuyến.

“Quên đi! Ta cũng không cùng ngươi nói nhảm, còn thật nhiều việc phải làm đây. Yên tâm đi, đây chỉ là ta thủ đoạn đặc biệt thôi, dùng 1 lần liền hết. Vốn dĩ định đem ngươi hãm hại 1 chút, ai ngờ lại phải lấy ra cứu ngươi”.

“Ngươi có ý gì?”.

“Làm sao ta nói ngươi lại không tin đây? Lòng nghi ngờ làm sao lại nặng như vậy? Quên đi, sau khi ta đi, ngươi kiểm tra nơi này, để cái kia trí năng tìm tòi 1 chút một tập tài liệu mật được giấu đi, ngươi liền biết ta nói thật hay không. Thời gian của ta cũng đến rồi, đi trước, nhớ kỹ, ta gọi Hạ Lan Mẫn Nguyệt”. Nói xong, bóng trắng liền tan biến.