“Vũ Minh?”. Lâm Dũng nhíu mày nói.
“Phù. Xin lỗi, ta thất thố”. Vũ Minh thở ra 1 hơi đáp.
“Ngươi biết được thứ gì rồi?”.
“... Bọn chúng thí nghiệm thứ chúng không nên chạm vào, còn tạo ra thứ kia, thật đáng chết”.
Đám người kia, đem biến dị thú cùng ma thú gen cấy vào người vật thí nghiệm, sau đó dùng năng lượng phát ra từ đỉnh ngọn cây làm chất bồi bổ tẩm bổ nó.
Mười năm thí nghiệm, 3 năm đầu họ dùng trên động vật, sau đó là ma thú, biến dị thú. Có được thành quả kinh người về sau, họ bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể người. Những người này có quân nhân, có người bình thường, có trẻ em.
Thí nghiệm kéo dài suốt 7 năm, mà cuối cùng thí nghiệm sở dĩ thành công là vì tế bào của ma thú cùng biến dị thú kết hợp, nó không ngừng xâm chiếm vật chủ nuôi sống bản thân, không hiểu vì nguyên nhân gì nó không ngừng tiến hóa.
Nó giống như 1 con thú đói khát không ngừng tìm kiếm thức ăn, ăn cho đến khi căng bao tử mới thôi. Mỗi khi 1 vật chủ chết đi, họ lại đem tế bào cấy ghép vào cơ thể khác. Cuối cùng người kia mới may mắn thành công dung hợp gen, tiến hóa thành 1 dạng sống mới.
Mà đáng sợ nhất ở nó, chính là nó không biết bản thân là gì, nó chỉ làm theo bản năng đó chính là - xác định vị trí của mình trong tự nhiên.
Biến cố duy nhất trong này chính là ban đầu vật chủ là người. Nếu như chỉ là động vật, thậm chí là ma thú thì có lẽ chỉ có thể liều mạng đem nó giết.
Nhưng hiện tại, có lẽ có thể thay đổi 1 chút.
“Vũ Minh, bọn chúng rốt cuộc làm thí nghiệm gì? Ngươi làm sao như thế lo lắng?”. Lâm Dũng nhịn không được lên tiếng.
“Một thứ rất đáng sợ!”. Vũ Minh nhìn hắn đáp.
“Đáng sợ, tới mức nào?”.
“Có thể đem trái đất sinh linh diệt sạch!”.
Tê!
Đám người hít vào 1 ngụm khí lạnh.
“Ngươi… ngươi nói là sự thật?”. Quân Vô Hối run giọng hỏi.
“Ngươi không có tư cách nghi ngờ ta, các ngươi có thể lăn!”. Vũ Minh lạnh giọng nói.
“Ngươi làm sao…”.
“Không lăn, chết!”. Vũ Minh gằn giọng nói.
Hắn hiện tại không muốn cùng mấy tên này nói nhảm, hiện tại hắn cần phải suy nghĩ làm sao xử lý chuyện này.
Xoạt!
Lâm Dũng nghe thế đao hạ xuống lên tiếng.
“Lăn, hoặc chết!”.
“Ta… chúng ta đi, chúng ta đi”. Dương Thiên lập tức sợ hãi nói.
Đừng đùa.
Hai tên này đơn giản chính là sát nhân cuồng ma. Nếu họ còn dám tại đây dây dưa không dứt, chỉ sợ họ chắc chắn sống không ra được nơi này.
Mặc dù không hiểu 2 người Vũ Minh vì cái gì không giết họ diệt khẩu, phải biết nếu chuyện này lộ ra, thế giới sẽ lâm vào hỗn loạn. Nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là rời đi nơi này, cho nên ba người này cũng không dám nói thêm cái gì lập tức rời đi.
“Vì cái gì thả bọn hắn?”. Lâm Dũng nhíu mày khó hiểu hỏi.
“Một tên trong đó là muội muội ta bạn trai”. Vũ Minh nhún vai đáp.
“... Quên đi! Giờ thế nào? Ngươi nói thứ kia… ở bên dưới?”.
“Ừm, trước mặc kệ nó, ta trước gọi cho Cung Bắc Hải để ông ta đưa người đến”.
Nói xong Vũ Minh liền lập tức liên lạc với Cung Bắc Hải, kể ra 1 chút tình hình nơi này liền tắt máy.
“Bây giờ làm sao?”.
“Ngồi chờ!”.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Cung Bắc Hải sau khi nghe được Vũ Minh nói liền lập tức đi an bài. Sau đó thông báo cho những người còn lại, mang theo gần như toàn bộ lực lượng của võ giả liên minh chạy tới.
“Vũ Minh!”.
Cung Bắc Hải dẫn theo đám người bay tới, nhìn thấy Vũ Minh lập tức lớn giọng kêu sau đó hạ xuống.
“Thiên Các đâu?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi, bởi ngoài những thành viên của 8 thế lực, Thiên Các thành viên 1 người cũng không tới.
“Ngươi không biết?”. Cung Bắc Hải gương mặt cổ quái hỏi.
“Biết cái gì?”. Vũ Minh nhất thời ngẩn người.
“Thiên Các 2 năm trước sớm đã rời đi, hiện tại 1 người cũng liên lạc không được. Ngươi trở về hẳn là không gặp được Vũ Hoàng đi?”.
“Còn có chuyện này?”.
“Đừng nói nhảm, thứ kia ở nơi nào? Có đáng sợ như ngươi nói?”.
Ngay lúc này, 1 tên trung niên nam tử lên tiếng nói.
Vũ Minh nhìn qua, hắn nhận ra người này, là Lam Bình, Huyết Ngục chưởng môn, thực lực hẳn là tại Tử Linh cảnh tầng thứ 3, chẳng qua hắn hơi chút khó chịu liền mở miệng nói.
“Có thể khiến ngươi cảm thấy nguy hiểm, ngươi cho rằng đây?”.
“Ngươi muốn chết?”. Lam Bình nhướng mày nói.
“Ta khi còn ở Dung Linh cảnh có thể làm chết Hợp Đạo cảnh, hiện tại ta Hợp Đạo cảnh cũng không ngại làm chết Tử Linh cảnh, muốn thử sao?”. Vũ Minh cười gằn nói, khí thế trong nháy mắt tăng vọt, chỉ cần Lam Bình nói 1 lời không đúng hắn lập tức động thủ.
Mà Lâm Dũng đao cũng giơ lên, chỉ cần Vũ Minh động, hắn lập tức sẽ lao lên.
“Đủ rồi! Lam Bình, ngươi chẳng lẽ muốn gây chuyện?”. Như Thủy Tiên Tử lên tiếng quát.
“Ta gây cái gì sự?”.
“Ngươi quên đại nhân nói cái gì rồi?!”.
“...”. Lam Bình.
Vũ Minh nhíu mày lại, đại nhân? Bạch Tử sao? Hắn lại làm cái gì rồi?.
“Đừng nói nữa, Vũ Minh, ngươi nói thứ kia ở bên trong đúng không? Ngươi hẳn là biết cách giải quyết chứ?”. Quân Tinh Trúc hỏi.
“... Ta không biết!”. Vũ Minh lắc đầu nói.
“Ngươi không biết? Ngươi thật không biết?”. Cung Bắc Hải giật mình nói.
“Các ngươi phản ứng như này là thế nào?”. Vũ Minh thấy đám người khó tin thần sắc hơi khó hiểu hỏi.
“Đại nhân rõ ràng nói ngươi có thể giải quyết, ngươi làm sao lại không biết?”. Như Thủy Tiên Tử lên tiếng.
“Đại nhân? Bạch Tử hắn nói ta có thể giải quyết? Thật?”. Vũ Minh kinh ngạc hỏi.
“Ta thật hiếu kỳ, rốt cuộc ngươi cùng đại nhân là thế nào quan hệ?”. Cung Bắc Hải nhịn không được hỏi.
“Hắn… không nói cho các ngươi biết? Vậy các ngươi vì cái gì…”. Vũ Minh kinh ngạc rồi, hắn vốn cho rằng đám người này đối xử với hắn như người cùng thân phận là do Bạch Tử nói ra, nhưng ai ngờ đám người này lại không biết.
“Cha ta nói, ngươi là hắn người”. Quân Tinh Trúc phức tạp nhìn Vũ Minh nói.
“...”. Lâm Dũng.
“...”. Đám người.
“Ta xxx mẹ nhà hắn, ta là hắn người cái con mẹ nó chứ, hắn ở đâu ra tự tin?”. Vũ Minh bạo tục nói.
Cái tên khốn nạn này, lại chiếm hắn tiện nghi, còn mẹ nó hắn người? Người bà ngoại ngươi.
“... Con riêng?”. Cung Bắc Hải lần nữa suy đoán.
“...”. Vũ Minh.
Ngươi mới là con riêng, cả nhà ngươi mới là con riêng. Bây giờ là lúc nào quan tâm vấn đề này?.
“Đừng lại nói cái này, hắn thật nói ta có thể giải quyết?”. Vũ Minh dứt khỏi cưỡng ép quay lại chủ đề cũ.
“Đúng thế”. Đám người đồng loạt đáp.
Thực tế, họ cũng không tin tưởng Vũ Minh có thể giải quyết, bởi vì Bạch Tử nói với họ, thứ kia có thể dễ dàng đem toàn bộ bọn họ giết sạch, lông tóc cũng không hao tổn, chỉ đơn giản động động ngón tay liền giải quyết.
Mà họ tin tưởng Bạch Tử không nghi ngờ, nhưng là Bạch Tử lại nói Vũ Minh có thể giải quyết, điều này làm họ lần đầu tiên sinh nghi. Bởi vì Vũ Minh thực lực thật yếu lắm. Làm sao có thể giải quyết thứ kia cho được.
“Được rồi, trước không nghĩ điều này. Môn chủ ngươi cho người đem nơi này phong tỏa, không cho phép bất kỳ ai đi vào, người tự tiện tiến vào trực tiếp giết. Ta nghi ngờ thứ kia sinh ra là do mấy tên chủ tịch liên bang chế tạo”. Vũ Minh nói.
“Cái gì? Thứ kia là thí nghiệm đi ra?”. Đám người giật mình nói.
“Đúng, mà lại ta nghi ngờ mục đích chính là đem các ngươi lật đổ”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
“Tốt, tốt. Ta thật muốn xem họ chế tạo ra thứ gì có thể lật đổ chúng ta”. Cung Bắc Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
Quân Tinh Trúc cho người đi đem nơi này phong tỏa, còn bọn họ thì chuẩn bị tiến xuống dưới phòng thì nghiệm.
Vũ Minh nhìn qua Lâm Dũng 1 cái, thấy trong mắt hắn kiên định, khẽ gật đầu. Thế là đám người mở ra cửa vào đi xuống dưới phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Chỉ vừa mở cửa ra, lập tức mùi máu tươi phả vào mặt.
“Nơi này cuối cùng chết bao nhiêu người?”. Lam Bình che mũi nhíu mày nói.
“Chí ít hơn ngàn người”. Vũ Minh lạnh nhạt đáp.
“Ngươi làm sao biết rõ như thế?”. Quân Tinh Trúc hiếu kỳ hỏi.
“Giết qua”. Không chờ Vũ Minh đáp, Lâm Dũng liền trả lời bọn họ.
Đám người dừng lại nhìn Vũ Minh, Lâm Dũng 1 chút, ba năm qua 2 tên này giết bao nhiêu người? Lại như thế rõ ràng? Họ cả đời giết ma thú có thể lên tới hàng trăm vạn con, nhưng là giết ngươi nhiều nhất cũng chưa tới một trăm.
Mà 2 tên này…
Họ không biết nên hình dung thế nào.
Chẳng lẽ ngoài biển như nhiều người cho họ giết?.
“Đừng đoán. Tiếp tục đi xuống đi”. Vũ Minh liếc mắt nhìn biết đám người này nghĩ gì, hắn cũng không giải thích chỉ lạnh nhạt nói.
Đám người khẽ gật đầu, bắt đầu tiếp tục đi xuống.