Tiếng nổ thật sự rất lớn, phía bên đó bụi mù bay lên cao, nhìn không rõ tình hình.
Trong khói bụi có một thân hình dần dần hiện ra, Vũ Minh ánh mắt nheo lại, ba người Quân Vô Hối hiếu kỳ, còn đám binh sĩ thì lại sợ hãi nâng súng nhắm tới.
Ngay khi người kia từ khói bụi đi ra, Vũ Minh liền trợn tròn mắt.
Cái này mẹ nó, hắn làm gì xuất hiện ở chỗ này?.
“Ha ha, Vũ Minh, ngươi giống như gặp phiền toái”. Lâm Dũng vác trên vai khổng lồ đại đao đi tới cười lớn nói.
“Ngươi làm gì xuất hiện ở chỗ này”. Vũ Minh khóe miệng giật giật nói.
“Có trò hay không gọi ta, ngươi còn hay không là huynh đệ rồi? Nếu không phải Alena nói cho ta ta cũng không biết đây”. Lâm Dũng trừng mắt nói.
“...”. Vũ Minh.
Đám binh sĩ thở phào 1 hơi, không phải người kia là tốt rồi.
“Kẻ xâm nhập toàn bộ giết”. Tên đội trưởng lấy lại tinh thần sau lập tức lớn giọng quát.
“Hắc! Giết chúng ta? Ngươi từ đâu tới tự tin?”. Lâm Dũng nhếch miệng cười, sau đó đột ngột xuất thủ.
Tên đội trưởng cảm thấy nguy hiểm ập tới, theo bản năng mở ra chân nguyên hộ thể. Chỉ là giống như không dùng được.
Lâm Dũng 1 đao liền đánh hắn bao xa hơn chục mét. Trực tiếp phá bỏ chân nguyên hộ thể của hắn, tuy nhiên Lâm Dũng cũng không có hạ sát thủ, nhưng tên đội trưởng kia trọng thương là khẳng định.
Đám người sững sờ tại chỗ, không có người dám di chuyển. Chỉ ngơ ngác nhìn lấy cảnh này.
“Chút thực lực này cũng dám mạnh miệng?”. Lâm Dũng cười lạnh nói.
Tên đội trưởng trong đầu hiện tại chỉ có duy nhất 1 ý nghĩ, đó chính là chạy ra khỏi đây.
Hắn thực lực nhưng là Hợp Đạo cảnh tầng 2, lại bị Lâm Dũng 1 đao đánh bại. Thậm chí kém chút liền ngỏm rồi.
Nếu như chỉ là 1 mình Vũ Minh còn đỡ, dù thực lực mạnh hơn hắn hắn cũng không sợ. Để cho binh sĩ mài chết hắn, nhưng là hiện tại lại xuất hiện thêm 1 người, lại cùng Vũ Minh quan biết.
Cái này con mẹ nó rốt cuộc ở đâu ra quái thai.
Vũ Minh thì ngược lại, hắn có chút đỡ lấy trán, cái tên điên này, làm sao lại như thế cuồng, gặp ai liền đánh đây? Hắn nhưng là muốn từ miệng tên này moi ra 1 chút tin tức hữu dụng. Chẳng may đem tên đội trưởng này đánh chết rồi hắn biết hỏi ai?.
Mấy tên binh sĩ khác toàn là vô danh tiểu tốt, hỏi có tác dụng gì?.
Làm sao lại như thế không biết nặng nhẹ?.
“Còn muốn động thủ sao?”. Vũ Minh lạnh nhạt nhìn đám binh sĩ nói.
“Các ngươi tốt nhất nên rời đi, nơi này là liên bang trọng địa, ngươi thân phận như nào cũng dùng không được tại nơi này”. Tên đội trưởng dưới sự trợ giúp của binh sĩ, lúc này đứng lên hơi chút yếu ớt nói.
“Trọng địa? Thân phận? Hắc, ngươi biết hắn là ai sao?”. Lâm Dũng buồn cười nói.
“Con cháu đại gia tộc? Nơi này dùng không được, đến cả đệ tử võ giả liên minh cũng vậy”. Tên đội trưởng cười lạnh đáp.
“Đừng cùng hắn nói nhảm, hắn chỉ là đang mượn cớ thôi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Hả?”.
“Ngươi chưa thấy vừa rồi, không hỏi gì liền muốn giết người, dù cho nơi này là liên bang trọng địa thì theo luật là bắt lại giam giữ tra hỏi, nhưng chúng liền ngay lập tức động thủ”.
“Tin chắc chúng cũng không có lá gan này, nếu như ta đoán không lầm, đây hẳn là liên bang cao tầng ra lệnh, thậm chí… là chủ tịch liên bang ra lệnh. Mà nơi này che giấu thứ gì đó, thứ này họ chắc chắn không muốn để người khác biết được, thứ này cũng chẳng có lợi ích gì cho nhân loại. Nếu không phía võ giả liên minh chắc chắn phải biết”.
“Như vậy… nơi này, phải chăng là đang giấu 1 thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm? Là cái thứ hôm trước phát ra cảm giác kia đi? Ta nói đúng không?”. Vũ Minh hơi nhướng mày, ánh mắt phát ra sự nguy hiểm.
“Ngươi…”. Tên đội trưởng khó tin nhìn lấy Vũ Minh, nhưng là ngay sau đó liền ngậm miệng. Hắn biết mình lỡ lời.
“Xem ra là thật! Ta cho ngươi 1 cơ hội, thứ đó là gì? Từ đâu tới? Nếu không nói, ta sẽ đem đầu óc ngươi bổ ra để tìm thứ ta muốn”. Vũ Minh sát khí nổi lên.
Hắn thật tức giận mà không phải chỉ đơn giản là dọa nạt.
Thứ kìa hoàn toàn có thể đem trái đất hủy diệt. Thậm chí nếu để trong vũ trụ các những kẻ khác biết, trái đất chỉ sợ không có bất kỳ cơ hội nào tồn tại. Đến lúc đó ngay cả Thánh Quân cũng sẽ ra tay.
Kiếp trước hắn từng chứng kiến qua Thôn Phệ Thú bị vây giết tràng cảnh, khi đó nó mới chỉ là Thánh Giả cấp bậc, nhưng là ngay cả đế cảnh cũng ra tay, thậm chí là xuất động hơn 10 tên đế cảnh, đủ biết trình độ coi trọng như thế nào.
Thứ này nếu truyền ra, không nghi ngờ chút nào, toàn bộ trái đất, thậm chí là hệ ngân hà cũng sẽ bị diệt.
Hắn không cho phép điều này xảy ra.
Lâm Dũng thấy Vũ Minh thái độ, hắn nhận thấy Vũ Minh lời nói là thật chứ không phải là uy hiếp. Khẽ nhiu mày, chẳng lẽ thứ kia thật như thế đáng sợ? Lại để cho Vũ Minh như thế chú trọng?.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Đừng mơ moi được thứ gì từ ta. Ta sớm đã trải qua kỹ thuật quan bế đại não. Ngươi là không cách nào đọc được ta ký ức”. Tên đội trưởng khẽ run lên nói.
“Thật sao? Lâm Dũng, giết!”. Vũ Minh cười lạnh 1 tiếng sau đó bắt đầu ra tay.
Lâm Dũng không nói 2 lời, cầm lên đại đao lao tới.
Đám người không kịp trở tay, không ai nghĩ tới Vũ Minh 1 lời không hợp liền động thủ.
Quân Vô Hối đám người sợ đến phát run, đứng chụm lại 1 chỗ không dám nhúc nhích. Ánh mắt lộ ra vô tận sợ hãi.
Họ nhìn thấy Vũ Minh cùng Lâm Dũng hai người đồ sát binh sĩ.
Cái cảnh tượng này làm họ suốt đời khó quên.
Giống như tử thần đem sinh mạng gặt hái, đám binh sĩ không có bất kỳ sức lực nào phản kháng. Chỉ trong vòng chưa đầy 30 giây, gần 100 người bị giết sạch sẽ. Chỉ còn lại tên đội trưởng kia đang run rẩy ngồi trên đất.
Xoẹt!
Lâm Dũng đại đao dừng lại tại trên đầu 3 người Quân Vô Hối, lạnh nhạt nhìn Vũ Minh hỏi.
“Còn 3 tên này?”.
Nghe được Lâm Dũng lời nói, đám người run lẩy bẩy, ngay cả xin tha cũng nói không lên tiếng.
Lâm Dũng trên người mùi máu tươi phả vào mặt khiến ba người họ thở mạnh cũng không dám, lại thêm cái kia đại đao phía trên đầu tùy thời bổ xuống, nếu không phải họ có chút từng trải, chỉ sợ đã sớm bị dọa bài tiết không kiềm chế rồi.
“Đừng giết, một hồi ta còn phải hảo hảo cùng họ nói chuyện 1 chút”. Vũ Minh nhếch miệng đáp, ánh mắt rơi trên người Quân Vô Hối, nở ra nụ cười thần bí.
Quân Vô Hối thấy thế thật rất muốn chạy trốn.
Hắn không phải là có loại kia yêu thích chứ? Đừng a!
Lâm Dũng nghe thế bỏ đao xuống, nhưng cũng không có rời đi, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ Vũ Minh làm tiếp sự việc, cũng thuận tiện canh chừng ba tên này 1 chút.
Vũ Minh quay người lại nhìn lấy tên đội trưởng kia, sau đó chậm rãi tiến đến.
“Ngươi muốn làm gì?!”. Tên đội trưởng cố lết thân thể của mình về phía sau, hắn nhìn Vũ Minh với ánh mắt vô cùng sợ hãi.
“Yên tâm đi, không đau đâu”. Vũ Minh cười nhạt 1 tiếng.
Bàn tay giơ lên, không chờ tên đội trưởng phản ứng liền đặt tay lên đầu hắn, trong nháy mắt thần thức xâm chiếm vào trong não hải của tên đội trưởng. Chỉ là liền bị 1 tầng bình chướng ngăn cản.
Vũ Minh cười lạnh, che dấu đại não ký ức? Trò cười.
Thần thức của hắn nhưng là đạt tới Dung Linh cảnh đỉnh phong, cưỡng ép phá tan tầng bình chướng này hoàn toàn có thể, nhưng là sẽ dẫn đến tên đội trưởng trở thành điên dại, không đọc được tin tức mình muốn.
Nhưng là kiếp trước có bao nhiêu cách lấy được ký ức trong đầu 1 người? Không có 10 vạn cũng có 1 vạn cách. Khoa học che dấu? Trò cười.
Ầm!
Trong nháy mắt, não hải của tên đội trưởng bị xâm chiếm. Thần thức của hắn ngay lập tức tan vỡ, Vũ Minh ngay sau đó vận dụng lên 1 thứ gọi là “Ký Ức Hồi Phục Thuật”.
Loại này tiểu kỹ năng trong vũ trụ nhưng là ai ai cũng biết, đầy đường nát con phố loại kia kỹ xảo. Đối với loại này cấp thấp kỹ thuật phong bế đại não vô cùng hữu dụng.
Chỉ trong chốc lát Vũ Minh liền tìm được những thứ mình muốn.
Chỉ là càng đọc được nhiều thứ, hắn gương mặt càng trở nên khó coi, thậm chí có thể nói là dữ tợn để hình dung.
Gương mặt hắn hiện tại trầm như nước, ai cũng nhìn ra được Vũ Minh đang cực độ nổi giận.
“Vũ Minh, làm sao rồi?”. Lâm Dũng nhíu mày hỏi.
“Tự tạo nghiệt a”. Vũ Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
Đám người này đơn giản là phát rồ.
Lại dám đi làm cái chuyện thí nghiệm điên rồ này.
Hắn đọc được tin tức làm hắn thật sự rất phẫn nộ. Tuy nhiên tên đội trưởng ký ức cũng chỉ cung cấp cho hắn 1 chút tin tức, nhưng là phía sau hắn hoàn toàn có thể đoán được.
Cũng khó trách họ lại có phòng thí nghiệm ở nơi này.
Họ lại dám dùng loại năng lượng phát ra từ trứng của Song Dực Sư Ưng Vương trên đỉnh truyền vào cơ thể con người không ngừng thí nghiệm. Mà thời gian kéo dài tận 10 năm.
Loại năng lượng kia chỉ có thể để cho yêu thú hấp thụ, nhân loại là không thể nào sử dụng.
Bọn này đám điên nhà khoa học, lại chế tạo ra cái thứ kinh khủng như thế, bảo sao hắn không tức giận cho được.
“Khốn kiếp!”. Vũ Minh tức giận quát lớn, bàn tay giơ lên đánh xuống tên đội trưởng, hắn không giữ lại bất kỳ chút nào, toàn bộ sức mạnh cơ thể đều bộc phát đi ra.
Tên đội trưởng tại chỗ bị đánh nát thành thịt vụn, máu tươi bắn lên người Vũ Minh làm người khác nhìn thấy giống như là 1 tên ma quỷ từ địa ngục đi lên. Đặc biệt là đôi mắt đầy lửa giận của hắn.
Bất kỳ ai nhìn vào cũng theo bản năng phát ra sợ hãi.
Lâm Dũng nhíu chặt lông mày, hắn không nghĩ tới Vũ Minh cảm xúc lại mất khống chế như thế.
Mà ba tên kia càng là thở cũng không dám, chỉ sợ Vũ Minh lửa giận sẽ bộc phát lên người bọn họ.