Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 312: Tìm kiếm




Không biết mới là đáng sợ nhất.

Mà Vũ Minh lúc này cũng cảm thấy cực độ hãi hùng khiếp vía.

Loại kia nguy hiểm làm hắn lông tơ toàn bộ dựng ngược.

Toàn bộ liên bang, thậm chí là toàn thế giới đều cảm nhận được nó, đến ngay cả những động vật, gia súc lúc này cũng co mình lại run lẩy bẩy.

Đơn thuần là trên cấp độ sinh mạng uy hiếp.

Trên địa cầu sinh ra cấp cao sinh mạng thể. Đây là ý nghĩ duy nhất của Vũ Minh lúc này.

Nó không phải kiểu đột phá tăng lên cấp độ sinh mạng, mà chỉ là đơn thuần sinh ra.

Không chút nào biết rõ sức mạnh của mình, hiếu kỳ mọi thứ xung quanh. Đây chính là sinh mạng được sinh ra biểu hiện. Toàn bộ sinh mạng trong vũ trụ đều là như thế.

Nếu chỉ đơn thuần là đột phá thì sẽ hiểu được mình là gì. Còn loại này cảm giác, giống như 1 con Thôn Phệ Thú được sinh ra, nó không biết gì cả, chỉ có bản năng ăn uống vô cùng vô tận. Nó nguy hiểm ở chỗ không phải sức mạnh, là ở chỗ không biết.

Nó không giống như nhân loại hay bất kỳ chủng tộc nào khác, bởi vì những chủng tộc khác sinh ra là không cách nào đạt được cấp độ sinh mạng như thế này. Cấp độ sinh mạng cùng thiên phú không giống nhau.

Ngươi có thể thay đổi thiên phú, nhưng không cách nào thay đổi cấp độ sinh mạng của 1 sinh mạng thể được sinh ra.

“Thật là đáng sợ cảm giác”. Alena khẽ run lên 1 cái lẩm bẩm nói.

“Ngươi cũng cảm nhận được?”. Tô Ánh Tuyết giật mình hỏi.

“Đừng hỏi, trên thế giới tất cả đều cảm nhận được nó. Không chỉ mỗi mình 2 người các ngươi”. Vũ Minh trầm giọng đáp.

“Oppa, đó là thứ gì? Thật là đáng sợ”. Eun Jung hơi chút sợ hãi nói.

“Ta không biết!”.

Vũ Minh hắn hiện tại cảm thấy thật sự rất hoang mang. Chẳng lẽ nói hắn trọng sinh, mọi thứ đều sẽ xảy ra bất ngờ? Dòng lịch sử bị sửa đổi?.

Đầu tiên là bí cảnh, tiếp đó là con quái vật kém chút diệt thế kia, sau lại là đến cái này.

Vũ Minh lập tức liên lạc cho cha hắn.

“Vũ Minh, ngươi làm sao lúc này…”.

“Cha, trước đừng nói, nghe ta nói đã. Vừa rồi cảm giác kia ngài cũng cảm thấy chứ? Hiện tại cha, ngài cho người đi tìm kiếm, điều động mọi nguồn lực toàn lực tìm kiếm. Chỉ cần phát hiện thứ gì chưa từng thấy, hoặc là nhân loại không nằm trong danh sách của liên bang cùng võ giả liên minh thì nhất định phải chú ý, không được tấn công”.

“Cha, ngài nghe không lầm, không được tấn công. Thứ này rất nguy hiểm, cực độ nguy hiểm. Chỉ có thể giám sát, mặc kệ nó làm chuyện gì, nhất định không được tấn công. Cũng không để cho bất kỳ người nào tiếp xúc với người này. Cha, ngài nghe rõ chứ?”. Vũ Minh gấp gáp nói.

“Vũ Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Vũ Nguyên ngưng trọng hỏi, hắn cảm nhận được Vũ Minh lời nói tràn ngập lo lắng.

“Cha, hiện tại ta không có thời gian cùng ngài giải thích, tin tưởng ta, được chứ?”.

“...Được, ta lập tức cho người đi tìm kiếm”.

Nói xong Vũ Nguyên liền tắt máy. Mà Vũ Minh cũng không có lập tức kết thúc, hắn liên lạc cho Cung Bắc Hải.

“Tiểu tử, lại có chuyện gì? Ta nhưng đã đưa ngươi đủ những thứ ngươi yêu cầu rồi, đừng có lại…”.

“Ta không cùng ngươi nói cái này, vừa rồi cảm giác kia ngươi cảm nhận được chứ?”. Vũ Minh trầm giọng nói.

“... Cảm nhận được. Hiện tại toàn võ giả liên minh đang loạn lên hết cả đây, ngươi gọi cho ta vì chuyện này?”.

“Đúng vậy, ta mặc dù không biết nó là thứ gì, nhưng nó quá nguy hiểm. Ta muốn ngươi ra lệnh cho liên bang toàn bộ giới nghiêm. Trừ khi tìm ra thứ kia, nếu không bất kỳ kẻ nào tiếp xúc với nó sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng”. Vũ Minh nói.

“Ý ngươi là thứ kia sẽ giết người?”.

“Ta nói không phải cái này. Nói ngắn gọn, người tiếp xúc với nó, cho dù chỉ là 1 hành động vô tâm làm ra điều gì đó cũng có thể khiến cho nó toàn bộ nhận định cải biến”. Vũ Minh nói.

“Nói tiếng người!”.

“... Mẹ kiếp, nó giống như thế này, nó là 1 sinh mạng được sinh ra, nó nằm giữa ranh giới của tử vong lĩnh vực cùng sinh mệnh lĩnh vực. Không phải là sống hay chết, khốn kiếp, ta cũng không biết nên giải thích thế nào. Nhưng là nếu tìm được nó, nhất định không được tiếp xúc với nó. Nhất định phải nói cho ta biết, ngươi hiểu chứ?”. Vũ Minh gần như muốn phát điên.

Bởi vì nếu xử lý không tốt, thứ kia nhất định là 1 sát tinh. Toàn bộ trái đất sẽ vì nó mà hủy diệt.

Bạch Tử hắn hiện tại lại không thể ra tay, quy tắc hiện tại lúc nào cũng dòm ngó lấy hắn. Cho nên nếu muốn để Bạch Tử ra tay, trừ khi hắn có Vĩnh Hằng Chi Tâm. Nhưng thứ này không phải muốn là có.

Đừng nói là hắn, cho dù là đế cảnh cũng không phải ai cũng có thứ này.

Mà hiện tại, thời gian không cho phép.

Nếu như là thứ kia còn đang trong thời kỳ ấp trứng, trước khi được sinh ra, có lẽ hắn có thể đem nó đưa vào vũ trụ nhỏ. Nhưng là bây giờ, hoàn toàn không có khả năng.

Với cấp độ sinh mạng này, nếu cưỡng ép đem vào thậm chí có thể khiến vũ trụ nhỏ sụp đổ.

Cấp độ sinh mạng không đại biểu cho nắm giữ bao nhiêu sức mạnh, nhưng đại biểu cho sự trưởng thành cực kỳ khủng bố.

Thôn Phệ Thú rất đáng sợ sao? Đúng vậy, nó ăn tất cả mọi thứ, bao gồm ánh sáng. Nhưng nó cấp độ sinh mạng khi vừa mới sinh ra cũng chỉ có đạt tới Thần Thông cảnh cấp độ này.

Tương truyền, Thôn Phệ Thú tại thời kỳ thượng cổ từng có 1 đỉnh cấp tồn tại, nó chỉ cần nuốt đi một phần trăm vũ trụ liền có thể vô địch. Truyền thuyết nói rằng thời kỳ đó, toàn bộ đế cảnh tập thể hợp sức, dùng linh hồn, thân thể, chân nguyên lực toàn bộ dồn vào 1 kích mới đem nó đánh chết.

Cho nên Thôn Phệ Thú tại vũ trụ mới hiện giờ mới không thấy bất kỳ 1 bóng dáng nào. Bởi nó sớm đã diệt vong, đương nhiên, trong vũ trụ nhỏ con kia ngoại trừ. Có thể nó cũng là con cuối cùng cũng không chừng.

Nhưng… Thôn Phệ Thú cũng không đáng sợ. Bởi vì nó bản năng chính là ăn, không ngừng ăn nó mới có thể lớn mạnh. Hoàn toàn có thể ngăn chặn nó ngày từ đầu.

Còn thứ kia, hoàn toàn không có bất kỳ manh mối nào về nó. Nó bản năng là cái gì, là nhân loại vẫn là sinh vật khác? Không, cũng không thể nói là nhân loại, bởi vì cấp độ sinh mạng như thế, dù cho có là hình người thì cũng không thể tính là nhân loại.

Nhất định phải tìm ra nó! Vũ Minh thầm nghĩ.

Cung Bắc Hải nghe được Vũ Minh lời nói, khẽ đáp 1 tiếng, ông ta cũng không có lập tức đi làm, mà là liên lạc với Bạch Tử xin ý kiến.

Chỉ là nhận được câu trả lời chỉ có năm chữ: làm theo lời hắn nói.

Điều này làm ông ta thật sự chấn động. Không phải ở việc Bạch Tử vô điều kiện duy trì Vũ Minh, mà là ở việc, điều này đại biểu cho Vũ Minh lời nói hoàn toàn là đúng.

Như vậy thứ này thật rất đáng sợ. Dù cho nghe không hiểu Vũ Minh nói gì, nhưng ông ta biết, Vũ Minh cực độ lo lắng, thậm chí là sợ hãi.

Biết Vũ Minh lâu như vậy, thấy được trên người hắn rất nhiều thứ. Nhưng chỉ riêng sợ hãi là chưa từng thấy. Cho nên ông ta rất tò mò, cũng thật lo lắng rốt cuộc thứ kia là cái gì.

Cũng không chậm trễ thời gian, ông ta lập tức gọi cho tổng liên bang ra lệnh 1 tiếng.

Chỉ trong vòng 1 ngày, toàn bộ liên bang bị giới nghiêm.

Không phải chỉ đơn giản là bình thường giới nghiêm, mà là loại kia cực độ nghiêm khắc, dù cho thân phận thế nào, trong thời kỳ này, chỉ những người được cho phép mới có thể ra khỏi nhà. Toàn bộ nhân loại bị ngăn cấm, bị rút về.

Những người khác nếu làm trái, có thể trực tiếp tại chỗ giết chết.

Nhiêu đây cũng đủ biết nó đáng sợ. Thậm chí còn hơn là lần kia ma thú tiến công.

Cả liên bang hoàn toàn loạn lên, không phải ở trên đường phố nhốn nháo, mà là tại trên mạng nhốn nháo.

Trên mạng toàn bộ là phỏng đoán chuyện lần này.

Đủ thứ giả thuyết, cũng có đang nói về loại cảm giác sợ hãi kia.

Vũ Minh cũng không có ngồi yên, sau khi liên bang ra lệnh giới nghiêm, hắn lúc này liền muốn ra ngoài tìm kiếm.

“Vũ Minh, ngươi đi đâu?”. Tô Ánh Tuyết thấy Vũ Minh rời đi lập tức hỏi.

“Ta không an tâm đám người kia, ta muốn ra ngoài tìm kiếm”. Vũ Minh đáp.

“Không được, ngươi đi rất nguy hiểm, chẳng lẽ không thể chờ tại đây sao?”.

“Không! Thứ kia quá đáng sợ, không biết nó là gì, ta thật không cách nào ngồi yên được, nhất định phải tìm ra nó”.

“Vũ Minh! Ta đi cùng ngươi”. Alena nói.

“Oppa, ta cũng đi”. Eun Jung cũng nói theo.

“Không! Các ngươi đều cho ta ở nhà, lần này không phải đùa giỡn, thậm chí có thể sẽ chết người. Cho nên, toàn bộ ở lại đi”. Vũ Minh lập tức lớn giọng nói. Bởi vì ở cấp độ sinh mạng như này, mọi thủ đoạn lẩn trốn đều vô dụng.

Đây là lần đầu hắn dùng giọng nói này cùng đám người Alena nói chuyện.

“Vũ Minh…”.

“Đừng nói nữa, các ngươi ở đây sẽ an toàn, các ngươi nếu đi theo, ta không cách nào bảo vệ tốt các ngươi. Thứ kia không phải các ngươi lúc này có thể đối phó. Đặc biệt là ngươi, Alena, ngươi dù chơi trò biến mất kia, thứ kia cũng có khả năng tìm ra ngươi vị trí, cho nên đừng có sính cường. Ta đi, dù gặp nguy hiểm còn có thể trốn thoát, hiểu không?”.

“Vũ Minh”.

“Mẹ?”. Vũ Minh giật mình nhìn qua, Đào Nguyệt Nhi không biết đã đứng ở đó từ bao giờ. Hắn quá lo lắng nên không có chú ý tới.

“Ngươi đã lớn, có suy nghĩ riêng của mình. Ta không ngăn cản ngươi, nhưng là, trước khi làm chuyện gì, ngươi nhất định phải nhớ, ở nhà còn có ta cùng cha ngươi, còn có Alena các nàng lo lắng cho ngươi. Cho nên, nhất định phải chú ý an toàn của mình, được chứ?”. Đào Nguyệt Nhi nói.

“Mẹ, ta đã biết”. Nói xong, Vũ Minh quay người lập tức đi ra ngoài.