“Vũ Minh, ngươi đừng quá đáng”. Một người đan ông trung niên lên tiếng.
“Đúng vậy, chúng ta dù có phạm tộc quy thì cũng có gia chủ xử tội, không tới lượt ngươi khoa tay múa chân”.
“Ngươi là muốn dùng việc công trả thù riêng?”.
“Ha ha, khó nói trong lòng ngươi, Eun Jung so với người nhà càng quan trọng hơn?”.
Đám người lập tức ồn ào. Họ không thể chờ chết được.
“Đủ rồi, câm miệng cho ta”. Đào Nguyệt Nhi tức giận quát lớn.
“Đại tẩu, khó nói ngươi cũng như Vũ Minh muốn giết chúng ta? Dù cho ta là chi thứ, nhưng dù gì cũng là người Vũ gia”. Một tên trung niên nhân lên tiếng.
“Ngươi đừng quá phận, ngươi việc làm đã xúc phạm tới Vũ gia tộc quy, nếu bị liên bang cảnh sát bắt, ngươi cho rằng ngươi còn sống?”. Đào Nguyệt Nhi lạnh lùng nói.
“Muốn nói quá phận, cũng là ngài đại tẩu con trai quá phận trước đây. Không phải là muốn 1 chút tư nguyên sao? Cùng 1 gia tộc vì cái gì hắn lại keo kiệt như thế? Lại đối với người ngoài hào phóng? Dựa vào cái gì?”.
“Vả miệng”. Vũ Minh lạnh giọng.
Hắn vừa dứt lời, Alena bên cạnh lập tức bàn tay giơ lên, cách không tát 1 cái, tên kia trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài. Trên mặt hiện rõ dấu bàn tay, cả gương mặt gần như bị đánh nát. Đủ biết 1 đòn kia nghiêm trọng đến mức nào.
“Vũ Minh…”. Đào Nguyệt Nhi muốn khuyên can 1 chút nhưng Vũ Minh lập tức đưa tay cản lại.
“Mẹ, ngài cũng đừng mềm lòng, ngài còn chưa thấy được sao?”.
“... Thôi, tùy ngươi vậy”. Đào Nguyệt Như thở dài 1 hơi nói, nàng biết mình ngăn cản đã không được rồi.
Đám ngươi kiêng kị không thôi.
Người vừa rồi bị đánh dù là chi thứ, nhưng là cũng là trưởng bối, Vũ Minh nói đánh liền đánh, 1 chút do dự cũng không có.
Với lại, người nữ nhân kia là ai? Làm sao họ nhìn không ra được thực lực của nàng?.
“Vũ Minh, ngươi quá đáng rồi đấy!”. Vũ Thiếu Phong trầm giọng nói.
“Có sao? Nhục mạ mẹ ta, ta chưa giết hắn đã xem như khoan hồng rồi. Còn ngươi, ngươi có tư cách lên tiếng sao?”. Vũ Minh lạnh lùng đáp.
“Chỉ dựa vào lời 1 phía của ngươi liền có thể định tội ta?”. Vũ Thiếu Phong cười lạnh nói, nhưng ánh mắt hắn lộ ra vẻ điên cuồng.
“Thật sao? Vậy ngươi xem 1 chút đây là cái gì”.
Nói xong, Vũ Minh đưa tay lên, ném ra vài viên bi sắt. Ngay sau đó những viên bi sắt liền phát ra hình ảnh.
Chỉ thấy trên màn hình, Vũ Thiếu Phong gương mặt hiện ra tà ác nụ cười, ánh mắt điên cuồng đang không ngừng đem 1 thiếu nữ y phục xé rách. Mà thiếu nữ kia chính là muội muội hắn, Vũ Tiểu Vân.
“Ca ca, đừng mà”.
“Câm mồm!”.
“Không, ca ca, cầu ngươi buông tha ta đi”. Thiếu nữ khóc không ngừng.
“Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta giết người”.
“Không, ngươi buông ta ra”.
“Buông ra, nếu không ta nhất định sẽ đem chuyện này nói cho cha biết”.
“Ha ha ha, ngươi là của ta”.
Nhìn thấy cảnh này, đám người gương mặt trở nên vô cùng khó coi. Càng xem về sau, mấy người Eun Jung cũng không nhìn nữa quay đầu đi chỗ khác.
Vũ Minh cũng không có đem hình ảnh chiếu hết, chỉ đến 1 nửa liền tắt đi. Sau đó ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Vũ Thiếu Phong cười lạnh nói.
“Ngươi còn lời gì để nói?”.
Vũ Thiếu Phong ánh mắt trợn to, trong đầu hắn vang lên những câu nói ngày đó. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Vũ Minh vì sao lại có đoạn video này.
Đó là nhà hắn, nơi đó không hề có camera, làm sao có thể?.
Rốt cuộc là người nào? Người nào quay video này?.
“Ngươi lúc đó cũng ở đó?!”. Vũ Thiếu Phong trầm giọng, ánh mắt hắn bắt đầu trở nên điên cuồng.
Lời nói này, chẳng khác nào là thừa nhận.
Đám người nhìn Vũ Thiếu Phong với ánh mắt có chút dị dạng, buồn nôn.
“Không nghĩ tới đi? Biết thứ này ở đâu ra sao? Là chính Tiểu Vân nàng dùng đồng hồ liên lạc của mình ghi lại, ngươi không biết, đúng chứ? Cũng phải, nàng sớm đã phát hiện ngươi đối với nàng ý đồ, cho nên đã sớm chuẩn bị từ trước, sợ cha mẹ không tin nên nàng đem camera gắn khắp nhà”.
“Nhưng thật không ngờ, ngươi lại khốn nạn tới mức này, muội muội của mình cũng không buông tha. Hơn nữa, nàng bị điên cũng là do ngươi làm, đúng không?”. Vũ Minh giọng nói lạnh như băng.
Đám người hít vào 1 ngụm khí lạnh.
Cái này… cái này là sự thật?.
Hắn lại như thế… lại như thế phát rồ?.
“Ngươi nói láo, tất cả những thứ này đều là ngươi sắp xếp, đúng hay không? Đúng hay không?”. Vũ Thiếu Phong đi lên nắm lấy cổ áo Vũ Minh điên cuồng quát.
Vũ Minh lạnh mặt 1 cái, một quyền tung ra đem hắn đánh bay ra ngoài. Một quyền kia, ai cũng nghe được âm thanh “răng rắc” vang lên, họ biết, Vũ Thiếu Phong bị phế bỏ. Bây giờ chỉ là 1 người bình thường, thậm chí so với người bình thường cũng không bằng.
“Ngươi đâu!”. Vũ Minh lớn tiếng quát.
Bên ngoài nghe được kêu gọi, đi vào 2 tên binh sĩ. Dù sao đây là Vũ gia, có binh sĩ không có gì là lạ.
“Đem hắn băm thành thịt vụn ném cho chó ăn”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
Nghe thế đám người tinh thần chấn động.
Thật… thật giết?.
“Thiếu gia, chuyện này…”. Một tên binh sĩ do dự nói.
“Nghe không được sao? Đem hắn băm cho chó ăn. Ngươi không làm, vậy thì cùng 1 chỗ bị băm thành thịt vụn đi”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
Ực.
Đám người nuốt 1 ngụm nước bọt. Thậm chí có vài tên cùng lứa với Vũ Minh hiện tại đã bị dọa khiến chân phát run lên rồi.
“Nghe không thấy sao?”. Vũ Minh nhìn 2 tên binh sĩ còn đang sững sờ tại đó liền quát lên.
“Vâng!”.
“Đợi đã, đem hắn lôi ra xong gọi 1 đội vào đây cho ta”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Một… một đội? Vâng! Ta lúc này đi”.
Tên binh sĩ run lên 1 cái, một đội chính là hơn 50 người.
Vậy gọi 1 đội tiến vào làm gì? Nếu như bình thường có lẽ họ không hiểu, nhưng là bây giờ, họ hiểu.
Đào Nguyệt Nhi nội tâm chấn động.
Vũ Minh đây là đuổi tận sát tuyệt a.
Cái này… cũng quá tàn nhẫn đi? Đều là cùng 1 gia tộc…
Còn chưa chờ nàng lên tiếng, Vũ Minh đã lên tiếng trước.
“Các ngươi lúc này mới biết sợ sao?”.
“Vũ Minh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”.
“Ngươi trước đừng lên tiếng”. Vũ Minh ra dấu hiệu im lặng sau đó nói tiếp.
“Hiện tại ta gọi đến tên ai người đó đứng qua bên phải, những người còn lại đứng qua bên trái, nghe hiểu chứ? Đương nhiên, các ngươi có thể không làm theo, cũng có thể phản kháng. Nhưng ta đảm bảo, các ngươi sẽ chết rất thảm. Bao quát các ngươi người nhà”.
“Ngươi…”.
“Vũ Minh, chúng ta cũng chỉ là bị lợi ích làm mờ mắt, ngươi tha cho chúng ta lần này đi”. Một nữ tử trung niên lên tiếng.
Đám người hiện tại vô cùng sợ hãi. Bọn họ chỉ là chi thứ, thực lực thấp kém, cao nhất cũng chỉ là Dung Linh cảnh tầng 8, mà dòng chính chỉ có 1 mình Vũ Thiếu Phong đã bị Vũ Minh cho người băm thành bánh thịt rồi.
Vũ Minh cũng biết, đám người này là được Vũ Thiếu Phong chống lưng, nếu không cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi này.
Cũng không lạ Vũ Thiếu Phong muốn đối phó hắn, dù sao cha của Vũ Thiếu Phong cũng là người đứng thứ 3 trong nhà sau Vũ Nguyên cùng Vũ Chấn Quân. Mà Vũ Chấn Quân đã chết, con hắn Vũ Chấn Quốc cũng chết. Cho nên địa vị của hắn cũng tăng lên.
Mà cha hắn Vũ Thiếu Long còn đang tại quân đội công tác đây.
Vũ Thiếu Long ông ta tính cách khá là cương trực, nếu thật biết Vũ Thiếu Phong làm những chuyện này chỉ sợ cũng bị tức chết đi? Nếu như ông ta muốn báo thù, hắn cũng không ngại lại giết thêm 1 người.
Cùng gia tộc lại thế nào? Nhân phẩm lại như thế thối nát, giết sớm cho nhẹ nợ, đỡ phải khiến Vũ gia danh dự tổn thất.
Mà Vũ Thiếu Phong mưu đồ giải trí Tinh Không, mục đích cũng chính là tài chính.
Tiền tài động nhân tâm.
Hắn tham lam, lại hẹp hòi ích kỷ. Vẫn luôn ghen ghét Vũ Minh, ngày đó Vũ Minh còn hại hắn mất mặt trước bao nhiêu người, hắn làm sao có thể không hậ Vũ Minh cho được.
Cho nên khi Vũ Minh rời đi, hắn cũng không có lập tức ra tay, mà là chờ 1 năm sau mới bắt đầu hành động.
Hắn cũng rất thông minh, lôi kéo 1 đám chi thứ, dùng lợi ích dụ dỗ làm mình tay sai.
Eun Jung nàng gặp qua tổng cộng 3 lần ám sát, 4 lần bắt cóc, 12 lần uy hiếp.
Nếu không phải có Cổ Vũ tại, lại thêm trong bóng tối có người âm thầm bảo vệ, chỉ sợ sớm đã dính độc thủ của Vũ Thiếu Phong rồi.
Mà những người này, toàn bộ đều là đồng phạm.
Họ còn thật cho rằng dấu vết dấu rất khá sao? Trên thế giới này, toàn bộ những thứ có thể ghi hình đều do trí năng sinh mạng số 1 tại thao túng, đều là âm thầm ghi chép mọi thứ xảy ra.
Vũ Minh hắn muốn điều tra, thật vô cùng đơn giản, Hi Hi mất không tới 10 phút liền có thể điều tra ra toàn bộ những người có liên quan.
Những người này đều là người trong cuộc, còn có 1 số người khác không có bị gọi đến, thứ nhất là vì họ cũng không biết mục đích của đám người này, bị họ lừa gạt. Thứ 2 là những người kia không có bất kỳ phạm tội ghi chép nào. Cho nên Vũ Minh cũng lười đi động tới họ.
Vũ Minh chậm rãi đọc lên tên từng người, nơi này tổng cộng có 56 người, Vũ Thiếu Phong chết nên chỉ còn lại 55 người, Vũ Minh đọc tên cũng chỉ có 11 người.
“Những người còn lại… băm thành thịt vụn cho chó ăn”. Vũ Minh âm thanh lạnh lẽo vang lên.