Đối với Tử Thiên lời nói, Vũ Minh ẩn ẩn có cảm giác nguy cơ. Nhưng gương mặt cũng không có thay đổi.
“Hợp tác? Các ngươi cho được chúng ta cái gì?”. Vũ Minh cười nhạt hỏi.
“Những thứ đạt được chia đôi! Thế nào?”.
“Tốt. Ký khế ước đi”. Vũ Minh gật đầu nói.
Hắn cũng nghĩ rõ ràng, dù cho mấy người Duke có âm mưu gì thì hiện tại họ cũng không cần thiết phải nói dối. Hắn cảm thấy lời nói của họ là thật, nhất là những câu về đảo Ác Ma kia.
Hợp tác cũng tốt, ít nhất từ giờ cho đến lúc xong việc cũng không cần đề phòng đánh lén.
Duke bên kia nghe thế cười ha hả, lấy ra 1 miếng da ma thú bắt đầu viết lên. Sau đó Tử Thiên cùng Chad ký xuống tên của mình cùng nhỏ xuống 1 giọt máu.
Vũ Minh mấy người rất nhanh liền nhận được khế ước, họ nhìn 1 chút, kiểm tra xong liền ký tên.
“Ha ha, giới thiệu lại lần nữa. Ta kêu Duke”.
“Tử Thiên”.
“Ta gọi Chad”.
Đám người Duke lên tiếng chào hỏi.
“Vũ Minh”.
“Lâm Dũng”.
“Phong Tuấn Thần”.
“Vũ Minh huynh đệ, các ngươi là từ đâu đến?”. Duke cười hỏi.
“Bắt đầu điều tra thân phận sao?”. Lâm Dũng bên cạnh liếc hắn 1 cái rồi hỏi.
“Làm sao có chuyện đó. Chỉ là giao tiếp 1 chút thôi, dù sao trên biển chúng ta rất ít gặp được người sở hữu thuyền cao cấp như thế này. Quả thật là quá mức xa xỉ. Cho nên ta có chút tò mò thôi”. Duke cười xấu hổ nói.
“Các ngươi hẳn là lần đầu ra biển chứ? Trưởng bối không nói cho các ngươi biết nên treo lấy 1 chiếc đầu lâu ma thú cấp cao tại đầu thuyền tránh cho gặp được ma thú tấn công sao?”. Tử Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Có chuyện này?”.
“Xem ra trưởng bối các ngươi là muốn rèn luyện các ngươi, không quan hệ. Dù sao điều này cũng chỉ có người đi biển lâu năm mới biết được. Bình thường người ta sẽ treo lấy 1 chiếc đầu ma thú tại đầu thuyền, nó sẽ giúp tránh được 1 số phiền phức như bị ma thú nhỏ tấn công. Nếu như không có nó sẽ rất phiền phức, bởi vì sẽ có càng nhiều ma thú chạy tới dây dưa các ngươi”. Duke cười nói.
Vũ Minh có chút không nói gì. Tên này não bổ thật mạnh, trưởng bối muốn rèn luyện? Hắn vậy mà cũng nghĩ ra?.
Còn nữa, chúng ta rất quen thuộc sao?.
“Nếu đã vậy, các ngươi trước dẫn đường đi”. Vũ Minh mất kiên nhẫn nói.
“Ây… vậy được”. Duke bị nghẹn 1 họng lời nói, sau đó xấu hổ quay người về tàu.
“Ha ha, ngươi thật đúng là”. Nhìn thấy đám người Duke về tàu, Lâm Dũng buồn cười nói.
“Cẩn thận 1 chút, nhất là cái tên gọi Tử Thiên kia”. Vũ Minh trầm giọng nói.
“Hả?”. Phong Tuấn Thần cùng Lâm Dũng đều ngẩn người.
“Hắn cho ta cảm giác rất không thoải mái. Nói chung ta cứ cẩn thận 1 chút”.
“Được, ta biết rồi”.
Rất nhanh cả 4 con thuyền đều lên đường, hướng về quần đảo Ác Ma tiến tới.
Thời gian rất nhanh trôi qua, đám người họ mất khoảng hơn 1 tuần để tới nơi. Trên đoạn đường này họ gần như không gặp phải ma thú, có lẽ đúng như lời đám người kia nói, có treo lên đầu ma thú cấp cao trên đầu thuyền liền tránh được những phiền phức không đáng có.
Ầm! Ầm!
Từ phía xa, đám người Vũ Minh đã nghe được tiếng súng cùng tiếng pháo bắn vang lên.
Đám người Vũ Minh dừng thuyền lại, sau đó bay lên cao nhìn tới.
Cách họ hơn 1 ngàn mét, có trên dưới 300 thuyền hải tặc đang đánh nhau, bầu trời bay đầy Dung Linh cảnh cường giả, Hợp Đạo cảnh cường giả cũng có không ít.
Hỗn chiến!
Đây thật sự là 1 cuộc hỗn chiến!
Không phân rõ địch ta, gặp người liền đánh.
Vũ Minh có thể thấy rõ ràng, vừa mới có 2 người cùng nhau hợp sức giết lấy 1 tên Hợp Đạo cảnh, vậy mà trong nháy mắt liền quay qua choảng nhau.
Thật đúng là thần kỳ.
“Là chỗ đó, các ngươi thấy chứ? Chính là cái con hẻm giữa 2 hòn đảo kia là đường vào quần đảo Ác Ma”. Duke chỉ về phía trước nhìn đám người Vũ Minh nói.
“Thấy rồi! Giống như đường vào có chút nhỏ”. Vũ Minh nhíu mày nói.
“Đúng, bởi vì đường vào nhỏ, chỉ có thể qua lại 1 thuyền 1 lần. Hơn nữa bên trong là 1 mạch nước ngầm, thuyền sẽ lập tức bị nhấn chìm xuống. Nếu đi 2 thuyền, 100% sẽ đụng nhau trong đó”. Duke nói.
“Như vậy không phải để thuyền ở ngoài là được sao? Chưa kể trực tiếp đi vào liền xong việc, mang thuyền vào làm gì?”. Lâm Dũng nói.
“Vấn đề nằm ở đó. Sau khi đi qua mạch nước ngầm, bên trong chính là quần đảo Ác Ma. Tại đó ngươi không thể bay, mà lại nước trong đó có tính ăn mòn cực cao. Có người từng thử qua, Hợp Đạo cảnh trong đó nếu rơi xuống nước chỉ duy trì được 5 phút đồng hồ liền sẽ bị bào chết”.
“Mà muốn đi vào bên trong, thuyền của các ngươi bên ngoài ít nhất phải làm bằng vật phẩm Địa cấp trở lên. Nếu không cũng không có khả năng đến quần đảo Ác Ma”.
“Vậy thời gian đi xuống tốn bao lâu? Làm sao đi ra? Các ngươi làm sao biết những thứ này?”. Vũ Minh nói.
“Bởi vì dù là mạch nước ngầm, hay vị trí rơi xuống đều là bình thường, cho nên có thể tại đó quan sát. Nhưng nếu như vượt ra khỏi phạm vi an toàn liền sẽ có chuyện”.
“Mà lại, ở đó nước biển không những đáng sợ, bên trong còn có những loài sinh vật cực kỳ khủng bố, chỉ cần không tại dưới nước ngươi liền an toàn, nhưng 1 khi rơi xuống… chết không toàn thây”. Duke ngưng trọng nói.
“Được rồi, ít nói lại đi. Bây giờ xông vào thế nào?”. Lâm Dũng lên tiếng.
“Thấy đám người mặc đồ đen kia không? Chúng là Hắc Y đoàn hải tặc, thực lực là mạnh nhất, chúng lần này muốn độc chiếm lấy cửa ra vào. Chúng ta nghe được tin liền tình báo này liền đến kiếm chút canh. Hắc hắc”. Duke cười nói.
“Độc chiếm cửa ra vào thì được lợi gì? Đã chưa từng có ai thoát ra được, vậy thì chiếm nó có lợi ích gì?”. Phong Tuấn Thần khó hiểu hỏi.
“Các ngươi không hiểu. Mặc dù những người tiến vào quần đảo Ác Ma không ai thoát ra được, nhưng là những người vẫn còn trong phạm vi an toàn của quần đảo Ác Ma thì khác. Bởi vì bên trong có 1 loại gọi là cỏ Tử Vong”.
“Cỏ Tử Vong hình dáng rất kỳ quái, nó giống như là 1 cái hộp sọ như thế, có tác dụng rất ghê gớm, chế biến thành dược tề có thể khiến chiến đấu lực bạo tăng gấp đôi, không chút tác dụng phụ, hơn nữa tác dụng là vĩnh viễn. Mà những thứ này đều là tại trên mặt biển xung quanh quần đảo Ác Ma hình thành”.
“Thứ này cực kỳ đáng tiền. Nhưng là muốn lấy được nó lại rất khó. Bởi vì chúng nằm dưới mặt nước, mà chỉ cần rơi xuống nước, ngươi liền sẽ bị hàng tá sinh vật công kích”.
“Mà đám Hắc Y này chính là muốn chiếm lấy những cỏ Tử Vong này. Chúng đang có kế hoạch độc chiếm những cỏ Tử Vong đó để chế tạo 1 chi quân đội cường đại”.
“Dã tâm còn rất lớn”. Vũ Minh cười nhạt 1 tiếng.
Hắn là không tin trên đời này không có cái gì có được mà không cần trả giá. Có lẽ cái gọi là cỏ Tử Vong thật có tác dụng như thế, nhưng chắc chắn sẽ có tác dụng phụ. Chỉ sợ đám người này còn chưa biết được mà thôi.
Hơn nữa… thứ như thế, thiên đạo là không cho phép nó tồn tại. Còn nếu là loại dược thảo cao cấp vượt ngoài phạm vi hiểu biết của trái đất, dùng vào chắc chắn 100% nổ tan xương nát thịt.
Trên trái đất, ngoài Bạch Tử ra, hắn là không tin có người có thể sử dụng thứ như thế. Ngay cả hắn bây giờ hoặc là những người như Quân Tinh Trúc cũng không có khả năng sử dụng.
Nhưng điều này cũng không làm hắn đối với cỏ Tử Vong hiếu kỳ.
“Có lẽ… ta biết đó là thứ gì”. Vũ Duệ giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Vũ Minh.
“Ngươi có ý gì? Còn nữa, thời gian dài như thế ngươi chạy đi đâu?”. Vũ Minh kinh ngạc hỏi.
“Làm sao? Nhớ ta?”. Vũ Duệ cười khằng khặc nói.
“Nhớ em gái ngươi”.
“Không đùa. Ta trong trí nhớ truyền thừa có 1 thứ giống như cái gọi là cỏ Tử Vong này”.
“Nói nghe 1 chút”.
“Trong Vũ Trụ Hải, có 1 con sông gọi là U Minh Tuyền. Bên trong U Minh Tuyền có 1 loại gọi là U Minh Hoa”.
“U Minh Hoa hình thành từ linh hồn người chết, nhưng linh hồn bị diệt sát sẽ tạo rơi vào U Minh Tuyền tạo nên U Minh Hoa. Nó tác dụng đối với hồn thể rất lớn, có thể tăng lên thực lực rất nhanh, nhưng là nếu nhân loại sử dụng, thì sẽ bạo tăng thực lực trong 1 thời gian dài”.
“Chỉ là theo ta biết, nó tác dụng phụ cực kỳ khủng bố. Có thể khiến cho hồn thể vỡ nát, nhưng là sẽ không dẫn đến chết người. Chỉ làm cho ngươi biến thành 1 cái xác không bị khống chế, chỉ đối với chết chóc ham muốn”.
“Ta biết điều này cũng là do ông già kia nói, ông ta từng bắt các tộc nhân của mỗi tộc quần làm thí nghiệm qua. Chỉ là, không biết rõ thứ kia có phải hay không là U Minh Hoa. Nếu thật là U Minh Hoa, thì trái đất ẩn dấu bí mật thật sự là lớn lắm”. Vũ Duệ nói.