Chưa chờ Triton cùng Phong Tuấn Thần lao lên, lúc này phía sau họ hiện ra từng ánh đèn.
Quân đội của Atlantis đã tiến đến, dẫn đầu là Arthur.
Phong Tuấn Thần liếc sơ qua, cũng có trên 2000 người. Nhưng 2000 người đối mặt với mấy vạn con Trench thật rất miễn cưỡng. Nhân số khác biệt quá lớn, chỉ sợ đem làm thức ăn cũng chưa đủ cho chúng nhét kẽ răng.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng lại về 1 phía, đôi mắt hắn khẽ nhíu lại, có chút khó hiểu.
Hắn nhìn thấy Elise. Cô ta vốn bị thương mà? Làm gì lại ra đây?!.
“Để các ngươi chứng kiến 1 chút thực lực Atlantis chúng ta”. Triton bên cạnh thấy quân đội tới liền cười lớn.
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng ngâm nga, tuy không biết rõ là đang nói cái gì, nhưng Phong Tuấn Thần lại cảm thấy có 1 nguồn lực nào đó phát ra từ những tiếng ngâm nga đó.
Ào ào ào.
Từng tiếng xé nước vàng lên, từ phía xa xuất hiện từng cái bóng lớn.
Phong Tuấn Thần trừng lớn con mắt nhìn tới, hắn nhìn thấy thành đàn cá mập, không phải thông thường cá mập, mà là to lớn ngang ngửa Megalodon loại kia, thân hình cực kỳ khủng bố.
Gào!
Một tiếng rống giận vang lên, hàng trăm con Mosasaurus lao tới.
Chưa kể tới có hàng ngàn con rắn biển khổng lồ, cá sâu biển khổng lồ cùng những con cá voi sát thủ sát thủ.
Tổng cộng lại phải có trên 1 vạn con.
“Mẹ nó chứ!”. Phong Tuấn Thần giật bắn người, không tự chủ được nhảy dựng lên. Hắn nghi ngờ có phải bản thân đi lạc vào thời tiền sử hay không. Mà càng đáng sợ hơn là trên người chúng nó đều được trang bị vũ khí tới tận răng.
Hai bên mang của mỗi con đều có súng năng lượng, súng máy cái gì đều có.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy trên lưng 1 con Megalodon vác lấy 1 cái nòng vô cùng lớn.
Ầm!
Đột nhiên từ cái nóng đó bắn ra 1 phát tên lửa, trong chớp mắt liền bắn tới đám Trench, khoảng cách của nó với 2 người Vũ Minh tuy gần nhưng là bị đại lượng Trench làm khiêng thịt nên không ảnh hưởng gì.
Phong Tuấn Thần kém chút kêu to.
Cái này mẹ nó là sinh vật biển?.
Cái này rõ ràng là di động cỗ máy chiến tranh có được hay không.
“Ha ha ha, thế nào? Quân đội của ta không tệ chứ?”. Triton cười ha hả nhìn lấy Phong Tuấn Thần đang sững sờ tại chỗ nói.
“... Atlantis các ngươi học được cải tạo sinh vật rồi?”. Phong Tuấn Thần kinh ngạc nói.
“Ha ha, đúng vậy. Mỗi con chiến lực đều đạt tới Thông Mạnh cảnh, cao nhất như đội hình Mosasaurus kia liền đạt tới Dung Linh cảnh. Thế nào? Không tệ chứ”.
“Thật đúng là không tệ, tuy nhiên nhân số có chút thiếu”. Phong Tuấn Thần gật đầu nói.
“Thiếu? Như vậy là rất nhiều rồi”. Triton lắc đầu nói.
“Nhiều? Ngươi không biết cách đây không lâu, nhân loại chúng ta đối mặt với hơn 1 tỷ ma thú, trong đó hơn 100 vạn đạt tới Hợp Đạo cảnh. Ngươi là chưa thấy cảnh đó”. Phong Tuấn Thần cười nhạt nói.
“Cái gì?”. Triton sửng sốt hỏi.
“Làm sao? Không tin?”.
“Ngươi có nói quá không? Như thế mà các ngươi còn tồn tại được?!”. Triton không tin nói.
“Ngươi đừng không tin, khi đó nhân loại chúng ta tổn thất hơn 50% Hợp Đạo cảnh, Dung Linh cảnh càng chết đi hơn 1 triệu người. Nhân loại từ gần 2 tỷ người xuống còn chỉ có hơn 1 tỷ 200 triệu”.
“Cơ sở hạ tầng tổn thất trên 80%, ngươi là không thấy nên không biết sự tàn khốc đó”.
“Khi đó 5 cường giả đỉnh cấp nhân loại cùng 1 con cường đại vô cùng ma thú chiến đấu tổn thất 2 người, sau đó quay lại đẩy lùi ma thú mới có thể sống sót được”. Phong Tuấn Thần nhớ lại nói.
“Ngươi tiếp tục biên”. Triton khoanh tay nhìn Phong Tuấn Thần, hắn căn bản không tin Phong Tuấn Thần lời nói.
“Biên? Ha ha, cần thiết sao?”. Phong Tuấn Thần cười nhạt 1 tiếng, hắn cũng không tiếp tục cùng Triton nói nhảm, trực tiếp rút kiếm lao lên trợ giúp 2 người Vũ Minh cùng Lâm Dũng.
“Giết!”. Triton hét lớn 1 tiếng, toàn bộ đám “sinh vật biển” của hắn liền lao lên.
Có quân đội Atlantis gia nhập, 2 người Vũ Minh áp lực giảm không ít. Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng thu lại thần thể cùng bí pháp. Chỉ đơn giản dùng sức mạnh bình thường mà thôi.
Dần dần, bọn Trench bị đẩy lùi, chúng tuy rằng rất động nhưng sức mạnh còn quá yếu, số lượng không cách nào bù đắp được chất lượng. Hơn nữa lại có 2 ngươi Vũ Minh tại chiến đấu, chúng gần như nắm không được phần thắng nào.
Ngao~
1 tiếng gầm thét lại vang lên. Lần này uy lực cực kỳ lớn, trực tiếp mang theo 1 đợt sóng năng lượng hất bay toàn bộ quân đội Atlantis, trong đó bao gồm cả mấy người Vũ Minh.
Tuy nhiên cũng không tính là gì, chỉ là bị hất bay ra mà thôi. Điều làm Vũ Minh giật mình là, phía xa, có 1 đôi mắt màu vàng đang nhìn lấy bọn họ.
Đôi mắt kia cực kỳ to lớn. To lớn tới mức nào? Ngay cả Megalodon có chiều dài 18 mét cũng vẫn bé hơn con mắt của nó 1 chút.
“Tử Linh cảnh!”. Vũ Minh trầm giọng nói.
“Cái gì!?”. Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần hoảng sợ bật thốt.
Phải biết Tử Linh cảnh đủ dọn sạch đám người bọn họ, còn chỉ cần 1 chiêu liền đủ. Họ thừa biết Tử Linh cảnh sức mạnh đến cỡ nào kinh khủng.
Nhưng vừa rồi 1 tiếng rống của nó lại không khiến bất kỳ ai bị thương, giống như đang cố ý đẩy lùi bọn họ chứ không phải ra tay với họ.
Đôi mắt kia giống như bị chúng định thân chú, nó nhìn chằm chằm vào mấy người Vũ Minh, trong đôi mắt của nó, Vũ Minh đọc không ra được bất kỳ cái gì, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Không có tham niệm, không có sát khí… nó chỉ đơn giản là nhìn.
Ngao~
Đột nhiên nó gầm lên 1 tiếng, đám Trecnh nhìn lại nó 1 cái, sau đó quay qua đám người gào lên 1 câu liền rút lui.
“Đừng run, nó đi rồi”. Phong Tuấn Thần đi tới bên cạnh Triton vỗ vai hắn 1 cái nói.
“Cái… ta lúc nào run?”. Triton thẹn quá hóa giận quát.
“Ha ha, còn không phải? Đuôi cá 1 mực tại run rẩy, cái này là chuyện gì? Đừng bảo với ta là ngươi đang bơi”. Phong Tuấn Thần lạnh nhạt nói.
“Được rồi, đừng tốn thời gian tại đây. Trở lại thuyền đi”. Mặc dù không biết rõ con quái vật kia có ý gì, nhưng hiện tại không phải là lúc quan tâm vấn đề này. Mặc dù hắn không sợ, nhưng phần thắng lại rất ít, hắn không muốn đánh cuộc rằng nó có quay lại giết họ hay không, trước mắt nên rút khỏi đây rồi tính sau.
“Các ngươi… được rồi. Ta tiễn các ngươi”. Triton muốn nói gì đó lại thôi.
“Cái kia thì không cần. Đúng rồi, về nói với Elise, cô ta thiếu ta 1 mạng. Thật chưa từng thấy ai ngu xuẩn như thế, thực lực đạt tới Dung Linh cảnh, lại bị 1 con Trench thực lực Thông Mạch cảnh kém chút giết. Thật không hiểu trong đầu cô ta nghĩ gì, làm sao tu luyện. Sống mấy trăm năm là bộ dạng này? 1 chút cảnh giác cũng không có?”. Lâm Dũng bực bội nói. Hắn hiện tại vẫn còn tức giận vì chuyện cây đao đây.
“... Nói ít thôi, mau đi”. Vũ Minh thật nhịn không được. Thật đúng là oan gia, người ta không ở cũng nói xấu cho bằng được.
Nhìn lấy Vũ Minh lôi kéo Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần rời đi, Triton đứng tại chỗ nhìn chăm chú.
Hắn hiện tại có chút tin tưởng lời nói của Phong Tuấn Thần.
“Cha”. Arthur đi tới nhỏ giọng nói.
“Không cần nói, ta biết ngươi muốn nói gì. Nhưng ít nhất hiện tại họ là đồng minh của chúng ta, ngươi cũng nhìn thấy những thứ họ mang tới, có thể sẽ mang tới lợi ích cùng sức mạnh cực lớn cho Atlatis”.
“Đừng để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới lý trí của ngươi, như thế mới là 1 tên hợp cách quốc vương. Hiểu chưa?”. Triton trầm giọng nói.
“... Vâng, thưa cha!”. Arthur cúi đầu nói.
Triton chỗ nào không biết Arthur ý nghĩ? Chẳng phải là lợi dụng lúc này đám người Vũ Minh thế yếu, ra tay giết chết hay sao?. Hắn nếu thật làm thế thì Atlantis cũng không tồn tại đến bây giờ, ánh mắt nhìn người phải có.
Hắn biết mấy người Vũ Minh đã không thể mở ra thần thể lúc này, nhưng ai nói họ không còn lá bài tẩy nào khác? Dù sao cũng phải chừa đường lui cho mình, hiện tại lợi ích 2 bên đều ngang bằng, thậm chí Atlantis còn ẩn ẩn lợi ích vượt qua mấy người Vũ Minh.
Nhưng hắn không phải là 1 quốc vương tham lam, hơn nữa nghĩa tới nhân loại sức mạnh… hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ cùng họ triệt để mâu thuẫn.
Từ lời nói, cử chỉ cùng khí chất của mấy người Vũ Minh, hắn biết họ thân phận cũng không đơn giản. Bảo vật giữ mạng chắc chắn có. Chưa nói tới việc khế ước kia, chỉ riêng việc sức mạnh mà họ thể hiện ra cũng đủ để Atlantis lôi kéo rồi.
…
Rào.
Mấy người Vũ Minh từ dưới nước lao lên, nhìn lấy chiếc Ngọc Trai Đen vẫn còn đó, họ khẽ thở phào 1 hơi, xem ra thời gian họ vắng mặt cũng không xảy ra chuyện gì.
“Thuyền trưởng”. Đám thủy thủ đoàn thấy Vũ Minh mấy người trở về liền cúi đầu nói.
“Được rồi, chuẩn bị lên đường đi”. Vũ Minh phất tay 1 cái nói.
“Quá tốt, chờ suốt hơn 1 tuần, nếu chờ thêm vài ngày nữa thật đúng là chịu không được”. 1 tên thủy thủ đoàn nói.
“Hả? Chúng ta rời đi đã 1 tuần?”. Lâm Dũng sửng sốt hỏi.
“Đúng vậy phó thuyền trưởng”.
Vũ Minh cũng có chút giật mình. Rõ ràng tại dưới đó cũng chỉ trôi qua có vài ngày, vậy mà lại lên tới 1 tuần?.
Xem ra dưới đó còn bí mật mà họ không biết.
“Thời gian sao…”. Vũ Minh nhếch miệng cười cười.
Hắn hiện tại cũng đoán ra được 1 chút, tuy nhiên cũng không quá chắc chắn suy đoán của mình.
Cầm lên hải đồ, Vũ Minh ánh mắt rơi vào cách khoảng 3 ngàn hải lý 1 quần đảo. Khẽ cười nói 1 tiếng.
“Hướng tây toàn lực xuất phát”.