Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 225: Bạch Nguyệt Bang




“Còn có loại chuyện này?”. Lâm Dũng sửng sốt hỏi.

“Đúng vậy a”. Vũ Minh cười đáp.

“Đúng là có quy củ này, nhưng nó lập ra chỉ để làm cảnh mà thôi. Các ngươi không muốn bị vây công, đánh nằm trên giường, vậy thì tốt nhất giao điểm ra đây đi. Tránh cho đến lúc động thủ lại hối hận”. Hoàng Quan cười lạnh.

“Chỉ nằm trong top 20 bang phái mạnh nhất Hoàng Tuyền Môn mà cũng dám nói là số 1 số 2, ta còn thật bội phục da mặt dày của ngươi. Nói như thế không biết xấu hổ sao?”. Vũ Minh nhìn Hoàng Quan cười nói.

Vừa nghe xong Hoàng Quan liền giật mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn Vũ Minh.

“Ngươi biết?”.

“Ngươi cho rằng thế nào?!”. Vũ Minh như cười như không đáp.

“Ha ha ha, Hoàng Quan, ngươi thật đúng là dám nói”. Quân Tiếu chỉ Hoàng Quan cười lớn.

“Thật là, mặt như thế khó coi còn cười, không sợ dọa chết người sao?”. Lâm Dũng lẩm bẩm nói, nhưng là 1 chữ cũng không lọt, đều vào tai đám người xung quanh.

“Ngươi muốn chết”. Quân Tiếu tức giận, nắm đấm giơ lên, chưa kịp đánh xuống thì 1 giọng nói khác vang lên.

“Dừng tay cho ta”.

Vừa nghe được âm thanh này, đám người không tự chủ run lên 1 cái.

Vũ Minh hơi nhướng mày quay đầu nhìn.

Một đám nữ sinh bước tới, cầm đầu là 1 người hết sức xinh đẹp, tóc cột lên thành kiểu đuôi gà, nhìn qua rất năng động, rất cá tính.

“Uyển Như tỷ”. đám người kia lùi lại phía sau 1 bước, sau đó cúi người nói.

“Các ngươi lại bắt nạt tân sinh?”. Người nữ nhân tên Uyển Như kia hơi nhướng mày hỏi.

“Uyển Như tỷ, chúng ta không có. Chúng ta chỉ là muốn 2 người này giao điểm ra. Dù sao đây cũng là quy củ”. Hoàng Quan cẩn thận nói.

“Ngươi cho ta là người mù?”. Uyển Như hừ lạnh 1 tiếng.

“Không… không dám. Uyển Như tỷ, ta không có ý đó… ta chỉ là…”. Hoàng Quan gấp gáp nói.

“Được rồi, không cần giải thích. Nếu ta đã đến thì các ngươi tránh qua 1 bên”.

Nói xong Uyển Như liền quay qua nhìn Vũ Minh cùng Lâm Dũng nhẹ giọng nói.

“Hai bị đệ đệ, quy củ nha”. Sau đó liền đưa ra 1 cái thẻ.

Không cần nói cũng biết, nữ nhân này là muốn điểm của bọn hắn.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng liếc mắt nhìn nhau 1 cái. Đọc ra lời nói trong ánh mắt Vũ Minh, Lâm Dũng khẽ lắc đầu 1 cái liền nhận lấy cái thẻ kia. Rồi để lấy 2 tấm thẻ đối chiếu nhau.

Tấm thẻ hiện ra 1 đạo ánh sáng quét hình lấy tấm thẻ của Uyển Như, sau đó trên tấm thẻ của Lâm Dũng xuất hiện 1 dãy số. Là số điểm của hắn còn dư lại.

Bấm bấm vài cái liền đưa cho Vũ Minh.

Vũ Minh rất nhanh liền chuyển điểm xong, trả lại cho Uyển Như.

Nếu như họ nhìn thấy số điểm của 2 người Vũ Minh, không biết sẽ giật mình bao nhiêu đây?.

Thông thường, ngoại môn đệ tử mỗi tháng là được lãnh 1 ngàn điểm, nội môn là 3 ngàn, chân truyền đệ tử là 5 ngàn.

Mà trong thẻ của Lâm Dũng có tận 12 ngàn điểm, của Vũ Minh càng nhiều hơn, lên tới 15 ngàn điểm. Trừ đi số điểm 5 ngàn hàng tháng của chân truyền đệ tử, còn lại đều là do 2 người họ giết ma thú trong thế giới ảo đạt được.

Còn về lý do vì sao Vũ Minh cùng Lâm Dũng lại giao nộp điểm của mình, đơn giản vì Vũ Minh không thích cùng nữ nhân đánh nhau. Nếu là kẻ thù đối địch, ra tay giết hắn chắc chắn sẽ không do dự. Nhưng chỉ là bình thường tranh chấp, hắn không muốn ra tay.

Hắn ngại mất mặt, đánh thắng hay thua đều thế.

Thấy Vũ Minh 2 người như thế phối hợp, Uyển Như khẽ gật đầu nói.

“Rất tốt, được rồi, các ngươi như thế phối hợp, như vậy từ giờ các ngươi liền nhận sự che chở của Bạch Nguyệt Bang. Các ngươi chọn lấy 1 trong 2 người bọn hắn giao nạp điểm đi. Có ta ở đây, bọn hắn sẽ không dám làm gì các ngươi đâu”.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng nhìn nhau. Sau đó cười lớn 1 tiếng. Nhanh như chớp cả 2 đồng thời giơ lên chân mình, 1 phát phân chia đạp tới Hoàng Quan cùng Quân Tiếu.

Trong chớp mắt, cà 2 tên kia như diều đứt dây bay ra ngoài.

“Chúng ta cũng chưa từng có ý định giao nộp điểm của mình thì cần gì phải chọn”. Vũ Minh nhẹ giọng lên tiếng.

Không ai nghĩ tới Vũ Minh cùng Lâm Dũng lại điên cuồng tới mức này. Mới vừa rồi còn như cừu non giao nạp điểm, bây giờ lại hóa thành 2 tên điên. Chẳng lẽ họ không sợ đám người này đem mình đánh nằm trên đất sao?.

Mà Uyển Như càng giật mình hơn. Nghe thấy lời nói của Vũ Minh. Nàng không hiểu cảm giác thấy được sự vũ nhục.

Vì cái gì 2 người bọn hắn lại giao nộp điểm cho mình? Lại cùng Cuồng Nhân Bang cùng Chiến Thần Bang động thủ?.

Đã không sợ đánh thì sao phải nộp? Chẳng lẽ vì họ là nữ nên 2 người này khinh thường?.

Uyển Như gương mặt tái nhợt, bàn tay nắm chặt tức giận không thôi. Nhưng cũng không có ra tay. Cũng không cần thiết ra tay, vì 2 bang kia sẽ đem Vũ Minh cùng Lâm Dũng đánh cho 1 trận.

“Hừ”. Uyển Như hừ lạnh 1 tiếng, khoanh tay đứng đó quan sát.

“Muốn chết”.

Thấy Vũ Minh cùng Lâm Dũng vậy mà dám ra tay, đám người xung quanh lập tức tức giận lao lên.

Chỉ là…

Không ai chống đỡ quá 1 chiêu. Tất cả đều bị đánh nằm đo đất.

Uyển Như bên ngoài ánh mắt trừng lớn, khó tin nhìn cảnh trước mặt này.

Cái này…

Cái này sao có thể?.

Đây là thực lực của tân sinh nên có sao? Đùa gì thế?.

Nàng tự nhận bản thân đã đạt tới Dung Linh cảnh tầng 6 cũng không thể đơn giản giải quyết đám người này như thế. Dù cho 1 mình nàng chống lại 4 tên Dung Linh cảnh tầng 3 thôi cũng đã rất vất vả rồi. Hướng chi Vũ Minh cùng Lâm Dũng mới chỉ đạt tới Dung Linh cảnh tầng 1, làm sao có thể có sức mạnh như thế?.

Đám nữ nhân phía sau Uyển Như cũng giật mình kinh hãi không thôi, đồng loạt đều vô thức rút kiếm ra chuẩn bị chiến đấu. Dù sao vừa rồi họ cũng ép buộc 2 người Vũ Minh giao điểm ra, khả năng cao là 2 người này sẽ ra tay với bọn họ.

Chưa đầy 5 phút, mấy chục người đều nằm trên đất kêu rên.

Đáng thương nhất là 2 người Hoàng Quan cùng Quân Tiếu. Trực tiếp bị đánh tới rụng mấy cái răng, trên mặt càng là không ít dấu giày.

Thấy không còn đứng nữa, Vũ Minh liếc nhìn 1 chút Uyển Như làm nàng sống lưng run lên 1 cái, không tự chủ được lùi về phía sau 1 bước.

Nàng là bị Vũ Minh cùng Lâm Dũng dọa sợ.

Khẽ nhếch miệng 1 cái, Vũ Minh cũng không tiếp tục quan tâm nàng, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Hoàng Quan, vỗ vỗ lấy mặt hắn nói.

“Hoàng bang chủ. Có cần ta nộp phí nữa không?”.

“Không… không cần. Vị huynh đệ này, là ta có mắt không tròng, đắc tội huynh đệ, mong ngươi bỏ quá cho”. Hoàng Quan lập tức nhận thua.

Hắn không nhận thua không được.

Trực tiếp đối đầu, hắn biết Vũ Minh cùng Lâm Dũng so với vừa rồi biểu hiện ra kinh khủng hơn nhiều.

Không nhận thua để bị đánh sao?.

“Khó mà làm được, việc gì cũng phải theo quy củ nha”. Vũ Minh cười nói.

“Không cần, thật sự không cần”. Hoàng Quan liên tục xua tay nói.

“Ngươi mẹ nó giả ngu sao? Quy củ, giao điểm ra đây”. Lâm Dũng đá hắn 1 cái quát lớn.

“A… ta giao, ta giao. Đừng đánh”. Hoàng Quan lập tức kêu rên nói.

“Hoàng Quan ngươi tên nhát gan”. Quân Tiếu bên kêu lên.

“Nha, kém chút quên ngươi đây. Điểm đâu, giao ra đi”. Lâm Dũng đứng dậy cười cười nhìn hắn nói.

“Phi, đừng mơ tưởng ta sẽ giao điểm cho ngươi”. Quân Tiếu tức giận nói.

Ầm.

Lâm Dũng lập tức 1 quyền đánh trên mặt hắn, trực tiếp đánh bay ra những chiếc răng còn lại.

“Nhao nhao khó nghe muốn chết”.

Xoạt xoát.

Đám người Uyển Như sợ hãi lùi lại vài bước.

Cái này cũng quá ác đi.

Mặc dù răng là có thể phục hồi lại được. Nhưng là như thế thật sự quá sỉ nhục người.

“Không muốn giống hắn thì giao điểm ra đây đi. Hắc hắc”. Lâm Dũng cười lạnh nói.

Đám người chỉ cảm thấy lời nói của hắn như ác ma, sau lưng không biết lúc nào đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhìn lấy thảm trạng của Quân Tiếu, đám người đồng loạt rùng mình 1 cái.

Sau đó liền ngoan ngoãn phối hợp giao điểm của mình ra.

Trực tiếp giao 1 phần 10, họ là nội môn, kiếm điểm đâu phải dễ, hiện tại tốt, trực tiếp mất đi 1 phần 10 điểm số tích lũy bao lâu nay.

Thậm chí có người vừa giao điểm ra vừa ấm ức khóc lên.

“Nha, còn khóc? Ngươi khóc cái gì? Lúc ngươi đến đòi điểm sao không khóc?”. Lâm Dũng lập tức trào phúng nói, sau đó liền 1 quyển đem hắn đánh bất tỉnh.

Những người khác cũng thế, không ai là ngoại lệ, toàn bộ bị đánh bất tỉnh tại chỗ ngay khi giao ra điểm của mình. Dù sao trong võ giả liên minh, tuy không thể giết người, nhưng chỉ cần không chết người là được.

“Ha ha ha, lần này kiếm bộn”. Lâm Dũng nhìn số điểm của mình tăng lên tới hơn 40 ngàn điểm, trực tiếp cười lớn nói.

“Được rồi, vào trong hỏi xem thủ tục làm xong chưa, 1 hồi đi ăn, trong 7 ngày tới nên đi hỏi thăm 1 chút bang phái khác mới được”. Vũ Minh cười nói.

Uyển Như nghe thế liền tức giận. Hắn đây là không xem nhóm người nàng ra gì sao? Nhìn 1 cái cũng không nhìn?.

“Ngươi đứng lại cho ta”. Uyển Như tức giận đi lên quát.

Đám nữ nhân phía sau sợ xanh mặt, tuy nhiên cũng vẫn đi theo sau.

“Có chuyện?”. Vũ Minh hơi nghiêng đầu 1 chút, hiếu kỳ hỏi.

“Ngươi xem chúng ta là cái gì? Coi thường nữ nhân sao?”.

“Ta cũng không có nói thế”. Vũ Minh nhíu mày nói.

“Vậy ngươi đưa chúng ta điểm làm cái gì? Thực lực các ngươi cao như thế tại sao lại không cùng chúng ta đoạt? Trong mắt ngươi nữ nhân là yếu đuối sao? Ngay cả đánh cũng không đánh?”. Uyển Như gương mặt tức giận tới đỏ bừng.

“Ta chưa từng coi thường nữ nhân, chẳng qua ta không thích cùng nữ nhân đánh nhau”. Vũ Minh nghiêm túc đáp.

“Đó còn không phải coi thường? Thật đáng thương cho ai làm ngươi nữ nhân. Sớm muộn cũng bỏ đi vì ngươi tính cách này”. Uyển Như lạnh lùng nói.

Ực.

Lâm Dũng nuốt 1 ngụm nước miếng.

Cô nàng này muốn chết sao?.

Hắn nghe qua về chuyện của Chiêu Hy, cho nên biết câu này nó nghiêm trọng thế nào.

Ngay sau đó, hắn liền cảm nhận được sát khí phủ lên.

Kinh thiên sát khí. Giống như thực chất phủ lên người hắn.

Mà đám nữ nhân kia càng sợ hãi run bần bật.

Uyển Như cũng giật mình, có chút hối hận về lời nói vừa rồi của mình.

Vũ Minh gương mặt lạnh như băng, trong mắt tràn đầy hàn ý. Xung quanh hắn tràn đầy sát khí, giống như 1 tên sát nhân bộc phát ra sự đáng sợ của mình như thế.

“Vũ Minh, bình tĩnh chút. Nàng cũng không biết gì”. Lâm Dũng lập tức đi lên khuyên nhủ.

Phù.

Vũ Minh hít sâu 1 hơi lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lấy Uyển Như 1 cái, sau đó quay người đi vào trong.

“May mắn, kém chút có chuyện lớn”. Lâm Dũng thờ phào 1 hơi.

Hắn dám chắc nếu vừa rồi hắn không đi lên can ngăn, đảm bảo những người ở đây đều chết sạch. Như thế liền lớn chuyện. Hắn không quan tâm đám người này sống chết, hắn sợ Vũ Minh bị phạm vào quy định dẫn tới họa sát thân.

Không đáng.

“Hắn… hắn làm sao lại… lại…”. Uyển Như từ trong cơn sợ hãi đi ra, run lẩy bẩy nói.

“Ngươi nên cám ơn vì hắn không có thật sự động thủ. Nếu không toàn bộ các ngươi đều phải chết”. Lâm Dũng hừ lạnh 1 tiếng, sau đó theo Vũ Minh đi vào trong.

“Cái… cái gì?”. Uyển Như có chút giật mình.

Hắn muốn giết toàn bộ họ? Cái này…

Chỉ vì 1 câu nói liền muốn giết họ? Hắn bị điên sao?.

Khoan đã.

Uyển Như giật mình nhớ lại câu nói kia.

“Họ sớm muộn cũng bỏ đi vì ngươi tính cách này”.

Chẳng lẽ… hắn bị nữ nhân vứt bỏ?.

Cái này không thể nào. Hắn ưu tú như thế, hơn nữa cũng rất đẹp trai. Chẳng lẽ có ai đuôi mù rời bỏ hắn?.

Hay đúng như ta nói là do tính cách của hắn?.

Uyển Như có chút thất thần suy nghĩ.

“Uyển Như tỷ, chúng ta rời khỏi đây thôi”.

Một nữ nhân khác đi lên nói, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng cơ thể nàng là đang run rẩy. Nàng hiện tại còn cảm nhận được sát khí khủng bố kia ập lên người. Ngay cả thở cũng không dám thở.

Uyển Như giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn nơi Vũ Minh rời đi, sau đó quay người mang theo đám nữ nhân rời khỏi nơi này.

Mà trên bầu trời, Cung Bắc Hải đạp không đứng đó.

Vừa rồi hắn đã tới từ lâu, quan sát hết thảy những chuyện này.

Cảm thấy sát khí của Vũ Minh, chính hắn cũng giật mình. Nếu vừa rồi Vũ Minh mà ra tay, hắn chắc chắn sẽ ngăn cản.

“Chẳng lẽ đứa bé kia chết rồi?”. Nghĩ tới lời nói của Uyển Như, lại nhìn lấy phản ứng của Vũ Minh, Cung Bắc Hải nhớ ngay lại cái người con gái nằm trong ngực Vũ Minh lần trước.

Cũng không đúng lắm, dù sao Bạch Tử đều ở đó, hẳn là sẽ không để cho cô bé đó chết đi? Nhưng phản ứng của hắn như vậy là thế nào?.

Thật khó nghĩ.

Cung Bắc Hải lắc đầu 1 cái, lập tức xoay người rời đi.

….

Lâm Dũng chạy theo sau Vũ Minh, đuổi tới bên cạnh hắn, tay đưa lên vỗ vỗ vai hắn 1 cái nói.

“Thế nào? Thoải mái hơn chút nào chưa?”.

“Ừ, ta không sao”. Vũ Minh nhẹ gật đầu đáp.

“Ngươi cũng đừng để ý, cô gái kia cũng không có cố ý, cũng không biết chuyện của ngươi. Ngươi đừng để bụng”.

“Ta biết, chỉ là vừa rồi có chút kiềm chế không được”.

“Được rồi, đừng để ý đến cô ta. Lát nữa ta mời ngươi ăn cơm, thế nào?”. Lâm Dũng cười nói.

“Ngươi khi nào hào phóng như thế?”. Vũ Minh nhướng mày hỏi.

“Xin nhờ, hiện tại ta cũng là người giàu có. Võ giả liên minh cũng dùng tài nguyên đổi lấy tu luyện kiểu mới phương pháp, ta trực tiếp bán lấy điểm không được sao?”. Lâm Dũng khinh bỉ nói.

“Kém chút quên. Ngươi hiện tại là phú hào rồi, ta hẳn là nên làm thịt ngươi 1 bữa”. Vũ Minh cười cười.

“Đừng, ta cũng không phải rất giàu có, chỉ có thể bán chút ít sống qua ngày”. Lâm Dũng xua tay nói.

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin? Mỗi tháng ngươi kiếm lời cũng vài trăm tỷ, trích ra 1 phần 10 chỗ đó cũng đổi được cả vạn điểm. Còn bảo mình không có tiền?”.

“Ý ta là mời ngươi 1 bữa không có vấn đề. Nhưng là đừng đem ta làm phiếu cơm miễn phí. Bên dưới ta còn phải tốn kinh phí cho đoàn đội nghiên cứu, đầu tư nữa đây. Ngươi cho rằng làm ăn là như thế đơn giản”. Lâm Dũng tức giận nói.

“Hẹp hòi”. Vũ Minh bĩu môi nói.