Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 214: Thần Thể mở ra




Lâm Dũng từ trong không gian trang bị rút ra 1 thanh đại đao.

So với quyền cước, hắn thích nhất đó là dùng đao, mà võ kỹ của Cự Linh Đế Quân tổng cộng có 2 loại, 1 loại là quyền pháp, 1 loại là đao pháp.

Mà hắn chủ tu, chính là đao pháp.

Huyết Đạo Quyết.

Huyết Đao Quyết chia làm 7 chiêu, trong đó có 2 chiêu tăng lên sức mạnh đao pháp. Mà mỗi võ kĩ đều chia làm thực chiêu cùng giá chiêu. Giá chiêu chính là tăng lên sức mạnh đòn tấn công.

Trong đó giá chiêu bao gồm: Huyết Dục cùng Huyết Khấp. 

Huyết Dục: Dục huyết nhi chiến, binh liên tọa kết. 

Huyết Khấp: Ngưng vu mạch giả, huyết sáp bất lợi. 

Mà thực chiêu bao gồm: Huyết Tàn, Huyết Ẩm, Huyết Nhẫn, Huyết Hồn, Huyết Tế.

Huyết Tàn: Thân tàn xử uế, động nhi kiến ưu. 

Huyết Ẩm: Ẩm kỳ huyết, như kỳ mao. 

Huyết Nhẫn: Liệt sĩ chi dũng, bạch nhận giao tiền.

Huyết Hồn: Hồn lao mộng đoạn, như hữu sở tất.

Huyết Tế: Huyết tế thịnh khí, nhận kỳ tà giả.

Đây là toàn bộ chiêu thức của Huyết Đao Quyết. Có thể nói Cựu Linh Đế Quân là người vận dụng đao pháp cùng khí huyết bậc nhất vũ trụ. Năm đó chỉ cần nhấc lên Huyết Đao Quyết, không ai không kính sợ.

Mà Lâm Dũng, hiện tại đã lĩnh ngộ không sai biệt lắm, có thể miễn cưỡng mở ra “Thế” của Huyết Đao Quyết.

Tuy rằng trước mặt không có bất kỳ thứ gì màu đỏ, nhưng Vũ Chấn Quân lại cảm thấy như lâm vào 1 biển máu, khắp nơi là máu.

Không có tử vong, không có chết chóc. Chỉ đơn thuần là máu.

Vũ Chấn Quân đôi mắt khẽ híp lại. Chưa chờ hắn ra tay, Lâm Dũng liền trước tiên giơ lên đao, thanh đại đao của hắn đột nhiên giống như nhuộm lấy huyết như thế, đỏ thành 1 mảnh. 

“Huyết Tàn”. Lâm Dũng hét lớn, sau đó chém xuống.

Một vệt đao khí bắn ra, lao thẳng tới phía Vũ Chấn Quân.

“Hừ. Thao Hình Diệt Ảnh”. Vũ Chấn Quân hừ lạnh 1 tiếng, sau đó hét lớn.

Kiếm trong tay hắn như sáng lên, nhưng hắn lại không có di chuyển, lại có 1 người gió xuất hiện trước mặt hắn, rút kiếm ra đỡ lấy đòn kia của Lâm Dũng.

Mà không biết từ lúc nào, Vũ Minh đã rút gọn khoảng cách giữa 2 người, hắn nhảy lên không trung, bàn chân giơ lên.

“Thiên Ma Hoàng Quân Bộ”. 

Giống như có hàng trăm, hàng vạn người tiếng bước chân, ầm ầm vang lên. 

“Thiên Ma Phượng Dực Chưởng”. Vừa ra xong 1 đòn, Vũ Minh lập tức tung ra 1 đòn tiếp theo. Một đôi chưởng ấn bay ra, giống như phượng hoàng vỗ cánh đánh tới Vũ Chấn Quân.

Lâm Dũng cũng không yếu thế.

Thanh đại đao của hắn chay ra những giọt máu, Lâm Dũng hất lên cao sao đó chém xuống.

Từng giọt máu hóa thành thanh đao bắn về phía Vũ Chấn Quân.

Uy lực kinh người, thậm chí những người đang chiến đấu gần đó cũng bị đánh thành bánh thịt.

Nhưng…

Bụi mù tán đi, Vũ Chấn Quân không chút tổn hại đứng đó.

“Tới lượt ta”. Vũ Chấn Quân cười lạnh.

“Bôi Cung Xà Ảnh”. 

Vũ Chấn Nguyên cắm thanh kiếm xuống đất, kéo lưỡi kiếm thành dây cung chuẩn bị bắn, sau đó hắn thả tay ra.

Xẹt xẹt xẹt.

Tiếng xé gió vang lên.

Từng mũi tên gió bay ra, giống như súng máy bắn phá như thế, trực tiếp bắn về phía 2 người Vũ Minh.

Từng tiếng nổ phát lên, Vũ Minh cùng Lâm Dũng cố gắng né tránh, mà hậu quả là, phía sau họ căn nhà, trực tiếp bị bắn nát bấy. Ầm ầm đổ xuống.

“Ha ha, chạy thật nhanh”. Vũ Chấn Quân nhìn 2 người cười nói.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng đều cảm thấy nguy hiểm. 

Hợp Đạo cảnh thật đúng là Hợp Đạo cảnh. Sức uy hiếp thật quá lớn.

Bản thân Vũ Chấn Quân chủ yếu tìm hiểu phong hệ nguyên tố, mà phong hệ nguyên tố mạnh nhất là gì? Đó chính là tốc độ.

Tốc độ ra đòn, di chuyển của Vũ Chấn Quân đều nhanh hơn gấp mấy lần. Hắn ta bây giờ dốc toàn lực, Vũ Minh cùng Lâm Dũng đều có chút khó mà chống lại.

“Quỷ Bộ…”. 

Vũ Chấn Quân đột nhiên lao tới, di chuyển vô cùng quỷ dị, Lâm Dũng cũng không e ngại, trực tiếp đạp đất lao lên. Đao trên tay trực tiếp chém xuống, nhưng là lại phát hiện đó chỉ là 1 đạo tàn ảnh.

Ngay lập tức, Lâm Dũng liền đòn nhận lấy 1 đòn từ trên trời rơi xuống. Trực tiếp đánh xuyên qua éo hắn. May mắn hắn cảm nhận được nguy hiểm, sớm né tránh, vết chém chỉ cắt vào chưa tới 3cm bên eo, nhưng cũng đem hắn máu chảy đầy người.

“Phá Thiên Quyền”. Vũ Minh xuất hiện sau lưng Vũ Chấn Quân, 1 đòn quyền pháp đánh xuống.

Vũ Chấn Quân nhanh tay đưa kiếm lên cản lại, sau đó do lực tác động bắn ngược về phía sau, an toàn hạ xuống cách đó hơn 10m.

Mặc dù Vũ Minh cùng Lâm Dũng số lần đánh trúng Vũ Chấn Quân rất nhiều, nhưng uy lực… lại có chút yếu. Không thể gây lên vết thương chí mạng, cùng lắm chỉ khiến hắn bị thương ngoài da. 

Mà Vũ Minh cùng Lâm Dũng, 1 người đã bị thương, máu chảy không ngừng, 1 người khác mặc dù không bị thương, nhưng muốn 1 mình đối chiến Vũ Chấn Quân có chút khó khăn. Đây là sự khác biệt về thực lực.

“Nghe bảo ngươi cũng có dị năng, sao không sử dụng ra nhỉ?”. Vũ Chấn Quân cười lạnh nói. Hắn trực tiếp không thèm đi ý tới Lâm Dũng mà đi thẳng hướng Vũ Minh.

Dị năng?.

Đừng đùa.

Vũ Chấn Quân hắn là phong hệ dị năng, mà Vũ Minh là hắc ám hệ, hắn khống chế gió tìm kiếm vị chí của mình đơn giản đến thế nào? Có lẽ chỉ trong vòng 1 giây liền phát hiện đi.

Dùng dị năng, đơn giản là không cách nào chiến thắng.

“Dị năng? Quả thật có, nhưng ta không muốn dùng. Thử chiêu này xem”. Vũ Minh cười nhạt, sau đó hắn dứt khoát mở ra Thần Thể.

Cửu U Hỗn Độn Thể.

Cơ thể hắn cũng không có biến lớn hay biến nhỏ, có… chỉ là từng đạo từng đạo hình xăm xuất hiện, toàn bộ cơ thể hắn, ngoại trừ bộ mặt, giống như được 1 sợi dây đen quấn quanh toàn thân.

Đôi mắt cũng biến thành màu xám đen.

Trên mu bàn tay, xuất hiện 1 hình xăm kì lạ, không có quy tắc, không có luật lệ.

Hình xăm nhìn qua vô cùng… hỗn loạn.

Nhìn Vũ Minh biến đổi, Vũ Chấn Quân đôi mắt trừng lớn. Nhưng khi nhìn thấy bàn tay hắn hình xăm hiện ra, hắn kém chút dọa ra bệnh tim.

Cái này…

Cái này…

Cái này mẹ nó là thần thể đi?.

“Ngươi… ngươi vậy mà kích hoạt… kích hoạt ra thần thể?”. Vũ Chấn Quân trong lòng đột nhiên nổi lên sợ hãi.

Vũ Minh hắn thiên phú quá mức kinh thế hãi tục.

18 tuổi.

Vẻn vẹn chỉ có 18 tuổi.

Dung Linh cảnh tầng 1, chiến lực sánh ngang Dung Linh cảnh tầng 7 - 8, hơn nữa còn trong trường hợp chưa mở ra Thần Thể.

Cái này…

Cái này mẹ nó chẳng lẽ nói hiện tại hắn chiến lực có thể sánh ngang Hợp Đạo cảnh?.

Cái này không khoa học.

Mà lúc này, phía sau hắn có 1 luồng khí nổi lên làm hắn bỗng nhiên dựng tóc gáy.

Hắn giật mình quay người lại. Liền nhìn thấy Lâm Dũng đang quỳ gối trên mặt đất, 2 tay chạm đất run rẩy không ngừng, giống như đang rất đau đớn như thế.

Nhưng trong chớp mắt, hắn phát hiện điều không ổn.

Bởi vì…

Bởi vì Lâm Dũng hắn hình thể bắt đầu biến lớn.

Càng lúc càng lớn.

Vũ Chấn Quốc há to miệng nhìn cảnh này.

Không khoa học.

Không khoa học.

Mà chuyện càng không khoa học là… cây đại đao trên tay Lâm Dũng cũng biến lớn theo.

Tuyệt đối không phải là thật.

Cái này mẹ nó 2 tên quái thai.

Lâm Dũng biến lớn cao tới gần 10m, trực tiếp hóa thanh 1 tên người khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn như muốn nổ, nhìn qua tuyệt đối khủng bố. Mà những người gần Lâm Dũng, trực tiếp bị ép chết tại chỗ.

Toàn bộ người của Vũ Chấn Quân cùng người mà Lâm Dũng mang tới, đã toàn bộ chạy trốn sạch.

Bởi vì quá kinh hãi.

Ngay cả mấy tên do Lâm Dũng cường hóa thành 1 tên liều mạng tử sĩ kia cũng chạy mất dép.

Ai biết được 1 giây sau Lâm Dũng có trở nên điên cuồng, đem người ở đây giết sạch không?.

Không ai biết cả.

Thứ không biết mới là đáng sợ nhất, cho nên họ trực tiếp chạy trốn.

“Tiếp tục đi”. Vũ Minh cười gằn nói, sau đó bước tới.

Mà Lâm Dũng phía sau cũng nở nụ cười, đồng thời tiến tới.

Mà trong lúc này, bên trong vũ trụ nhỏ, Vũ Duệ ngồi trên ghế, nhìn lấy 2 người vây công Vũ Chấn Quân, hắn cầm lên bịch bỏng ngô ngồi đó như xem phim 1 dạng.

Mà gần đó 1 chiếc giường có 3 người con gái đang nằm đó. 

“Đây là đâu?”. Tô Ánh Tuyết đỡ lấy đầu ngồi dậy, nhìn xung quanh khung cảnh xa lạ lắc đầu khó hiểu.

Eun Jung cũng theo đó tỉnh lại.

Mà thấy Vũ Duệ ngồi trên ghế, họ hơi kinh ngạc 1 chút. 

“Vũ Minh, đây là đâu?”. Eun Jung nhìn quanh hỏi.

Vũ Duệ nghe thế miệng khẽ nhếch lên, sau đó đứng dậy quay người lại.

“Không… không đúng. Hắn không phải Vũ Minh”. Tô Ánh Tuyết đột nhiên giật mình kéo lấy Eun Jung ra phía sau mình.

“Tuyết nhi, ngươi đang nói gì đó?”. Vũ Duệ giả bộ kinh ngạc nói.

Mà Eun Jung cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm Vũ Duệ.

Cảm giác của nàng đối với Vũ Minh rất sâu, cho nên ban đầu nàng nhìn thấy gương mặt Vũ Duệ, cũng không quá để ý. Nhưng khi Tô Ánh Tuyết lên tiếng nàng liền định thần nhìn lại.

Quản hiên không phải Vũ Minh.

“Ngươi là ai?”. Tô Ánh Tuyết trầm giọng nói.

“Ta là Vũ Minh a, Tuyết nhi, ngươi làm sao vậy?”. Vũ Duệ tỏ ra lo lắng muốn tiến tới, nhưng mà Tô Ánh Tuyết trực tiếp từ không gian trang bị rút kiếm ra.

“Ngươi… là ai?!”. Eun Jung cũng trầm giọng nói.

“Thật là, mất hứng”. Vũ Duệ biết dấu không được, chán nản ngồi xuống ghế tiếp tục nhìn màn hình.

Ừm, trong mắt 2 người Tô Ánh Tuyết là đang nhìn tường.

Trong đầu Tô Ánh Tuyết suy nghĩ lung tung, cơ thể nàng không có cảm giác khó chịu nào, cũng không có chỗ nào kỳ quái. Eun Jung cũng là như thế, quần áo trên người cũng rất ngay ngắn, không có bị động qua.

Các nàng cũng không có bị xâm phạm, quần áo cũng rất bình thường. Như vậy người này hẳn là không có ác ý. Nhưng tỉnh lại ở 1 nơi xa lạ, ai cũng sẽ hoảng.

Nhưng nàng khó hiểu là đây là đâu, các nàng tại sao lại ở đây, trước đó xảy ra chuyện gì. Và cái người giống Vũ Minh như đúc này là ai.

“Đây là thế giới của ta, các ngươi là bị Vũ Minh đưa tới, trước đó các ngươi bị ngất, ta là Vũ Duệ”. Vũ Duệ lên tiếng.

Tô Ánh Tuyết trực tiếp ngốc tại chỗ.

Hắn biết mình suy nghĩ?.

“Đúng thế, ta biết ngươi nghĩ gì”. Vũ Duệ lại tiếp tục nói.

“Ngươi…”. Tô Ánh Tuyết trực tiếp chấn kinh. 

Cái này…

Cái này là chuyện gì?.

“Ngươi nói đây là ngươi thế giới?”. Eun Jung trực tiếp bắt được điểm mấu chốt.

Nàng cũng có thể xem như là người “từ 1 thế giới khác” đi tới, cho nên đối với cái từ này đặc biệt mẫn cảm.

“Nha, không sai, trực tiếp nắm trọng điểm”. Vũ Duệ hơi kinh ngạc 1 chút.

“Ngươi rốt cuộc là ai”. Tô Ánh Tuyết cau mày nói.

Nàng không cảm nhận được bất kỳ thứ gì trên người Vũ Duệ, cũng không cảm nhận được hắn thực lực. Thậm chí nàng còn dùng thần thức quan sát xung quanh. Nhưng là báo lại cho nàng thì xung quanh trăm mét không có lấy bất kì sinh vật nào.

Nhưng rõ ràng tên kia ngồi trước mặt nàng a.

“Đừng uổng phí sức lực, đã bảo đây là ta thế giới, cho nên ta muốn thế nào liền được thế đó”. Vũ Duệ khinh thường nói.

“Vũ Minh đâu?”. Eun Jung lạnh giọng nói. Nàng là lần đầu tiên đến thế giới này dùng lời nói lạnh lùng như thế.

“Nha, ngươi vậy mà trở mặt? Bình thường thấy ngươi hiền như vậy, lại còn thích khóc, còn tưởng rằng ngươi không biết tức giận đây”. Vũ Duệ kinh ngạc nhìn lấy Eun Jung.

“Người… biết ta?”. Eun Jung giật mình hỏi.

Vũ Duệ cũng không có đáp lời, mà hắn ngả người ra sau nói.

“Vũ Minh, mấy vị lão bà xinh đẹp của ngươi đã tỉnh, có cần ta…”.

“Ngậm miệng!”. Vũ Minh quát lớn.

Hắn là đang ở chiến đấu, tên khốn này lại đi ra quấy nhiễu. Mẹ nó ai nhịn được a?.

“Vũ Minh, ngươi ở đâu?”.

“Vũ Minh”.

2 người Tô Ánh Tuyết hét lớn.

“Đừng gọi, rất đau đầu, hắn cũng không nghe được lời ngươi nói”. Vũ Duệ ngoáy ngoáy lỗ tai nói.

Nhìn thấy 2 người, Vũ Duệ khẽ lắc đầu, sau đó phất tay lên. Trên tường xuất hiện lấy hình ảnh Vũ Minh, Lâm Dũng đang cùng Vũ Chấn Quốc chiến đấu.

“Vũ Minh?”. 2 người giật mình nhìn lên.

“Hắn đang tại chiến đấu, cho nên để các ngươi ở đây”. Vũ Duệ lạnh nhạt nói.

Trên màn hình, Vũ Minh cùng Lâm Dũng điên cuồng cùng Vũ Chấn Quốc chiến đấu, vậy mà lại hình thành 1 loại ngang sức ngang tài.

“Ngươi là Vũ Duệ đúng không?”. Eun Jung hơi nhíu mày hỏi.

“Đừng nói, xem phim đi”. Vũ Duệ đưa tay lên cản lại, sau đó phất tay 1 cái, trên tay 2 người vậy mà xuất hiện bỏng ngô cùng nước.

Nhất thời 2 người mặt đều đen.

“Ta mẹ nó bảo ngươi câm miệng”. Âm thanh Vũ Minh lần nữa vang lên.

“Chết, quên tắt loa ngoài”. Vũ Duệ hơi chút xấu hổ nói, nhưng điều này làm cho Vũ Minh kém chút điên lên.