Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 203: Nhân loại khoa học lực lượng




“Thật vô dụng”. 

Người che mặt kia nhìn lấy Linh Nhi bộ dáng mệt mỏi lạnh nhạt nói 1 tiếng.

Linh Nhi cắn răng 1 cái, cũng không có phủ nhận. Vũ Minh cùng Vũ Duệ cũng không có đơn giản như vậy liền đánh bại. Dù cho là hiểu rõ hồn thể cũng không nhiều, nhưng thiên phú của 2 ngươi rất cao.

Ban đầu có lẽ rơi vào thế hạ phong 1 chút, nhưng là dần dần trong chiến đấu từ từ hiểu rõ. Đến lúc này Linh Nhi cũng không phải là đối thủ của 2 người, chỉ có thể miễn cường đánh ngang tay.

Chưa nói tới Vũ Minh còn đang trong cơn tức giận. Tấn công có thể nói là rất điên cuồng. 

Hiểu rõ cách khống chế hồn thể, hắn là không quan tâm Linh Nhi có thể làm gì được hắn. Dù sao ban đầu ăn thiệt thòi, 1 lần là đủ.

“Đây là các ngươi ép ta”. Linh Nhi nổi giận gầm lên 1 tiếng, sau đó cơ thể giống như có 1 ngọn lửa màu đen đang đốt cháy.

“Thiêu đốt linh hồn!”. Vũ Duệ kinh ngạc nói.

“Ha ha, muốn chơi sao?”. Vũ Minh cười lạnh, sau đó bắt đầu thiêu đốt lên linh hồn của mình.

Dù không quá hiểu rõ hồn thể, nhưng là hắn biết, trên bản chất, hồn thể cùng người bình thường cũng không có gì khác nhau. Khác chỉ là khác nhau trạng thái tồn tại.

Mà thậm chí hồn thể còn đơn giản hơn nhiều, đương nhiên đó chỉ là Vũ Minh suy đoán. Nhưng điều đó không có làm hắn khó hắn phát hiện cách thiêu đốt linh hồn.

Muốn cùng hắn chơi tiêu hao chiến? Thật nực cười.

Dù cho hắn bị phong ấn, linh hồn cũng chỉ là Tử Linh cảnh tầng thứ, nhưng hắn linh hồn lại là Đế Cảnh chân chính, tiêu hao chiến, ai sợ ai?.

Nhìn lấy Vũ Minh cùng Linh Nhi liều mạng đối chiêu, Vũ Duệ cười khổ, cũng không có ý định ngăn cản. Dù sao theo hắn biết, Cửu U Hỗn Độn Quyết là có thể tu bổ linh hồn.

Việc Vũ Minh thiêu đốt linh hồn, chỉ cần đạt tới tầng thứ 2 của Cửu U Hỗn Độn Quyết là có thể hóa giải. Hồi phục lại như lúc ban đầu.

Vũ Duệ đặt tinh lực chủ yếu vào người che mặt kia. Nhưng lạ thường thay người kia không chút nào thèm để ý.

Cũng không biết từ lúc nào, người kia đã rút tay ra khỏi vân vụ. 

Mà kinh ngạc hơn là, người đó lùi lại phía sau 1 chút, sau đó ngồi xuống… không khí.

Không khí giống như có 1 cái ghế vô hình, mà người kia thì ngồi ngửa về phía sau 1 chút, đôi chân vắt chéo lên nhau, hướng về phía 2 người Vũ Minh cùng Linh Nhi đang chiến đấu quan sát.

Giống như thứ này chỉ là trò hay cho người này xem, mà không chút nào uy hiếp đối với “hắn” như thế.

Vũ Duệ cũng không có hành động ngu ngốc nào, hắn là không dám thiêu đốt linh hồn. Hắn cũng không phải Vũ Minh, hắn có quá nhiều thứ phải quan tâm. Linh hồn của hắn ảnh hưởng 1 chút thì thế giới của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

Nhìn về phía Vũ Minh, hiển nhiên Vũ Minh đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Mặc dù tốc độ thiêu đốt linh hồn của hắn quá nhanh, nhưng là ở lại không chút nào giảm đi thực lực, trái lại còn càng ngày càng tăng cao.

Mà Linh Nhi thì khác, cô ta đã sắp chịu đựng không nổi. Bản chất linh hồn của nàng so với thực lực là ngang nhau, cho nên dù thiêu đốt rất chậm, nhưng lại bị Vũ Minh kéo theo, cho nên nàng nhất định phải tăng nhanh tốc độ thiêu đốt để có thể chống lại Vũ Minh.

…..

Ở bên ngoài, chiến trường của 8 vị cường giả cùng con quái vật kia vẫn đang diễn ra, cũng chưa phân được thắng bại. 

Mà lúc này, tin giữ xuất hiện.

Vòng tròn năng lượng… sụp đổ.

Không sai, chính là sụp đổ.

Đám mây bao phủ toàn bộ liên bang kia đã giáng xuống từng đợt sấm sét, đánh nát bấy toàn bộ vòng tròn năng lượng. 

Lúc này đã không còn chỉ là chiến tranh nữa, nó trực tiếp kéo theo nguy cơ diệt tuyệt.

Quân đội cùng võ giả liên minh sau khi nhận được tin tức đã ngay lập tức trở về.

Liên bang ra lệnh trực tiếp di tản dân chúng.

Toàn bộ đều hướng tới Trung Thành. Cũng chí là tòa thành trì dành riêng cho gia đình võ giả liên minh kia.

Nơi này rất thần bí, bởi vì chỉ cần là võ giả sẽ không có quyền vào nơi này. Hơn nữa nơi này cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Toàn bộ thế giới đang bắt đầu di tản, khắp nơi đều là quân đội canh giữ. Mà võ giả liên minh đệ tử thì chia nhau ra canh giữ ở xung quanh vòng tròn năng lượng đã bị phá hủy.

Chỉ cần có ma triều kéo tới, lập tức thông báo về.

Mà lúc này, trong nhà Vũ Minh đã loạn thành 1 đoàn.

Không bởi gì khác, chỉ bởi vì Chiêu Hy mất tích. 

Mấy tiếng trước, Chiêu Hy đi ra ngoài, trước sự bảo vệ của nhiều bảo tiêu, vậy mà biến mất không chút dấu vết để lại.

Toàn Vũ gia đều đang lo lắng, đương nhiên chỉ là những kẻ người dưới, họ lo lắng là vì nếu Vũ Minh trở về, không biết phải báo cáo làm sao. Vũ Minh thân phận cũng không phải như trước kia, mà là trực tiếp thành dự tuyển Vũ gia gia chủ tương lai.

Còn những con cháu Vũ gia khác, có hả hê, có lạnh nhạt, cũng có quan tâm…

Nhưng điều này lại không có tác dụng gì, Chiêu Hy, đã thực sự mất tích.

“Eun Jung tỷ, làm sao bây giờ?”. Tô Ánh Tuyết ở trong nhà đi tới đi lui lo lắng không thôi.

Ban đầu ngay khi Chiêu Hy mất tích, nàng cùng Eun Jung liền được bảo vệ nghiêm ngặt, Đào Nguyệt Nhi trực tiếp hạ lệnh không cho phép 2 người ra ngoài. Khi Chiêu Hy mất tích, nàng lo lắng có phải là kẻ thù của Vũ gia gây ra hay không, trước khi xác định được chính xác tin tức, nàng là sẽ không cho 2 người này ra ngoài.

“Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không sao đâu”. Eun Jung an ủi nói, nhưng chính bản thân nàng cũng không dám chắc. Tuy nhiên lo lắng về lo lắng, nàng là sẽ không biểu hiện ra, dù sao ở đây cũng có người cần chiếu cố.

Mà Đường Nguyệt lúc này đã nói không thành lời, từ khi Chiêu Hy mất tích, nàng khóc không thôi. Bởi vì chính là nàng muốn ra ngoài, Chiêu Hy mới cùng nàng đi chung.

Nàng trong lòng rất tự trách, nếu không phải bản thân ham chơi, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.

“Phu nhân, nguy rồi”. Phúc bá từ bên ngoài chạy vào, gương mặt hốt hoảng không thôi.

“Làm sao? Tìm được Chiêu Hy rồi? Con bé làm sao?”. Đào Nguyệt Nhi đứng dậy gấp gáp hỏi.

“Không… không phải, mà là vòng tròn năng lượng bị phá hủy, liên bang đang ra lệnh dân chúng giải tán, tiến về Trung thành”. Phúc bá hoảng sợ đáp.

“Cái gì?!”. Đào Nguyệt Nhi sợ hãi lớn tiếng, khó tin nói.

“Chuyện xảy ra khi nào?”.

“Cách đây vài phút, hiện tại quân đội đã chạy khắp liên bang, hộ tống dân chúng di chuyển”. Phúc bá đáp.

“Chuẩn bị tư nhân máy bay, chúng ta lập tức lên đường”. Đào Nguyệt Nhi lớn tiếng nói.

“Vâng”.

Ngay khi Phúc bá chạy ra ngoài, Đào Nguyệt Nhi lập tức để cho người đi lên gọi mấy người Tô Ánh Tuyết đi xuống. 

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”. Đường Nguyệt đi xuống khó hiểu nói.

“Mau ra sân bay, liên bang đang di tản dân chúng tiến về Trung thành. Chúng ta lập tức lên đường”. Đào Nguyệt Nhi nói.

“Vậy còn Chiêu Hy tỷ tỷ?”. Eun Jung sửng sốt hỏi.

“Không có thời gian. Vòng tròn năng lượng đã bị phá hủy, ma thú rất nhanh sẽ tràn vào. Mà quân đội xây dựng phòng tuyến cuối cùng tại Trung thành, hiện tại toàn bộ liên bang đã loạn rồi”. Đào Nguyệt Nhi đáp.

“Mau đi thôi”. Eun Jung mặc dù lo lắng, nhưng là hiện tại thời gian không cho phép họ do dự.

Trên địa cầu, loài người sống tại 5 thành lớn, vô số ma thú từ hải vực men theo đường sông tiến tới. Bởi vì khoảng cách khá xa, nên phần lớn cũng chưa có tới được thành lớn. 

Nhưng là ma thú cấp 7 đến cấp 9 đã cùng nhân loại Hợp Đạo cảnh điên cuồng chiến đấu.

Mà mỗi 1 chiếc thuyền di tản dân chúng đều cho phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới.

Chiến đấu là vĩnh viễn đẫm máu.

Ma thú có mạnh có yếu, mà nhân loại Hợp Đạo cảnh cũng phân chia tầng thứ, ưu điểm duy nhất của mỗi người là có trang bị tuyệt hảo, cái này khiến cho cường giả Hợp Đạo cảnh của nhân loại tử vong thấp hơn nhiều so với ma thú.

Nhưng thấp nữa cũng sẽ có người ngã xuống.

Dù sao, ma thú có 1 ưu thế lớn nhất, đó chính là số lượng.

Ma thú cấp độ Hợp Đạo cảnh trên lục địa tuy rằng chỉ sánh ngang với nhân loại, mà số lượng ma thú từ hải vực đi vào càng kinh người.

Nhân loại cấp độ Hợp Đạo cảnh cũng có trên 3-4 ngàn người, nhưng mà ma thú cấp Hợp Đạo cảnh số lượng tiến tới ước chừng phải có trên 50 ngàn con.

Gấp 10 lần nhân loại, nhưng đây cũng chỉ là 1 phần nhỏ của ma thú mà thôi.

Coi như 8 vị cường giả tuyệt thế của nhân loại quấn lấy con quái vật khủng bố kia, thì những ma thú khác cũng tiến về phía nhân loại đánh tới. Vòng tròn năng lượng đã bị phá hủy, đây là lúc tuyệt hảo để diệt tuyệt nhân loại.

Dù sao thì cấp bậc càng cao ma thú, trí tuệ cũng càng lớn. 

Tuy rằng số lượng Hợp Đạo cảnh cấp ma thú chết đi cực nhiều, nhưng cũng dẫn tới chúng nó phẫn nộ.

Áp lực của các cường giả càng lúc càng lớn, nhưng đây cũng là cơ hội cho nhân loại nhanh chóng rút lui.

Chỉ trong 3 ngày, toàn bộ nhân loại đã rút về phía Trung thành.

Tuy nhiên chẳng có ai vui được. Mặc dù hiện tại không có bị ma thú tấn công, nhưng là nhìn trên màn hình lớn, nhìn lấy vô số người chết đi, vô số cường giả ngã xuống. Ai nấy tâm lý đều nặng trĩu.

Mà lúc này, trên bầu trời xuất hiện từng chiếc mẫu hạm khổng lồ, giống như phim khoa học viễn tưởng như thế.

Đây là chiến lực cuối cùng của nhân loại. 

Từng chiếc mẫu hạm đều trang bị vũ khí tối tân nhất, năng lượng dự trữ khổng lồ nhất. Thậm chí có 1 số vũ khí cực kỳ mạnh mẽ có thể 1 kích giết chết Hợp Đạo cảnh ma thú.

Đây là thành quả nghiên cứu khoa học suốt mấy trăm năm qua.

Mà vũ khí, cũng không chỉ phân biệt từ E tới S như vậy đơn giản. 

Trên thực tế, những vũ khí xuất hiện trên trái đất này nó chỉ là 1 phần nhỏ trong những kiến thức họ đạt được trong 5 tượng đá mà thôi. Nhưng là gần 100 năm qua họ lại không có chút tiến triển, dành hết thảy các biện pháp cũng tiến tới không được.

Cho nên mới dừng lại ở mức độ này, cũng từ mấy chục năm trước, hệ thống vũ khí cũng thay đổi. 

Nguyên nhân chính là do nguồn năng lượng.

Không phải càng nhiều năng lượng liền có thể vận hành, mà là ở mức độ thuần của năng lượng.

Giống như điện, nó chỉ là cấp thấp nhất năng lượng nhân tạo.

Hoặc như Uranium, nó cũng chỉ là 1 dạng năng lượng cao cấp hơn 1 chút. Nó không cách nào vận hành được những vũ khí mạnh mẽ.

Dù thật có thể vận hành, nhân loại cũng không có nguyên liệu chế tạo vũ khí đó.

Cho nên hiện tại mới có thể phân chia vũ khí tùy tiện như thế. 

Vốn dĩ, trong chiến tranh, vũ khí có thể phân thành 2 loại, tùy thuộc vào hợp kim chế tạo độ mạnh mẽ cùng uy lực mà định ra.

Loại thứ nhất là vũ khí đổ bộ, từ tàu chiến, máy bay, súng cối, xe tăng… tất cả đều thuộc vũ khí đổ bộ.

Loại thứ 2 là vũ khí không gian, là những vũ khí có thể chiến đấu ngoài không gian. Tuy rằng trong không gian là không có trọng lực, nhưng là lực cản của nó lại cực kỳ mạnh mẽ. Như máy bay chiến đấu, bắn 1 viên trong không gian tới khoảng cách 1000m thì cũng mất tới 7-10 giây mới có thể tới.

Tốc độ này không thể nói là chậm, mà là quá chậm. Nếu so với những vũ khí không gian khác thì chỉ có thể ở đó làm bia ngắm. Mà vũ khí không gian mạnh nhất phải kể tới Diệt Tinh Pháo. Một phát phá hủy cả 1 hành tinh gấp 10 lần trái đất vẫn dư xài.

Mà vũ khí mỗi loại đều sẽ phân thành 3 cấp độ khác nhau.

Nếu dựa theo trong vũ trụ phân chia, thì cấp 1 có thể giết chết Thông Mạch cảnh tầng 9 trở xuống, cấp 2 thì từ Tử Linh cảnh trở xuống, còn cấp 3 thì lại từ Tôn Giả trở xuống.

Đạt tới Thánh Giả, vũ khí là không cách nào giết chết, chỉ có Thánh Giả trở lên mới có thể giết chết Thánh Giả.

Mà mỗi cấp độ vũ khí đều chia thành 9 bậc, như cấp độ 1 thì chia thành H1 đến S1 cấp độ. Vũ khí cấp 2 hay cấp 3 cũng chia thành như thế.

Mà vũ khí có thể giết chết Hợp Đạo cảnh ma thú này, nó cũng chỉ là đạt tới cấp C2 là cao nhất.

Mà hiện tại, trên bầu trời, hàng chục chiếc mẫu hạm trang bị mấy chục khẩu pháo laze cấp C2 hương về đám ma thú tiến tới.

Nhân loại lần này là dốc hết toàn bộ lực lượng.

Có vòng năng lượng bảo hộ, mấy trăm năm qua nhân loại nghiên cứu khoa học tiến triển rất lớn. Chờ chính là ngày này.

Bây giờ họ chỉ cầu nguyện, mong sao 8 vị cường giả kia có thể chiến thắng con quái vật khủng bố kia.

“Rốt cuộc Chiêu Hy tỷ ở đâu chứ”. Đường Nguyệt ôm mặt khóc lớn.

“Đủ chưa? Chỉ là 1 người ngoại lai, cần thiết như thế đau lòng?”. Một tên Vũ gia con cháu lên tiếng.

Ngay khi hắn vừa nói xong, Eun Jung cùng Tô Ánh Tuyết đều nhìn về phía hắn đầy tức giận.

Mặc dù Tô Ánh Tuyết trong lòng có chút ghét lấy Chiêu Hy, nhưng là đó là chuyện giữa 2 người, dù sao họ cũng đều là nữ nhân của Vũ Minh. Nhưng là nếu động tới vấn đề chung, nàng là sẽ đứng về phía Chiêu Hy.

“Ngoại lai? Ha ha, nếu như Vũ Minh hắn nghe thấy, ngươi hẳn là chết rất thảm”. Tô Ánh Tuyết cười lạnh.

“Hắn? Ha ha, cũng không biết trốn chỗ nào, hại cả Vũ gia loạn cả lên đi tìm hắn không màng nguy hiểm. Ta tự hỏi hắn có xứng làm người Vũ gia hay không đây”. Tên kia cười ha hả nói.

Hắn là rất vui vẻ, thứ nhất là vì Chiêu Hy mất tích, hắn vốn cùng Vũ Minh không hợp, nữ nhân của Vũ Minh xảy ra chuyện, hắn là rất vui vẻ. 

Chuyện thứ 2 chính là Vũ Minh mất tích, không nghi ngờ chút nào, trong lòng hắn chỉ cầu mong Vũ Minh xảy ra chuyện, tốt nhất là chết đi càng tốt. 

Hắn là tự biết mình, cái ghế tộc trưởng là hắn không có tư cách ngồi, nhưng là tâm thái ghen ghét của hắn rất nặng, cho nên mới có thái độ như lúc này.