“Oppa”.
Câu nói này làm Vũ Minh giật mình nhìn lại.
Nhìn thấy Eun Jung gương mặt xấu hổ, ánh mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ, mê man biểu lộ, làm hắn không biết làm sao.
“Ta…”. Vũ Minh nói không lên lời.
Ban đầu cho rằng những thứ này chỉ là giả tưởng thế giới, nhưng bây giờ hắn lại cùng “giả tưởng” nhân vật này phát sinh quan hệ. Hơn nữa còn phát hiện bản thân lại có thể sử dụng ra sinh mệnh lực của vũ trụ nhỏ.
Điều này nói lên cái gì?.
Hắn đây không phải là tinh thần đi vào, mà là bản thể đi vào.
Hẳn là Chiêu Hy phát hiện điều này mới hãm hại hắn như thế đi?.
Nhìn thấy Vũ Minh không nói gì, Eun Jung ánh mắt hiện lên vẻ thống khổ, ngực chỉ cảm thấy đau nhói 1 cái.
Nàng không muốn hắn khó xử, hơn nữa việc này cũng chỉ là “ngoài ý muốn”. Cho nên nàng lựa chọn rời đi.
Eun Jung đứng dậy, cầm lên quần áo mặc vào, đang muốn rời khỏi thì bị Vũ Minh kéo lại.
“Oppa, ta không muốn ngươi khó xử. Ngươi cùng Chiêu Hy tỷ tỷ tình cảm tốt như thế, ta không muốn vì ta mà 2 người phải chia cắt. Hơn nữa chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, hôm qua xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi”. Eun Jung hít sâu 1 hơi nói.
Vũ Minh trong lòng hiện lên vẻ đau lòng. Rõ ràng nàng không muốn rời đi hắn, nhưng là nàng ép buộc bản thân làm ra lựa chọn. Bảo hắn làm sao không đau lòng?.
Nam nhân thì nên hứng chịu lấy nam nhân trách nhiệm.
Đã sự việc xảy ra, thì không nên trốn tránh.
Vũ Minh kéo Eun Jung lại, ôm nàng vào lòng. Nhẹ nhàng nói.
“Không cần khổ sở, ta sẽ không để ngươi đi”.
“Nha, còn thật là có trách nhiệm tâm”.
Đúng lúc này, Chiêu Hy đi vào. Thấy 2 người như thế liền nói 1 tiếng.
Eun Jung giật mình liền đẩy Vũ Minh ra. Sau đó ánh mắt trốn tránh nhìn lấy Chiêu Hy khẽ cúi đầu.
“Chiêu Hy tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Ta sẽ lập tức rời đi, xin tỷ đừng trách Vũ Minh oppa, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn. Ta bây giờ lập tức đi”. Eun Jung nói xong liền muốn chạy nhanh ra ngoài. Nhưng là trên mặt đã có vài giọt nước mắt rơi xuống.
Vũ Minh há hốc mồm. Đến giờ phút này còn vì hắn nói chuyện? Nàng ngốc đi?.
Chiêu Hy bật cười kéo Eun Jung lại nói.
“Ngốc nha đầu. Nói linh tinh cái gì đó. Ta vốn không để ý”.
Nhớ lại hôm đó sự việc, Vũ Minh thật không biết nói cái gì mới tốt. May mắn Chiêu Hy giúp hắn giải quyết mới ổn định lại được tâm lý Eun Jung.
Hắn còn hỏi Chiêu Hy vì cái gì lại làm thế, nàng vậy mà nói nhìn 2 người chơi trò giả ngốc liền nhìn không được, giúp 2 người 1 tay.
Cái này là cái gì lý do?.
Giúp người yêu mình tìm bạn gái? Đây là cái gì logic?.
Biết nàng cũng không có tức giận, hắn tâm mới nhẹ thở ra. Mặc dù hắn có chút không thích ứng dạng này Chiêu Hy, nhưng cũng không thế nào bớt đi yêu thích.
Nàng dạng này sẽ không như trước bị người bắt nạt còn cắn răng chịu đựng. Hắn là an tâm.
Hôm nay Eun Jung cùng các thành viên T-ara đi ra ngoài đi dạo phố, Vũ Minh thì đang cùng Chiêu Hy ngồi uống cà phê trò chuyện.
“Hy nhi, ngươi nói ta bây giờ phải làm thế nào? Ngươi cũng thật là”. Vũ Minh thở dài nói.
“Vũ Minh ca, ta đây không phải là giúp ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không thích Eun Jung?”. Chiêu Hy bất mãn nói.
“Ta… thích cũng không có nghĩa là đến với nhau. Ngươi chẳng lẽ không ghen? Ngươi là ta sinh mệnh, hơn nữa… bên ngoài, từ khi trở lại, ta cũng cùng với 1 người khác nữa rồi. Ta còn đang vì chuyện này mà đau đầu, ngươi vậy mà bây giờ lại để ta cùng Eun Jung xảy ra chuyện như này”.
“Ngươi bảo ta làm thế nào buông xuống?”.
“Vậy thì mang nàng theo thôi”. Chiêu Hy nói.
“Mang nàng đi? Chưa nói tới việc có đi được hay không, ngươi nghĩ mang đi dễ dàng sao? Nàng nếu tới thế giới của chúng ta, nàng làm thế nào thích ứng? Chẳng lẽ ngươi không biết?”.
“Đây là sự khác biết cách sống, văn hóa lẫn hoàn cảnh sinh tồn”.
“Không phải là hòa bình niên đại như tại đây. Nó mang tới cho Eun Jung là sự đả kích”. Vũ Minh trầm giọng nói.
“Nhưng mà đây cũng không phải giả tưởng thế giới, nàng cũng không phải giả tưởng nhân vật. Ngươi cứ thế mà bỏ lại nàng, ngươi nghĩ nàng sẽ không đau lòng sao?”. Chiêu Hy giận dỗi nói.
Vũ Minh có chút thở dài, nàng đây là thiện lương tâm sao? Nhưng cũng không thể dạng này chứ? Hắn nhẹ vuốt lấy tóc nàng nói.
“Được rồi, ta biết ngươi có chuyện giấu ta. Từ khi ngươi trở về ta liền biết. Nói đi”.
“Vũ Minh ca, làm sao ngươi biết?”. Chiêu Hy kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta đương nhiên biết. Ta hiểu ngươi quá mức rõ ràng, đừng nghĩ không nói là ta không phát hiện”. Vũ Minh trừng mắt nói.
“Ta… ta phát hiện, có cách đưa nàng ra khỏi đây”. Chiêu Hy cúi đầu nói.
“Đại giới?”. Vũ Minh không có lập tức hỏi cách nào, hắn biết Chiêu Hy chính là vì đại giới mới giấu diếm hắn. Có lẽ cái giá phải trả cho việc này quá mức lớn, cho nên nàng mới lựa chọn không nói.
“Là 1 người gọi… giống như cái gì Vận Mệnh thần…”.
“Vận Mệnh Nữ Thần?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.
“Đúng, là Vận Mệnh Nữ Thần, nàng nói với ta, muốn mang người ra rất đơn giản. Chỉ cần ta chấp nhận làm đời tiếp theo Vận Mệnh Nữ Thần liền có thể”. Chiêu Hy thấp đầu nói.
“Ngươi từ chỗ nào nghe nàng nói? Hơn nữa tại sao bây giờ mới nói cho ta? Chẳng lẽ ngươi không biết việc này nghiêm trọng? Nàng là thế nào nói với ngươi?”. Vũ Minh lập tức gấp gáp hỏi.
“Là… là có 1 cái Tín Thạch, ta ở bên trong nghe được lời của nàng”.
“Lấy ra”.
Chiêu Hy từ trong người lấy ra đưa hắn 1 viên đá nhỏ hình tròn, trên đó khắc những hoa văn kỳ lạ.
Vũ Minh vừa nắm xong. Liền có thể cảm nhận được nó không tầm thường.
Ngay lúc này, xung quanh bỗng nhiên an tĩnh, mọi cảnh vật trở lên bất động, Vũ Minh giật mình phát hiện, thời gian giống như đang bị đóng băng lại.
Viên đá kia đột nhiên phát sáng, sau đó ánh sáng nhảy ra ngoài, hóa thành 1 đạo mịt mờ thân ảnh.
Vũ Minh lập tức bảo hộ Chiêu Hy phía sau lưng, cảnh giác nhìn lấy đạo thân ảnh kia.
Thân ảnh đó từ từ cố định lại, hiện ra 1 gương mặt hết sức bình thường nhân loại gương mặt nữ tính. Chỉ thấy người kia lạnh nhạt nói.
“Vũ Đế, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau”.
“Ngươi là ai?”. Vũ Minh ánh mắt co rụt lại.
“Ngươi chẳng phải đã biết rồi sao? Ta là Vận Mệnh Nữ Thần”.
“Vận Mệnh Nữ Thần?!”. Vũ Minh mặc dù đã đoán trước, nhưng vẫn kinh ngạc không thôi.
“Là ta, vận mệnh thứ này thật đúng là mơ hồ. Phải mất rất nhiều thời gian ta mới đưa ngươi đến đây được”. Vận Mệnh Nữ Thần nhẹ cười nói.
Vũ Minh trầm mặc.
“Ta hiện tại chỉ là linh hồn ký thác. Không có lấy 1 tia uy hiếp, ngươi không cần phải căng thẳng như thế. Phải biết ta phải nhờ tới tên kia mới trốn tránh qua quy tắc để gặp ngươi. Ngươi không thông cảm thì thôi, lại còn dùng ánh mắt đó nhìn ta”. Vận Mệnh Nữ Thần ủy khuất nói.
Vũ Minh khóe miệng co giật. Ta tin ngươi mới có quỷ.
“Ngươi muốn gì?”. Vũ Minh trầm giọng nói.
“Ta? Không! Ta không muốn gì cả. Mà là ngươi muốn gì”. Vận Mênh Nữ Thần lắc đầu nói.
“Ta?”. Vũ Minh bất ngờ.
“Đúng thế, ngươi chẳng phải cùng 1 người ở đây phát sinh quan hệ sao? Muốn đưa nàng rời khỏi? Muốn sao?”. Vận Mệnh Nữ Thần cười nhìn lấy hắn.
“Cái giá là để Chiêu Hy thừa kế cái gọi là thần vị sao?”. Vũ Minh cười lạnh, hắn mới không tin cái này đây.
“Không, để ta nói cho ngươi rõ đi”. Vận Mệnh Nữ Thần lắc đầu sau đó nói tiếp.
“Ngươi đã sớm nhảy khỏi vận mệnh quỹ tích, những người xung quanh ngươi cũng thế. Vận mệnh không phải trói buộc, mà chỉ đơn thuần trong tương lai ngươi sẽ dính phải 1 số thứ chắc chắn sẽ xảy ra”.
“Đó là vận mệnh. Nhưng ngươi và các nàng đã thoát khỏi vận mệnh kể từ ngày mà ngươi dung với hợp bảo thạch của Sáng Thế Thần để lại”.
Vũ Minh ánh mắt lóe lên.
“Bất ngờ sao? Ta là Vận Mệnh Nữ Thần, ta có thể quan sát hết thảy vận mệnh của người khác, tất nhiên, từ khi đó, ngươi liền thoát khỏi vận mệnh trói buộc. Tương lai ngươi ra sao, không ai biết trước được”.
“Vũ trụ có tổng cộng 4 vị thần, Vận Mệnh Thần, Luân Hồi Thần, Sinh Mệnh Thần cùng Hủy Diệt Thần”.
“Chúng ta là thần, cũng chẳng phải thần. Chúng ta không thể can thiệp bất kỳ ai cuộc sống, chỉ có thể đứng ngoài quan sát quy tắc vận chuyển. Chúng ta có thể làm, đó là duy trì sự ổn định của vũ trụ”.
“Đáng tiếc điều đó bị ngươi phá vỡ”. Vận Mệnh Nữ Thần nhìn Vũ Minh thở dài nói.
“Cái gì? Ta?”. Vũ Minh cả kinh kêu lên.
Đùa hắn sao? Hắn có cái khả năng phá vỡ sự cân bằng vũ trụ?.
“Không sai, chính là trận chiến đó gây ra. Liên lụy tới hơn 30 đế quốc, hơn 1000 tỷ sinh mệnh. Phá vỡ thế giới thụ. Từ đó ngươi liền dính lên nhân quả, nhân là ngươi giết trên 1000 tỷ sinh mệnh, quả là ngươi dưới cuộc chiến cuối cùng chết đi”.
“Nhưng thế giới thụ lại không thể trở lại như lúc ban đầu. Cho nên 4 người chúng ta ra mặt. Cũng đánh đổi sinh mệnh mới có thể ổn định tạm thời lại thế giới thụ”.
“Chúng ta không cách nào can thiệp vào quỹ tích phát sinh trong vũ trụ, nhưng là có thể để cho 1 người nào đó bước lên quỹ tích mà chúng ta đặt ra. Như ngươi chẳng hạn”. Vận Mệnh Nữ Thần lạnh nhạt nói.
“Đúng. Chúng ta sớm đã nhìn tương lai của ngươi, cho nên chúng ta dựa theo quỹ tích để ngươi sớm đạt được vài thứ, như bí pháp kia, công pháp luyện thể kia chẳng hạn”.
“Vốn cho rằng dựa vào những thứ đó, người khác có lẽ không trêu chọc lấy ngươi. Nhưng chúng ta lại quên mất 1 điều, nguyên nhân ngươi gây ra việc đó là gì. Cho đến khi nàng chết, ta mới biết được nguyên nhân tại sao”. Vận Mệnh Nữ Thần chỉ về phía Chiêu Hy nói.
“Nàng là sinh mệnh đặc thù nhất vũ trụ, nàng cũng đã sớm vượt khỏi tầm nhìn của chúng ta. Cho nên chúng ta không cách nào xem xét tương lai của nàng. Mà chúng ta có thể làm, chính là để ngươi, người nhảy khỏi vận mệnh đến sửa chữa lại sai lầm của bản thân”.
“Chúng ta giúp ngươi cứu vãn hối tiếc trong quá khứ, để ngươi 1 lần nữa chứng kiến lấy thế giới mặt tốt đẹp, hi vọng trong lòng ngươi sẽ có 1 chút nhân từ cùng tha thứ”.
“Ngươi đến đây mặc dù cũng trong dự định của ta, nhưng là không nghĩ tới lại lâu đến vậy. Nếu như thêm vài năm, có lẽ sẽ không có buổi gặp mặt này hôm nay”.
“Ta nghĩ ta cũng không có tác dụng lớn đến vây đi? Hơn nữa các ngươi đã tự xưng thần, làm sao có chuyện các ngươi không xen vào được”. Vũ Minh trầm ngâm nói.
“Ngươi nghĩ sai, chúng ta mặc dù là thần, nhưng vẫn phải thuần phục dưới quy tắc. Chúng ta hiểu quy tắc rất sâu, bởi vì đó là do Sáng Thế Thần là phụ thân của chúng ta, mà ông ta trước khi chết, tránh cho chúng ta 1 ngày nào đó trong lòng nổi lên tạp niệm, liền đã khiến chúng ta không cách nào can thiệp vào thế giới này”.
“Ngươi nói là chúng ta, vậy những người khác là ai? Hẳn là ta cũng từng gặp mặt đi?”. Vũ Minh đôi mắt lóe lên như nghĩ ra ai đó.
“Không sai, cái ông già ngươi gặp kia chính là Luân Hồi Thần. Cũng chỉ có ông ta mới hiểu rõ nhất về luân hồi, lợi dụng quy tắc lỗ thủng lưu lại bản thân 1 chút linh hồn truyền lại đời sau”.
“Bốn người chúng ta đều là như thế. Ta nhân tuyển chính là nàng, lão già kia nhân tuyển chính là ngươi tâm ma. Còn 2 người khác, ta không biết”. Vân Mệnh Nữ Thần đáp.
“Như vậy ta lại có tác dụng gì? Nơi này rốt cuộc là thế nào?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.
“Ngươi tác dụng chúng ta không biết, nhưng ngươi là điểm mấu chốt để sửa chữa lấy cái thế giới này”.
“Còn về việc nơi này, chỉ là do 1 điểm sai lầm, dẫn tới lịch sử bị tách ra, hình thảnh nơi này mảnh vỡ thế giới, ngươi có thể hiểu nó là quá khứ của trái đất, nhưng nó lại không chút nào tồn tại trên trái đất”.
“Thứ này bây giờ giải thích ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần biết rằng, nơi này sẽ mãi mãi tồn tại, nó là lịch sử, mà lịch sử sẽ không biến mất. Chỉ đơn giản thế thôi”. Vận Mệnh Nữ Thần giải thích.
“Nói như vậy, nơi này là chân thật thế giới?”.
“Vậy muốn mang người ra ngoài, thì phải trả giá cái gì?”. Vũ Minh nhẹ thở ra hỏi.
“Quy tắc là sẽ không cho phép tồn tại từ quá khứ đến, bởi vì nếu mang nàng ra ngoài, sẽ đón nhận lấy cường đại tẩy lễ, chịu qua tẩy lễ mới có thể được quy tắc chấp nhận”.
“Nhưng hiện tại đã khác, ngươi cùng Chiêu Hy đều là nhảy khỏi vận mệnh, nếu như Chiêu Hy chấp nhận lấy truyền thừa của ta, khi đó 2 người các ngươi mới có thể dưới sự tẩy lễ bảo vệ nàng bình an”.
“Trước hay sau, ngươi đều phải chọn lựa”.