Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 174: Sáng tỏ, Chiêu Hy




Gương mặt tuyệt mỹ còn dính máu đang chảy xuống, giống như là 1 thiên thần sa ngã, ánh mắt lạnh lùng, mang theo 1 chút tuyệt vọng, không biết ẩn sau nó lại là câu chuyện như thế nào.

Vũ Minh không hiểu thấu mình rốt cuộc là bị làm sao.

Giống như nhìn cô gái trước mặt này, hắn cảm giác như vô cùng quen thuộc, lại xa lạ. Bàn tay run rẩy, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước.

Đôi mắt hắn khẽ rơi xuống 1 giọt nước mắt.

Cố gắng để thân thể đi lên phía trước, nhưng lại 1 chút sức lực cũng không có.

Rốt cuộc, người này đến cùng là ai?.

Sao hắn lại chẳng nhớ chút nào?.

Trong lòng hắn sinh ra 1 loại thương tiếc, nàng, là ai?.

Lục tìm trong trí nhớ, lại chẳng biết đó là người nào. Chỉ cảm giác nàng vô cùng quen thuộc, vô cùng quen thuộc.

Đám người xung quanh nhìn ra dị dạng của Vũ Minh, ánh mắt họ đồng loạt quay qua nhìn hắn.

“Vũ Minh, ngươi làm sao?”. Lâm Dũng giật mình hỏi.

“Không… ta không sao”. Vũ Minh gượng gạo nói.

Nhưng là ai cũng biết, Vũ Minh đột nhiên chuyển biến thế này là vì cô gái kia. Ánh mắt họ nhìn lại, người con gái kia cũng nhìn chằm chằm lấy Vũ Minh. 

“Ngươi… là ai?”. cô gái kia nhìn Vũ Minh chậm chạp lên tiếng.

Vũ Minh há hốc mồm không biết trả lời thế nào, hắn cơ thể run rẩy chậm chạp đi lên phía trước.

Đám người đồng loạt gương mặt khẽ biến.

Vũ Minh hắn toàn thân đều là sơ hở, mà lại cô gái kia mới vừa giết người như thế dứt khoát, hắn tiến lên không 1 chút phòng bị, chẳng lẽ là muốn chết sao?.

“Vũ Minh, đừng đi tới”. Lâm Dũng lập tức kéo tay hắn lại.

“Không, ta phải tới”. Vũ Minh quay mặt lại, gương mặt đầy nghiêm túc.

“Ngươi biết nàng?”. 

“Ta… không biết. Nhưng… ta nhất định phải đi tới”.

Vũ Minh hắn ngay cả bản thân thế nào còn không biết, làm sao có thể giải thích với người khác?.

Hắn chỉ có 1 loạt kích động đi tới, theo bản năng đi tới, 1 loại khó hiểu cảm giác tràn ngập trong đầu.

Là mừng rỡ? Hoang mang? Khó tin?.

Nhưng là tại sao?.

Vũ Minh đi lên, trong lòng hiện tại bình tĩnh hơn lúc nào hết.

Ngay khi cách nàng chỉ có 1 mét, hắn dừng lại.

Cô gái kia đôi mắt tràn ngập hiếu kỳ nhìn lấy hắn. Trong lòng nàng cũng không hiểu, giống như có 1 loại lực lượng thôi thúc, 1 loại trói buộc nào đó giữa hắn và nàng.

Vũ Minh bàn tay chậm rãi đưa lên, chậm chạp sờ vào gương mặt tuyệt mỹ kia.

Ngay lúc này, trong đầu hắn chỉ cảm giác như có 1 vụ nổ kinh thiên xảy ra. Kém chút khiến hắn choáng tại chỗ. 

Cái…

Cái cảm giác này…

Là nàng?.

Thật sự là nàng?.

Vũ Minh sợ hãi lùi lại 1 bước, ánh mắt khó tin nhìn cô gái kia.

“Ngươi còn nợ 1 lời hứa, chẳng lẽ ngươi quên?”. Âm thanh Vũ Duệ vang lên.

Lời hứa?.

Trong đầu hắn nổ vang, hàng loạt ký ức tràn vào. Giống như thứ gì đó phá hủy, thả ra bên trong trí nhớ như thế.

Đôi mắt hắn co rút lại, từ sâu trong ký ức tìm lại hình ảnh như đã lãng quên kia.

Khi gia nhập Tiếu Ngạo Tông, hắn có quen biết 1 cô gái, 1 cô gái lúc nào cũng mang theo bảo vật che giấu khuôn mặt.

Hắn và nàng vô cùng quen thuộc. Nàng nói với hắn, chỉ khi nàng đạt tới thực lực nhất định, gương mặt nàng mới có thể lộ diện, không ai có thể giúp nàng. Cho dù là Đế Cảnh cũng vậy.

Từ bé, cái bảo vật che giấu đi gương mặt của nàng đã xuất hiện, chính bản thân nàng cũng không biết mình hình dạng là gì.

Hơn 300 năm cùng tông, không có ai biết được mặt mũi của nàng, chỉ có duy nhất sư phụ của hắn là biết được thân phận của nàng mà thôi, ngay cả tông chủ Tiếu Ngạo Tông cũng không biết.

Nhưng là ở chung lâu ngày sinh cảm tình. Hắn và nàng đính ước với nhau, chỉ cần hắn trở thành 10 đại thiên tài Tiếu Ngạo Tông, hắn liền hướng về nàng cầu hôn.

Cái ngày mà hắn trở thành 10 đại thiên tài của Tiếu Ngạo Tông.

Ngày đó trên đại điện, trong cái buổi lễ long trọng đó. 

Hắn nổi điên.

Bởi vì hắn nhận được tin, nàng bị cường địch bao vây.

Không chút suy nghĩ, hắn lập tức từ bỏ buổi lễ, trước sự chứng kiến của hàng vạn người, lao vào thông đạo không gian, biến mất khỏi tầm mắt của đám người.

Nhưng là khi hắn đến nơi, lại chỉ phát hiện nàng đã hấp hối.

Hắn lúc đó cho nàng dùng rất nhiều đan dược để duy trì sinh mệnh, nhưng là nàng thương tổn vô pháp chữa được. Hắn không chút do dự cưỡng ép sử dụng Thần Cấp Bí Pháp, để duy trì lấy nàng 1 tia sinh cơ, sau đó lao vào thông đạo không gian trở về Tiếu Ngạo Tông cầu xin chưởng môn cứu nàng.

Nhưng là…

Khi đó nàng đã không có cách nào cứu chữa, cưỡng ép cứu chữa chỉ có thể khiến nàng càng chịu nhiều đau đớn, khiến nàng chết càng nhanh.

Lúc đó nhìn lấy ánh mắt tuyệt vọng của hắn, nàng chậm rãi mở miệng.

“Nhất… nhất định… ngươi… nhất định… phải… phải sống…”.

“Đừng… đừng vì… vì ta… mà… thương… thương tâm”.

“Ngươi… ngươi phải… phải thề… nếu không… ta chết… chết cũng… cũng không… tha… tha thứ… ngươi”. 

“Ta thề”. Vũ Minh đôi mắt đẫm lệ, sau đó liền lập huyết thệ.

Sau đó, nàng cũng hoàn toàn rời khỏi thế gian.

Cũng chính vì chuyện này, hắn nhẫn nhịn hơn 2000 năm, toàn tâm toàn lực tu luyện, đột phá tới Thánh Quân cấp độ, sau đó lập tức trở lại đồ sát sạch sẽ những người liên can đến vụ việc năm đó.

Nhưng là đánh thằng bé, thằng lớn ra.

Cho nên trận chiến đó mang theo hơn 100 tinh vực, hơn 1000 tỷ sinh mệnh chôn cùng.

“Nhớ ra rồi sao? Quy tắc là công bằng, khi đó sau khi tiêu diệt hơn 100 tinh vực, tạo ra trận hạo kiếp kinh khủng nhất vũ trụ kia, ngươi liền bị hàng trăm tên Đế Cảnh nhòm ngó, đã suy đoán ra thân phận của nàng”.

“Khi ngươi mang nàng đưa vào Băng Cung, bảo tồn thi thể, ngươi không biết có bao nhiêu ngươi muốn đào ngươi Băng Cung. Nhưng ngươi lại không biết, chính Vận Mệnh Nữ Thần đã cản lại những người đó, đồng thời ngay khi nàng chết, Vận Mệnh Nữ Thần dùng 1 phần 2 sinh mệnh của mình vì nàng giữ lại 1 tia tàn hồn”.

“Chẳng phải ngươi cũng nhớ ra rồi sao? Ngươi phong ấn tất cả trí nhớ về nàng, sử dụng cấm kỵ bí pháp, chỉ khi ngươi leo lên thần vị, vượt qua quy tắc mới có thể giải phong nó. Bởi vì ngươi lo sợ 1 ngày nào đó ngươi chết đi, bị người khác đào ra trí nhớ, sau đó phá hủy băng cung”.

“Cho dù là ai cũng không thể khiến người khác phục sinh, nhưng là kiếp này không phải kiếp trước”.

“Nàng cũng không phải là nàng kiếp trước”.

“Cho nên Vận Mệnh Nữ Thần dùng tính mạng của mình, đánh đổi lấy mạng sống của nàng, mang nàng về lại quá khứ, giúp nàng phục sinh”.

“Đây là Vận Mệnh Nữ Thần tặng cho ngươi 1 món quà cuối cùng”.

“Nhưng là… tại sao?”. Vũ Minh ngơ ngác hỏi.

“Ngươi vẫn không biết trận hạo kiếp kia ngươi mang lại bao nhiêu tác hại sao? Hơn 100 tinh vực bao phủ lấy tử vong, trực tiếp khiến cho thế giới thụ sụp đổ 1 phần trăm, mà bên ngoài thế lực cũng theo từ đó lẻn vào”.

“Dù cho ngươi trở về quá khứ, cũng không thay đổi được điều đó. Thế giới thụ hiện tại vẫn đang bị tổn thương tàn phá. Không cách nào thay đổi được. Bên ngoài thế lực vẫn cứ lẻn vào bên trong vũ trụ này”.

“Vận Mệnh Nữ Thần đánh cuộc là tương lai của ngươi có thể khiến cho vũ trụ mang lại cân bằng, mà không phải ngươi tương lai giúp nàng làm cái gì”.

“Tuy rằng ta không biết Vận Mệnh Nữ Thần làm cách nào để hồi sinh nàng, nhưng là Vận Mệnh Nữ Thần bí mật không có ai biết, nàng hiểu quy tắc chí cao hơn ngươi nhiều lắm”.

“Có lẽ nàng lợi dụng kẽ hở để phục sinh lại nàng, để ngươi thiếu nàng ân tình. Ngươi phải biết, người nàng phục sinh có bao nhiêu đặc biệt. 

“Có thể khiến toàn bộ Đế Cảnh điên cuồng, muốn cướp đoạt, ngươi có thể hình dung điều đó tượng trung cho cái gì”.

“Còn nữa, dù cho nàng đã được phục sinh, nhưng trí nhớ lại không được đầy đủ, nàng hiện tại không biết ngươi, chỉ biết ngươi và nàng có mối liên hệ đặc biệt”.

“Ngươi có thể trùng sinh, không chỉ đơn giản là may mắn, nàng cũng không có thật chết, vẫn còn 1 sợi tàn hồn, mà trong khi đó nàng vẫn còn sống, cho nên ngươi chết liền vi phạm huyết thệ”.

“Vận Mệnh Nữ Thần lợi dụng lấy cơ hội đó kéo đi linh hồn của ngươi, mang ngươi về lại quá khứ”.

“Nói cho cùng, ngươi cùng nàng còn sống, là 1 tay Vận Mệnh Nữ Thần tạo nên”.

“Cho nên trước kia ông già kia nói, ngươi thiếu Vận Mệnh Nữ Thần nhiều lắm. Cố gắng mà hoàn trả đi”.

Vũ Minh nghe xong trầm mặc.

Hắn quả thật thiếu Vận Mệnh Nữ Thần nhiều lắm. Nhưng là nhìn về phía cô gái kia, hắn không có chút nào lo lắng, bởi vì, như thế, là đủ rồi.

Ấn tình này, ta sẽ trả.

Hắn cơ thể không còn run rẩy nữa, mà rất chấn tĩnh, bàn tay lần nữa đưa lên, sờ lấy gương mặt của nàng, ánh mắt trừu mến, kèm theo vô tận yêu thương chậm rãi mở miệng.

“Chiêu Hy, có ngươi thật tốt”.

Cô gái kia nghe Vũ Minh nói xong, đôi mắt hiện lên hoang mang, khó hiểu, vui vẻ, ôn nhu… rất nhiều tâm tình, chính bản thân nàng cũng không hiểu tại sao, mặc dù không biết Vũ Minh là ai, nhưng là… 

Đã đủ rồi.

Sau đó, Chiêu Hy nhắm 2 mắt lại, ngã xuống bất tỉnh.

Vũ Minh vội vàng đỡ lấy nàng, phát hiện nàng chỉ là hôn mê, hắn khẽ thở ra 1 chút.

Đám người Lâm Dũng sau lưng đôi mắt trợn tròn.

Cái này…

Kịch bản có chút không đúng.

A... không phải, nói nhầm. 

Vũ Minh hắn giống như biết cô gái này, vừa rồi còn bảo là không biết đây.

Nhưng là cái ánh mắt cực độ yêu thương kia, lại nhìn tới cô giá tên Chiêu Hy gương mặt thiên sứ còn đang dính máu.

Không hiểu sao nội tâm họ lộ ra 1 tia thương tiếc.

“Lâm Dũng, Cao Hải, Vân Phong, còn có 3 người các ngươi”. Vũ Minh bế lên Chiêu Hy, sau đó quay lại nhìn chằm chằm mấy người họ.

“Chuyện gì?”. Lâm Dũng kỳ quái hỏi, hắn trong lòng nổi lên ý nghĩa, Vũ Minh hiện tại có chút không bình thường.

“Ta muốn, các ngươi, lập huyết thệ”. Vũ Minh trầm giọng nói.

“Huyết… huyết thệ gì?”. đám người sửng sốt.

“Ta muốn các ngươi thề, bất kỳ điều gì liên quan đến nàng, các ngươi không được nói cho bất người người nào biết”.

“Hiện tại”.

“Ngay bây giờ”.

“Lập huyết thệ đi”. Vũ Minh âm thanh lạnh như băng nói.

“Ta Lâm Dũng thề…”. Lâm Dũng không chút do dự liền lập huyết thệ.

Vân Phong cùng Cao Hải đứng bên cạnh nhìn Vũ Minh 1 chút, sau đó đồng thời gật đầu liền lập huyết thệ.

Vũ Minh ánh mắt đảo qua 3 người còn lại.

“Ta… chúng ta…”. Bị Vũ Minh nhìn chằm chằm, đám người sau lưng nổi lên hàn khí.

“Lập… hoặc chết!”. Vũ Minh âm thanh lạnh lùng vang lên.

“Ngươi…”.

“Các ngươi tốt nhất lên làm theo, bởi vì hắn thật sẽ giết các ngươi”. Lâm Dũng trầm giọng nói, bởi vì hắn biết, Vũ Minh hiện tại nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Nhưng là… ta… ta không biết… lập huyết thệ thế nào”. mấy người đó nhìn nhau sau đó nói.

Vũ Minh gương mặt nhất thời cứng đờ, mấy người Lâm Dũng biểu cảm cũng không khá hơn chút nào.

Lâm Dũng chợt nhớ ra mấy tên này chỉ là phổ thông học sinh, dù nghe qua huyết thệ cũng không biết lập huyết thệ cũng là bình thường. Bất đắc dĩ, Lâm Dũng đi tới hướng dẫn.

“Điều động chân nguyên lực, mang theo 1 giọt máu trong tim của các ngươi đưa tới đầu ngón tay, sau đó cắt đứt ngón tay để nó chảy ra ngoài, sau đó liền thề”.

Sau đó 3 người còn lại liền theo hướng dẫn của Lâm Dũng lập lời thề.

Vũ Minh thấy thế khẽ thở nhẹ nhõm, chung quy đều cùng sinh tử, hắn cũng không muốn ra tay giết họ. 

Thân thế của Chiêu Hy không thể để lộ ra ngoài, quá mức đặc thù, hắn hiện tại năng lực không đủ bảo vệ nàng, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép thông tin về nàng có người khác biết.

Để những người kia lập huyết thệ, hắn mới an tâm. Dù cho có muốn nói, họ cũng nói không ra được.

“Nếu ngươi không muốn để người khác thấy mặt nàng, ngươi nên đến chỗ sâu nhất trong này, lấy cái kia bảo vật mang lên cho nàng. Nó đã bị quy tắc phá vỡ, nhưng công năng vẫn còn, khác biệt là chỉ có ngươi sở hữu nó mới có thể điều động”. Vũ Duệ lên tiếng.

“Được, ta biết”. Vũ Minh đáp.

“Còn nữa, hiện tại ta tiếp thụ truyền thừa của ông già kia, nhưng mới chỉ được có vài phần trăm trí nhớ, cho nên không biết cách nào giúp ngươi. Nhưng là ngươi có thể tìm Bạch Tử hắn, hắn cũng là đệ tử của ông già kia, hắn có khả năng đỡ ngươi”.

“Được”. Vũ Minh lạnh nhạt đáp.

…...

“Thật hâm mộ, không biết chừng nào ta mới thoát kiếp độc thân đây”. Vũ Duệ nhìn Vũ Minh ôm lấy Chiêu Hy thở dài nói.

Hắn thật đúng là ngưỡng mộ Vũ Minh đây, hắn bên trong này là thiên đạo, thế giới hiện tại chưa ổn định, nếu hắn đối với bất kỳ người nào trong thế giới này nảy sinh tình cảm liền dẫn đến rất nhiều thứ phiền toái.

Chung quy là thế giới còn quá mức nhỏ yếu.

Vũ Duệ hắn thật đúng là trong độc thân cẩu bi ai, 1 đám mỹ nữ đi trước mặt hắn, hắn không chiếm tiện nghi được thì xem như xong, ngay cả tâm tình cũng không thể động, thật đúng là đáng thương.