Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 157: Hội nghị bàn tròn




“Viện trưởng, ta muốn từ chức”. 

Mạc Hồng Phong nghe thế nhất thời sửng sốt, cái này đây là chuyện gì? Làm gì 2 người này đồng loạt đến rồi xin từ chức?.

Hùng Vệ cùng Hạ Lan đồng loạt kinh ngạc nhìn nhau 1 cái. Họ không nghĩ tới 2 người họ lại cùng 1 mục đích mà đến.

“Khoan, khoan đã. Các ngươi đến từ chức?”. Mạc Hồng Phong có chút khó tin hỏi.

Hai người đồng loạt gật đầu. 

“Vì cái gì? Đang yên đang lành sao lại muốn nghỉ?”.

“Hùng Vệ, ta vì sao mang ngươi vào đây ngươi còn không biết? Chẳng lẽ ngươi muốn suốt ngày chạy trốn hay sao? Hạ Lan, ngươi cũng thế, làm sao lại mới vừa vào làm được mấy ngày liền xin nghỉ?”. Mạc Hồng Phong nghi ngờ nói.

“Viện trưởng, ta cũng không muốn. Hay là ngài chuyển ta xuống lớp 11 hoặc lớp 10 đi. Ta không muốn dạy lớp 12 nữa”. Hạ Lan nói.

“Ta cũng thế”. Hùng Vệ cũng gật đầu.

“Vì cái gì?”. Mạc Hồng Phong nghĩ mãi không hiểu tại sao, chuyện này thì liên quan gì đến lớp 12, chẳng lẽ họ gặp phải chuyện gì?.

“Vũ Minh”. Hai người đồng loạt nói.

“Còn Lâm Dũng nữa”. Hùng Vệ bổ sung.

“Vũ Minh? Lâm Dũng?”. Mạc Hồng Phong nhất thời ngẩn người, sau đó nghĩ nghĩ 1 chút nói.

“Vũ Minh tình huống ta có thể hiểu, còn Lâm Dũng là thế nào?”. 

Hạ Lan cũng kỳ quái nhìn hắn.

“Ngài vẫn là xem lại ghi hình đi”. Hùng Vệ cười khổ nói.

“Ghi hình?”. Mạc Hồng Phong kỳ quái 1 chút, sau đó đi tới bàn làm việc, tìm kiếm 1 chút ghi hình buổi dạy học của Hùng Vệ.

Kéo nhanh tốc độ xem đến đoạn Vũ Minh cùng Lâm Dũng đối chiến liền ngừng lại.

Hạ Lan cũng tò mò đi tới bên cạnh nhìn xem. Chỉ là sau khi xem xong, nàng liền há hốc mồm không ngậm lại được.

Cái này… đây thật là học sinh cấp 3 sao?.

Mạc Hồng Phong cũng rất giật mình, mặc dù có đoán được 1 chút, nhưng nhìn Lâm Dũng cùng Vũ Minh chiến đấu hắn vẫn không nhịn được hít sâu 1 hơi. Thật sự là quá khủng bố.

Hắn tự nhận, nếu chỉ dựa vào kinh nghiệm chiến đấu, hắn đánh không lại Vũ Minh cùng Lâm Dũng. 

Hắn lúc này cũng hiểu 1 cảm giác của 2 người Hùng Vệ cùng Hạ Lan là thế nào.

Học sinh của mình là thiên tài ai cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, cao hứng. Nhưng nếu là cái quái vật, yêu nghiệt. Như vậy thì là khủng bố.

Bởi vì ngươi sẽ nhận ra, ngươi chẳng có gì để dạy cho hắn cả.

Đó mới là điều bi ai của 1 giáo viên.

Đột nhiên ông ta cảm thấy 2 mắt bị hắc ám bao phủ, 1 đoạn hình ảnh xuất hiện trong óc ông ta, chỉ 1 giây sau, ông ta đột nhiên thổ huyết.

“Viện trưởng, ngày làm sao…”. 

Đột nhiên thấy Mạc Hồng Phong bị thương, 2 người Hùng Vệ cùng Hạ Lan biến sắc lo lắng nói.

“Không sao, các ngươi cứ đứng yên đó”. Mạc Hồng Phong cản 2 người lại nói.

Hắn hít sau 1 hơi, sau đó mở ra xem 1 chút buổi học của Hạ Lan.

Là…

Cái ánh mắt đó.

Hờ hững…

Tại sao ông ta sẽ cảm thấy sợ hãi đây? Cái sợ hãi này nó phát ra từ linh hồn run rẩy, thật rất khó để miêu tả cái ánh mắt kia cỡ nào khủng bố.

Hít sâu 1 hơi, gạt đi mấy cái ý nghĩ khủng bố trong đầu, Mạc Hồng Phong nhất thời khóe miệng giật giật khi thấy Vũ Minh xử lý sạch sẽ đám ma thú.

Ta trời ạ.

Đây đều là tiền a.

Bắt sống đám ma thú này dễ dàng sao? Ngươi cứ như thế giết đi?.

“Được rồi, các ngươi cũng không cần phải xin nghỉ, sau này học cứ mặc kệ 2 người họ là được”. Mạc Hồng Phong ngồi lên trên ghế nói.

“Nhưng mà viện trưởng…”. 

“Đừng nói nữa, ra ngoài đi”. Mạc Hồng Phong phất tay nói.

Hạ Lan cùng Hùng Vệ nhìn nhau 1 cái, cười khổ 1 tiếng rồi đi ra ngoài.

Trong phòng, Mạc Hồng Phong nhìn thấy 2 người rời đi, hắn liền liên lạc với Vũ Hoàng, nói 1 chút tình huống cùng gửi 2 đoạn ghi hình cho ông ta.

Xem xong Vũ Hoàng có chút im lặng, 1 lúc sau mới lên tiếng.

“Mạc lão, ngươi thấy thế nào?”.

“Vũ trưởng lão, ta thấy không nên can thiệp vào con đường phát triển của hắn, mặc cho hắn tự phát triển đi”. 

“Ngươi nhìn ra cái gì rồi?”. Vũ Hoang âm thầm cau mày nói.

“Ta chỉ thấy 1 đoạn hình ảnh”. 

“Hình ảnh?”. 

“Đúng, 1 bóng lưng, cùng 1 ánh mắt. Lúc ánh mắt kia liếc nhìn ta 1 chút, ta kém chút liền chết rồi. Mặc dù có chút khó tin, nhưng ta khẳng định cái ánh mắt đó là của hắn. Ta không biết tương lai hắn ra sao, nhưng ta dám khẳng định hắn thành tựu tuyệt đối cao hơn bất kỳ kẻ nào ta và ngươi từng biết”. Mạc Hồng Phong nói.

“...”.

“Được, ta đã biết”.

Tắt máy, Vũ Hoàng lâm vào trầm tư. Hắn không phải không tin Mạc Hồng Phong lời nói, mà là lời của ông ta quá mức kinh khủng.

Mạc Hồng Phong có 1 năng lực, đó là dự đoán tương lai.

Nó khác với thuật bói toán của Thiên Cơ Tông hay Bạch Tử, nó có thể dự d đoán chính xác 1 việc chắc chắn sẽ xảy ra. 

Trước kia, Mạc Hồng Phong đã rất nhiều lần trợ giúp liên bang, đưa ra những điều ông ta “thấy trước” báo cho mọi người, giúp cho liên bang nhiều lần cứu vớt nhân loại cùng chiến thắng ma thú.

Đó là lý do mà thế lực nào cũng muốn lôi kéo ông ta. 

Nếu Vũ Minh biết chuyện này hẳn sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì năng lực của Mạc Hồng Phong rất giống với Chiêm Tinh Sư trong vũ trụ.

Tuy nhiên Chiêm Tinh Sư chỉ có Tinh Linh Tộc mới có. Các chủng tộc khác muốn cũng không được. 

Mà Tinh Linh Tộc lại là chủng tộc yêu hòa bình nhất vũ trụ, trong lịch sử, từng có rất nhiều chủng tộc muốn khống chế Tinh Linh Tộc làm của riêng mình. Nhưng tất cả đều thất bại, bởi vì họ không cách nào biết được vị trí thật sự của Tinh Linh Tộc nằm chỗ nào, cũng không thể bắt sống được bất kỳ 1 Tinh Linh tộc nhân nào.

Dù cho là Đế Cảnh xuất thủ cũng thế.

Sau thời gian, 1 số đế quốc và chủng tộc muốn nô dịch Tinh Linh Tộc đều dần lụi bại theo thời gian mà không rõ lý do. 

Từ lúc đó trở đi, Tinh Linh Tộc trở thành bộ tộc thần bí nhất, đáng sợ nhất toàn bộ vũ trụ. Không ai muốn cùng họ đối nghịch.

Hơn nữa Tinh Linh Tộc rất ít xuất hiện, cũng rất thân thiện, cho nên trong vũ trụ, những chủng tộc khác muốn giao hảo nhiều hơn là muốn chiếm giữ.

Chỉ là không rõ vì sao Mạc Hồng Phong lại có năng lực này.

…...

Bên trong 1 căn phòng hội nghị có 1 cái bàn màu bạc lớn, có 8 cái ghế đen tuyền xung quanh, trần nhà là 1 khoảng tinh không mờ ảo. 

8 chỗ ngồi.

Đại biểu cho 8 thế lực đứng đầu thế giới hiện nay.

Đây là hội nghị cao cấp nhất thế giới, chỉ có những người cầm quyền đứng đầu nhân loại mới có tư cách tham gia.

“Các vị, đột nhiên triệu tập mọi người, ta rất xin lỗi, nhưng là có 1 vấn đề cần mọi người đồng loạt đáp ứng”. 

Một người phụ nữ toàn thân áo trắng đứng dậy nói, người này không ai khác chính là Quân Tinh Trúc.

“Trúc tỷ, có chuyện gì sao?”. Như Thủy tiên tử hiếu kỳ hỏi.

“Cách đây vài ngày, ta nhận được 1 tin báo về bí cảnh không gian xuất hiện lần trước. Mọi người đều biết bên trong bí cảnh bí mật cao nhất là gì. Cũng biết bên trong chứa đựng rất nhiều thiên tài địa bảo”.

“Hơn nữa cảnh giới chỉ có thể dưới Dung Linh cảnh mới có thể đi vào. Mà lần này, bí cảnh không gian xuất hiện ngay tại bờ biển phía đông Bắc Băng Dương. Hơn nữa ta cũng đã phái 1 số người đi thăm dò, kết quả đều không ngoại lệ, toàn bộ mất liên lạc”. Quân Tinh Trúc nói.

“Còn có chuyện đó?”. Cung Bắc Hải kinh ngạc nói. 

“Đúng thế, ta đệ tử Băng Cung tổn thất trên 1000 người, không 1 ai ngoại lệ, đều mất liên lạc. Đến nay đã tròn 1 tháng”.

“Ta nghi ngờ bên trong có đại bí mật cùng kinh khủng ma thú, mà chúng ta lại không thể không lấy được bí mật trong bí cảnh không gian. Cho nên mới có hôm nay buổi hội nghị này, mọi người có ai có ý kiến gì hay thì đưa ra đi”. Quân Tinh Trúc nói.

“Ta nghĩ nên để cho toàn bộ võ giả liên minh từ Dung Linh cảnh trở xuống tiến vào”.

“Không được, như thế quá nguy hiểm, tổn thất này chúng ta chịu không được”.

“Đông người cũng chưa chắc đã giải quyết được sự việc”.

“Ta lại không cảm thấy như thế, ta nghĩ càng nhiều người, thì gặp được nguy hiểm sẽ càng nhỏ”.

“Chẳng lẽ ngươi không nghe Tinh Trúc nói sao? Nàng tổn thất trên 1000 người rồi”.

“Có lẽ số người quá ít không làm nên chuyện, nếu như là 10 ngàn người hẳn là có thể”.

“Ngươi đầu vào nước sao? Đi đâu kiếm 10 ngàn tên Thông Mạch cảnh đệ tử?”.

“Đủ rồi, xem các ngươi nhao nhao thành cái bộ dáng gì”. Quân Tinh Trúc nhịn không được đập bàn 1 cái nói.

“Tinh Trúc, ta nghĩ vấn đề không nằm ở số người nhiều ít”. Dạ Vũ đột nhiên lên tiếng.

“Hả?”. đám người khó hiểu nhìn hắn.

“Các ngươi có nghĩ đến hay không, vấn đề này có lẽ nằm ở chỗ tư duy quan niệm, mà không phải ở thực lực”.

“Nói như thế nào?”.

“Võ giả liên minh đối với bí cảnh cũng không có gì xa lạ, nhưng chưa từng công bố với liên bang vì chúng ta muốn tìm kiếm sau cùng bí mật. Nhưng là, có lẽ đó mới là vấn đề”.

“Những người ở võ giả liên minh đối với bí cảnh hiểu rất rõ, cho nên tư duy logic sẽ để họ tránh đi 1 số thứ cực kỳ nguy hiểm trong tin đồn của mọi người. Nhưng nếu như mấy thứ đó đều là thứ cần thiết để tìm ra bí mật thì sao?”.

“Chẳng lẽ lại dùng đệ tử làm thí nghiệm cái ngươi vừa nói?”. Lôi Cương tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Đó, đấy chính là tư duy quán tính mà ta nói. Các ngươi đều cho rằng có 1 số thứ là nguy hiểm, ví dụ như hắc vụ bên trong bí cảnh, các đệ tử cũng tin tưởng điều đó. Dù cho trong lòng có 1 chút cảm nhận khác biệt cũng không dám đi thử”.

“Bởi đây là tư duy quán tính, xu cát tị hung của bất kỳ sinh vật nào. Mà con người trí thông minh cao như thế, tự nhiên sẽ không dựa vào bản năng phán đoán mà dựa vào những thứ biết tới để phán đoán”.

“Cho nên ta nghĩ, vấn đề nằm ở chỗ, không phải thực lực ra sao, mà là các đệ tử ở võ giả liên minh, có lẽ gặp phải vấn đề này là chủ yếu”. Dạ Vũ đạm bạc nói.

“Ngươi nói không phải không có lý, nhưng nên giải quyết thế nào? Cũng không thể ép buộc họ dùng tính mạng làm thí nghiệm được”. Như Thủy tiên tử nói.

“Không, ý ta là, không nên dùng ngươi của võ giả liên minh, nên để cho 1 số đệ tử liên bang ở các học viện, tuyển ra mấy chục người đi vào”. Dạ Vũ đáp.

Quân Tinh Trúc khẽ nhíu mày 1 chút, Dạ Vũ nói không sai, có lẽ đây thật là 1 loại biện pháp, nhưng là nghĩ tới những đệ tử đó nếu như vì phán đoán sai lầm của họ mà mất đi tính mạng, nàng cảm giác có chút khó chịu.

Giống như nhìn ra Quân Tinh Trúc cảm xúc, Dạ Vũ tiếp tục lên tiếng.

“Đương nhiên, chúng ta sẽ cấp phúc lợi cho họ. Ta nghĩ nếu như lợi ích đủ lớn, chắc hẳn có rất nhiều người tham gia, chúng ta chỉ cần để họ ký hiệp định bảo mật, sau đó nói rõ tình huống cụ thể. Đến lúc đó chắc chắn có người đồng ý”.

“Vừa bảo mật được sự việc, lại tránh cho trong lòng mang theo khó chịu”. Dạ Vũ nhìn Quân Tinh Trúc nói.

Nghe thế Quân Tinh Trúc hơi giật mình, khẽ lắc đầu 1 cái. Có lẽ mất đi 1 ngàn đệ tử để cho nàng không đủ tỉnh táo để phán đoán tình hình.

Có thành công nào mà không có hy sinh? Có chiến tranh nào mà không có tổn thất?.

Trong lịch sử của võ giả liên minh cũng không thiếu người vì bí cảnh mà chết đi. Nàng cần là duy trì tỉnh táo, mà không phải cảm thấy đáng tiếc. Nhân loại muốn phát triển thì cần sự cống hiến, đôi khi là tính mạng của người khác.

Cái nàng làm được, có lẽ là để cho thân nhân của họ sống tốt hơn mà thôi. Dù sao không ai nói trước được tiến vào bí cảnh có toàn mạng đi ra hay không.

“Các ngươi có đồng ý không?”. Quân Tinh Trúc nhìn quanh hỏi.

“Tán thành”.

“Tán thành”.

“...”.

Nhận được câu trả lời, Quân Tinh Trúc cũng không do dự nữa liền nói.

“Tốt, vậy cứ quyết định như thế. Nên tuyển 8 đại học viện những học sinh, dù sao họ có lợi thế cùng thực lực cao hơn những học viện khác quá nhiều. Biết đâu chừng thật có người tìm ra bí mật đâu”. 

Nghĩ tới Vũ Minh, Quân Tinh Trúc không khỏi dấy lên 1 tia hi vọng.