Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 156: Viện trưởng, ta muốn từ chức




“Bên trái, bên trái”.

“Cẩn thận trên đầu”.

“Mau né tránh”.

“Coi chừng”.

“Ây da, thật đáng tiếc”. 

Đám người ồn ào hét lớn. 

Thực ra đấy là buổi học thực chiến - dã chiến của họ.

Giáo viên là 1 nữ lão sư, tên Hạ Lan, tuổi cũng khoảng gần 30, nhưng thực lực so với Hùng Vệ cũng không thấp tí nào. 

Môn học này hao phí rất lớn, đôi khi sẽ xuất hiện thương vong. Tất nhiên không phải học sinh, mà là ma thú. Chúng nó được bắt về từ vùng hoang dã, đa số là cấp 1 đến cấp 3 ma thú. 

Mỗi học sinh trong buổi học sẽ tốn 15 phút cùng nó chiến đấu. Nói là chiến đấu, thực ra chủ yếu rèn luyện ý thức của học sinh. Lớp 12 sẽ phải chiến đấu cùng cấp 3 ma thú, họ có thể vận dụng mọi chiêu thức mình có.

Bởi vì nếu như đánh ngang tay, giáo viên sẽ lập tức thả ra thêm 1 con khác, cho đến khi ngươi đánh thắng, hoặc bị ma thú quật ngã.

Tất nhiên khi gặp nguy hiểm, giáo viên sẽ lập tức xuất thủ cứu trợ. Bị thương là tránh không được.

Vừa rồi đã có liên tiếp 7 tên học sinh bị đánh bại, cơ thể cũng bị dính 1 chút thương tích. Cũng không phải nặng lắm, nhưng cũng đau đến họ kêu gào không thôi.

“Hạ Lan lão sư, ta có thể không lên được không?”. 

Bị gọi tên, Vũ Minh cười khổ nói.

“Không được, ngươi là lớp trưởng, nhất định phải lên. Ta nghĩ Vinh Dự Đội Trưởng của toàn học viện cũng không phải loại nhút nhát đâu nhỉ?”. Hạ Lan lắc đầu, sau đó khiêu khích nói.

“Lão sư, không phải ta sợ hãi, mà là lỡ như…”.

“Không có lỡ như cái gì, mau đi lên cho ta”. Hạ Lan cắt ngang lời Vũ Minh nói.

“Thôi được rồi”. Vũ Minh thở dài 1 cái sau đó đi lên.

“Chọn vũ khí đi”. 

“Nhất định phải sao?”.

“Nhất định!”.

“Vậy được, ta chọn cái này”. Vũ Minh chọn đại 1 thanh chủy thủ dài gần 30cm nói.

“Cái này? Ngươi khẳng định?”. Hạ Lan nghi ngờ nói.

“Đúng”. 

“Đi lên đi, bị thương đừng oán trách ta không nhắc nhở”.

Theo nàng thấy, Vũ Minh đơn thuần là tự tìm xui xẻo. Dùng 1 thanh chủy thủ nhỏ lại muốn đối phó với cấp 3 ma thú, hơn nữa không phải 1 con. Không đang tự tìm chết thì là gì?.

Nàng dự tính để cho Vũ Minh ăn chút đau khổ lại cứu hắn, sau đó ngôn từ giáo dục 1 phen, để cho hắn biết, không nghe lời lão sư hạ tràng sẽ đau khổ thế nào.

“Vũ Minh hắn làm được không?”.

“Không biết. Nhưng hắn rất mạnh”.

“Vấn đề là hắn đối phó không phải 1-2 con ma thú, mà là càng về sau càng nhiều. Ta nghi ngờ hắn muốn đối phó phải ít nhất 5 con trở lên”.

Đám người bàn tán xôn xao, ngược lại Lâm Dũng mấy người lại chẳng thế nào quan tâm. Bởi vì họ biết Vũ Minh thực lực ra sao, mấy cái con ma thú này chẳng làm gì được hắn cả.

Đặc biệt là Lâm Dũng, hắn cảm thấy lần này học viện tổn thất lớn rồi.

Vũ Minh bước vào chính giữa sân, ngay sau đó xung quanh hắn xuất hiện từng chiếc lồng sắt lớn đen kịt bao quay hắn, bên trong đều là cấp 3 ma thú.

Những chiếc lồng được cố định vững chắc, rất khó để phá hủy, cho nên cũng không sợ ma thú phá lồng trốn ra ngoài hay nhảy lên gây hại học sinh, dù sao Hạ Lan đứng đó cũng không phải làm cảnh.

Đám học sinh thì đứng trên mấy chiếc lồng nhìn xuống. 

Nhìn qua nó giống như 1 cái lồng đấu thú, nhưng dù sao cũng là trong học viện, cho hoàn cảnh rừng rậm thì bất tiện cho việc quan sát cùng cứu giúp. Cho vào phế tích thì sợ không cẩn thận để ma thú trốn mất.

Cho nên dứt khoát để thành kiểu này, tiện lợi, lại ít nguy hiểm.

Vũ Minh vừa đi vào bên trong, 1 cái lồng sắt gần đó mở ra. Bên trong đi ra 1 con cấp 3 ma thú.

“Oa, là Độc Giác Ngưu”.

“Thứ này da siêu dày”.

“Nghe đâu Độc Giác Ngưu cái sừng phi thường cứng, không biết Vũ Minh đối phó thế nào”.

“Chờ xem đi”.

Độc Giác Ngưu nhìn thấy Vũ Minh, đôi mắt nó đỏ ngầu lên sau đó lao tới phía hắn.

Vũ Minh thấy thế cười cười, ngay khi Độc Giác Ngưu cách hắn 1 mét, hắn đột nhiên nhảy lên nắm lấy cái sừng trên đầu nó, sau đó thoải mái mà ngồi lên trên đầu Độc Giác Ngưu. Chủy thủ trong tay nhắm ngay mắt của nó đâm xuống. Như đâm xuyên qua đậu hũ, thoải mái đâm vào con mắt nó bên trong.

“Bò…ò… Bò… ò…”.

Độc Giác Ngưu bị Vũ Minh phế mất 1 con mắt, nó đau đớn gầm lên 1 tiếng, nó sợ hãi vạn phần, sử dụng toàn thân khí lực hất Vũ Minh ra. Sau đó nó đứng dậy, hung ác nhìn chằm chằm Vũ Minh, 1 con mắt bốc lên đỏ thẫm máu tươi, 1 con mắt khác ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị.

Vũ Minh thản nhiên bước tới, Độc Giác Ngưu lùi lại vài bước, nhưng là phát hiện không có đường. Nó điên cuồng gào lên 1 tiếng sau đó sử dụng toàn thân sức lực lao tới. 

Vũ Minh thấy thể dừng lại, chờ ngay khi nó sắp đụng phải mình, lần nữa nhảy lên. Bàn tay bốc lên chân nguyên lực, cách không đánh ra 1 chưởng.

Mặc dù không phải rất mạnh, nhưng là chỗ hắn đánh tới là vị trí cái chủy thủ đang đâm vào hốc mắt của Độc Giác Ngưu kia.

Ầm 1 tiếng.

Chủy thủ bị 1 chưởng của Vũ Minh đánh chúng trực tiếp đâm xuyên qua đầu của Độc Giác Ngưu, sau đó nó đột nhiên dừng lại, lảo đảo mấy bước rồi gục xuống.

Cứ… cứ như vậy?.

Chết rồi?.

Đám học sinh gương mặt nhất thời cứng lại, họ biết Vũ Minh chắc chắn sẽ thắng, nhưng là cứ như thế nhẹ nhàng ung dung giết chết 1 con cấp 3 ma thú. Lại là Độc Giác Ngưu lấy phòng ngự nổi danh.

Chỉ 1 cái chủy thủ nhỏ, 2 đòn tấn công, liền chết?.

Hạ Lan đôi mắt trừng lớn, mặc dù có nghe nói qua về Vũ Minh, biết hắn là thiên tài, thực lực cũng mạnh. Nhưng là tận mắt chứng kiến nàng mới biết lời đồn còn thua sự thật. 

Nhìn hắn giết chết Độc Giác Ngưu thoải mái nhẹ nhàng như thế, nàng tự hỏi hắn làm thế nào làm được.

Phải biết để có thể đánh chúng điểm yếu của ma thú, thứ nhất là sức quan sát, thứ 2 là phản ứng, thứ 3 là tốc độ, thiếu 1 thứ đều không thể làm được. Huống chi Vũ Minh hắn hoàn toàn dựa vào kỹ xảo để giết chết.

Nàng tính toán qua, nếu chỉ tính riêng lúc động thủ, Vũ Minh tổng cộng mất 8 giây giải quyết Độc Giác Ngưu. Cái này đã phá vỡ kỷ lục của trường ghi lại. Nhanh hơn tới 7 giây. 

Đây là cái gì tốc độ?.

“Ta lên được chưa?”. Vũ Minh hờ hững nhìn Hạ Lan nói.

“Không được, thời gian còn chưa đến”. nghe thế Hạ Lan nhất thời tỉnh táo lại nói, sau đó liền đè xuống mấy cái nút, thoáng cái liền có 3 con cấp 3 ma thú xuất hiện tiếp.

Vũ Minh nhún vai 1 cái đi lại 1 góc phòng thủ. 

Mấy con ma thú kia cũng không ngay lập tức lao tới Vũ Minh, mà chúng nó trước tiên điên cuồng cắn xé xác chết của Độc Giác Ngưu.

Hạ Lan thấy cảnh này âm thầm hối hận, lại bị tên Vũ Minh này cho hố. Đáng lẽ nàng phải mang xác Độc Giác Ngưu đi ra trước mới đúng. Thấy Độc Giác Ngưu bị cắn xé nhanh chóng, nàng từ bỏ ý định mang nó ra.

Vũ Minh dửng dưng nhìn mấy con ma thú ăn uống, sau 5 phút Độc Giác Ngưu chỉ còn lại 1 bộ xương khô.

Đám học sinh thấy cảnh này nhất thời hút vào 1 ngụm khí lạnh.

Thật đúng là hung tàn a.

Đánh chén xong bữa ăn, chúng nó nhắm tới Vũ Minh bước đến.

…..

1 phút sau.

Lại là 3 thi thể ma thú nằm trên mặt đất, tất cả đều không ngoại lệ, đều bị Vũ Minh chủy thủ giết chết. Hơn nữa toàn bộ đều là đánh vào điểm yếu.

Lần này Hạ Lan cũng không có mắc phải sai lầm cấp thấp như trước, mà là trước tiên dọn sách đống xác chết, sau đó mới thả ra ma thú. Hơn nữa trong quá trình chiến đấu, nàng còn thả ra thêm vài con phía sau Vũ Minh.

Chỉ là tất cả đều không ngoại lệ, không có 1 con may mắn sống sót.

Nhìn 7 bộ thi thể ma thú bên trong, Hạ Lan từ kinh ngạc, khó tin, đến chết lặng.

Nàng không thể nào hiểu được, rốt cuộc đây có phải hay không là học sinh cấp 3, hay là 1 tên hình người quái thú.

Xử lý nhiều như thế ma thú, mà hắn lại chỉ tiêu hao có 1 chút xíu chân nguyên lực. Thể lực tiêu hao cũng cực ít, hơn nữa trong quá trình chiến đấu, nàng còn thấy Vũ Minh chụp hình làm kỷ niệm.

Thấy cảnh đó đám học sinh bất đắc dĩ lắc đầu, còn Hạ Lan thì khóe miệng có chút giật giật.

Mặc dù biến thái 1 chút, nhưng cũng vẫn là học sinh cấp 3, nàng cũng “miễn cưỡng” xem như Vũ Minh là thiên tài chân chính. 

Suy nghĩ 1 chút, nàng bấm xuống 1 cái nút, lần này toàn bộ ma thú được phóng xuất, hơn nữa không gian chiến đấu cũng được mở rộng ra tới hơn 100 mét vuông.

“Lão sư, ngài làm gì thế?”.

“Như này không hợp lệ, lão sư”.

“Đúng thế, làm thế Vũ Minh hắn gặp chuyện gì…”.

“Được rồi, không cần lo lắng”. Hạ Lan cắt đứt lời đám học sinh nói, sau đó nói tiếp.

“Ta chỉ muốn xem xem giới hạn hắn nằm ở đâu mới có thể lập kế hoạch học tập cho hắn được. Có nguy hiểm ta sẽ lập tức ra tay, các ngươi yên tâm đi”.

“Lão sư, ta sợ ngài đau lòng thôi”. Lâm Dũng ở bên nói.

“Đau lòng cái gì?”. Hạ Lan có chút khó hiểu nhìn hắn, nhưng là lúc này Vũ Minh đột nhiên lên tiếng.

“Hạ Lan lão sư, ngài bấm nhầm nút đúng không?”. Vũ Minh thấy toàn bộ lồng sắt bị mở ra, hắn quay qua nhìn Hạ Lan hỏi.

“Không có”. Hạ Lan đáp.

“Được, vậy ta an tâm”. Vũ Minh cười cười gật đầu, sau đó gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.

27 con cấp 3 ma thú.

Trong đó 8 con ấu niên kỳ, 15 con phát triển kỳ, 4 con trưởng thành kỳ.

Hắn biết lần này phải cẩn thận, nếu không rất dễ dàng làm hỏng quần áo.

Đúng thế, không sai. Hắn lo ngại bị ma thú làm quần áo bị hỏng mất.

Đám ma thú này có thể dư sức chiến thắng 1 con ấu niên kỳ cấp 4 ma thú. Nhưng là chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang với cấp 4 ma thú phát triển kỳ.

Hắn cũng không có lo ngại gì nhiều. Lần này hắn chủ động tấn công, hơn nữa cũng vận dụng võ kỹ vào trong đó.

Đầu tiên hắn dùng Bạch Bộ Chấn Cước làm chúng mất thang bằng, sau đó dùng Nộ Hổ Xuất Động cùng Bách Liệt Quyền Phong Nha dồn chúng vào 1 góc. Tiếp đó liền dùng 1 chiêu Thiên Ma Hoàng Quân Bộ toàn lực đánh xuống.

Không có bụi mù, cũng chẳng có lá cây bay toán loạn. Đơn giản vì đây là sân trường. 

Trong không khí tản mát ra mùi máu tươi, những chiếc lồng sắt xuất hiện 1 số vệt máu đỏ thẫm. Vài tiếng kêu rên đau đớn của ma thú.

Khung cảnh này như đánh sâu vào nội tâm đám học sinh, họ nhìn Vũ Minh sùng bái không thôi.

Ông trời a.

Cái này thật là học sinh cấp 3 sao? Ngươi xác định hắn không phải là 1 con quái thú đội lốt người? Làm sao có thể đơn giản như thế kết liễu đi 27 sinh mạng ma thú?.

Mặc dù có chút quá, nhưng họ chỉ có thể dùng 2 từ “quái vật” để miêu tả Vũ Minh.

“Ta đã nói, ta sợ ngài đau lòng mà”. Lâm Dũng đứng bên cạnh nhìn Hạ Lan nói.

Hạ Lan lúc này tỉnh táo lại, nàng ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt, sau đó mới kinh ngạc bật thốt.

“A… cái này… ta…”. Hạ Lan nói năng có chút lộn xộn, nhìn thật sâu Vũ Minh 1 chút, sau đó thở dài nói.

“Tạm nghỉ giải lao nửa tiếng”. 

Nói xong nàng liền đi vào bên trong.

“Này, nàng có phải hay không nhận đả kích?”. Vũ Minh thấy thế kì quái hỏi.

“Cái này ta không biết, hẳn là có đi”. Lâm Dũng nghĩ nghĩ nói.

….…

Đi trên hành lang, đi đến trước cửa 1 căn phòng, đang muốn mở ra lại thấy 1 người đi tới. Hạ Lan quay qua thì thấy Hùng Vệ cũng đang đi tới phòng viện trưởng, nàng kinh ngạc nói.

“A, Hùng Vệ, ngươi đây là?”. 

“Ta đến tìm viện trưởng có chút chuyện”. Hùng Vệ quay qua thấy Hạ Lan, hơi bất ngờ 1 chút nói.

“Ta cũng thế”.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Mạc Hồng Phong từ trong bước ra, nhìn thấy 2 người Hạ Lan cùng Hùng Vệ nhất thời kinh ngạc nói.

“Các ngươi là…”.

“Viện trưởng, ta muốn từ chức”. 2 người đồng loạt nói.