Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 146: Sắp xếp




Vũ Minh liếc mắt 1 chút vị viện trưởng này, khẽ gật đầu 1 cái rồi mang theo Cổ Vũ đi vào phòng bệnh.

Thấy Vũ Minh đi vào, viện trưởng cũng khẽ thở phòng 1 hơi, sau đó quay qua nhìn đám bảo vệ nói.

“Còn đứng đó làm gì? Lôi tên này ném ra ngoài”.

Nói đùa.

Chọc ai không chọc, lại đi chọc 1 trong tứ đại thiếu gia Nam thành. Hắn đây là muốn chết sao?.

Nếu là 1 tên phế thiếu còn đỡ, nhưng đây lại là 1 kẻ được công nhận là siêu cấp thiên tài, hắn chê mình sống quá lâu, trêu chọc Vũ Minh để mình chết sớm 1 chút?. 

Thật đúng là khắp nơi đều có não tàn người.

Vị viện trưởng này trong lòng chửi bới vài câu, phân phó 1 chút đám người rồi đi theo Vũ Minh vào phòng bệnh.

Hành lang yên tĩnh như chết, đám người lúc này mới tỉnh táo lại 1 chút, thảo nào họ thấy Vũ Minh có chút quen mặt. May mắn họ không có giống như tên kia mở miệng châm chọc, nhìn thảm trạng của tên này, đời này xem như phế bỏ.

Vào trong phòng bệnh, bên trong có 1 y tá đang ngồi đầu giường đang đút cho em gái Cổ Vũ ăn. Phòng VIP nào cũng có y tá túc trực cùng chăm sóc bệnh nhân ngày đêm không nghỉ.

Nằm trên giường bệnh lá 1 bé gái, độ tuổi kém hơn Cổ Vũ 3 tuổi. Tất nhiên những thứ này đều là do Hi Hi cung cấp. Nếu không dựa vào gương mặt để phán đoán thật đúng là khó khăn.

Cô bé có gương mặt khá là thanh tú, khá ngây thơ đơn thuần.

Thấy mấy người Vũ Minh vào, vị y ta kia đang định hỏi gì đó nhưng là nhìn thấy viện trưởng cô ta giật mình đứng dậy liền cúi đầu chào.

“Cổ Huân” Cổ Vũ thấy em gái mình nằm trên giường bệnh, hốc mắt khẽ đỏ nói 1 tiếng.

“Tỷ?”. Cổ Huân sững sờ nhìn nàng.

Cổ Vũ chạy tới ôm Cổ Huân vào lòng. 

Nhìn thấy thế Vũ Minh liền nói.

“Các ngươi tâm sự, ta ra ngoài có chút việc, một lát nữa ta sẽ trở lại”.

“Cám ơn thiếu gia”. Cổ Vũ nghe thế quay người lại cúi đầu thật sâu nói.

“Được rồi, ở lại cùng muội muội ngươi tâm sự đi”. Vũ Minh nói xong liền đi ra ngoài, viện trưởng liếc mắt ra hiệu cho nữ y tá kia cũng đi ra để lại không gian cho 2 chị em Cổ Vũ tâm sự.

Ra ngoài phòng bệnh, Vũ Minh lạnh nhạt hỏi vị viện trưởng bên cạnh.

“Còn bao lâu nữa cô bé hết bệnh?”.

“Vũ thiếu gia, Cổ Huân bệnh thực ra không nặng, nhưng chủ yếu là lâu dài thiếu hụt dinh dưỡng, lại thường xuyên lao động nặng nhọc cho nên cần có thời gian tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Chúng ta dùng tiên tiến nhất công nghệ cùng dược tề cũng mất khoảng nửa tháng nữa mới có thể hồi phục lại như cũ”. viện trưởng lên tiếng.

“Vậy được, ta sẽ chờ nửa tháng, nếu không có vấn đề gì, ta sẽ báo lại cho mẹ ta, còn nếu như cô bé xảy ra chuyện gì, ngươi hẳn nên biết bản thân sẽ chịu hậu quả thế nào”. Vũ Minh nói.

“Ta hiểu rõ, Vũ thiếu gia yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ”. 

Vũ Minh gật đầu 1 cái liền rời đi.

Đây cũng là 1 sản nghiệp của nhà hắn. Chính xác hơn là của ông ngoại hắn, mẹ hắn phụ trách quản lý. 

Đỉnh cấp gia tộc cũng không chỉ đơn giản như thế, sản nghiệp trải rộng toàn bộ Nam thành, 3 thành còn lại có rất ít, chủ yếu là đó là địa bàn của gia tộc khác, cũng không phải muốn liền có thể đi vào.

Nhưng ở Nam thành, hắn hoàn toàn có thể đi ngang mà chẳng cần quan tâm đó là nơi nào. 

Hôm nay hắn đến đây, chủ yếu là để gặp 1 người. Mà người này chính là cái người giữ lấy đồng hồ thông tin của Cổ Vũ. Hắn muốn giải quyết dứt khoát cái chuyện này, hắn không muốn Cổ Vũ dính dáng gì đến mấy người này nữa.

Mang theo 1 tên hộ vệ đi vào 1 quán rượu, hiện tại là 9 giờ 50 phút, Vũ Minh hẹn tên kia 10 giờ. 

Kêu ra 1 chai Whisky, hắn liền ngồi đó chờ đợi. 

Chỉ là thời gian trôi qua.

10 phút.

20 phút.

30 phút.

Tên kia vẫn chưa đến. Vũ Minh thừa biết đây là chủ ý của bản thân hắn, chứ người phía sau hắn sẽ không dám làm thế. 

Cho đến 11 giờ. Tên kia mới từ ngoài cửa bước vào.

Hắn ngồi xuống trước mặt Vũ Minh cười nói.

“Vũ thiếu gia, đến sớm a”.

“Đồ mang đến?”. Vũ Minh lạnh nhạt hỏi.

“Đương nhiên”. Tên kia cười nói.

Sau đó hắn liền từ trong người lấy ra 2 chiếc đồng hồ, hiển nhiên là của chị em Cổ Vũ 2 người. 

Vũ Minh đưa tay muốn lấy đi, nhưng là tên kia nhanh tay liền lấy lại.

“Ấy, từ từ đã nào”.

Vũ Minh đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, vốn là hắn cũng không thèm tính toán chuyện nhỏ nhặt này, nhưng có nhiều người muốn chết, hắn đành phải cho hắn mãn nguyện.

“Vũ thiếu gia, dù sao đó cũng là 2 đóa hoa tươi của chúng ta, tuy rằng bây giờ chúng còn nhỏ, nhưng tương lai mang lại lợi ích tuyệt đối rất lớn. Ngài cứ như thế đoạt đi, không thấy có chút không ổn hay sao?”. tên kia cười nói.

Cổ Vũ nhiều năm giữ cho gương mặt bẩn thỉu xấu xí vốn đã bị hắn phát hiện từ lâu, nếu không phải bây giờ cô bé còn quá nhỏ, hắn đã sớm động thủ hái đi đóa hoa tươi xinh đẹp này rồi.

“Ngươi nghĩ ta đến để thương lượng với ngươi”. Vũ Minh lạnh lùng nhìn hắn nói.

“Vũ thiếu gia, nói 1 câu dễ nghe. Vũ gia các người có thể tại Nam thành phát triển cho đến bây giờ, là vô cùng đáng gờm. Nhưng đó là do võ giả liên minh không thèm xen vào. Ngươi hẳn là biết phía sau ta là ai, chỉ cần người đó lên tiếng, cả Vũ gia các ngươi liền bị hủy diệt”.

“Ngươi muốn đoạt đi 2 đóa hồng xinh đẹp, mà lại không chịu lỗ vốn. Nếu người phía sau ta biết được, chắc chắn ta sẽ gặp xui xẻo. Ngài có phải hay không nên bày tỏ 1 chút thành ý, đúng không? Vũ thiếu gia?”.

“Ha ha, tốt thôi, ngươi muốn cái gì?”. Vũ Minh đột nhiên cười nói.

“Sảng khoái. Ta dưới tay có vài tên tiểu đệ, do phạm vào 1 số tội nhẹ nên bị bắt giam. Chỉ cần ngài kêu Vũ Nguyên tướng quân lên tiếng thả người. Thì giao dịch chúng ta đạt thành, thế nào?”. tên kia cười nói.

“Trương Vệ đúng không? Ngươi biết mình đang nói gì?”. Vũ Minh nụ cười thu lại lạnh lùng nói.

“Vũ thiếu gia, ngài phải biết, mấy tên tiểu đệ của ta chỉ là phạm vào lỗi rất nhẹ, nhưng lại bị phán chung thân giam cầm. Như thế thật là không công bằng”. Trương Vệ lạnh nhạt nói.

“Bắt cóc, hãm hiếp, giết người, buôn lậu. Đó là ngươi nói tội nhẹ?”. 

“Tất nhiên, ngài cũng biết thế giới này hiện tại ra sao. Nhìn như pháp luật rất bảo vệ người dân, nhưng luôn luôn là người mạnh làm chủ thế giới. Suốt ngày chiến đấu với ma thú, cũng phải có chút giải trí vui vẻ đúng không? Ta chỉ là để cho vài đứa con gái giúp cho cường giả mua vui, giết 1 số kẻ muốn làm hại chủ nhân thế giới này. Ta nghĩ ta cùng người của ta cũng không có tội gì cả”. Trương Vệ cười lớn nói.

Vũ Minh khẽ lắc đầu, hắn đến cũng chỉ là muốn lấy lại đồng hồ của 2 chị em Cổ Vũ, lấy không được thì đi làm lại cái khác. Với thực lực của gia tộc hắn hoàn toàn có thể làm được. 

Hắn không muốn lằng nhằng với tên này chủ yếu là do người phía sau tên này. Cũng không phải hắn sợ cái gì, mà là người đó có 1 chút liên quan tới Hoàng Tuyền Môn, hắn không muốn để ông nội hắn khó xử cho nên mới chẳng thèm quan tâm. 

Dù sao thì tên kia cũng là con cháu của 1 vị trưởng lão khác trong Hoàng Tuyền Môn, nếu thật sự làm căng thì ông nội hắn rất khó để xử lý. 

Cảm thấy nói nhiều với tên này là vô ích, Vũ Minh đứng dậy muốn rời khỏi thì Trương Vệ lại lên tiếng.

“Vũ thiếu gia. Nếu ngài từ chối khoản giao dịch này, thì nên bảo vệ cẩn thận 2 nụ hồng đang nở đó. Nếu không 1 ngày nào đó bị ta bắt đi thì không hay lắm đâu”.

Vũ Minh đột nhiên dừng lại, nụ cười trên miệng khẽ nhếch lên.

Uy hiếp hắn? Ha ha.

Vũ Minh quay qua nhìn tên hộ vệ lạnh nhạt nói.

“Lấy đồng hồ, giết hắn”. sau đó liền cất bước ra khỏi quán rượu. 

Hiển nhiên lời vừa rồi của Vũ Minh tất cả những người trong này đều nghe thấy, họ nhất thời sững sờ. Cả Trương Vệ cũng thế. Gương mặt hắn có chút biến sắc.

Hắn vốn tưởng rằng Vũ Minh kiêng kị người phía sau hắn nên không dám làm gì, ai ngờ Vũ Minh lại tàn nhẫn như thế. Hắn hối hận vì không mang theo người khác đến.

Chỉ là hắn hối hận đã muộn.

Trong chớp mắt, hắn liền hóa thành 1 bộ thi thể. Ngay cả 1 chút phản kháng cũng không có. 

Trong quán rượu vang lên từng tiếng hét lớn, nhưng là tên hộ vệ ngay khi đoạt lấy 2 cái đồng hồ cùng giết đi Trương Vệ hắn liền rời khỏi.

Chuyện phía sau, tất nhiên là sẽ có người thay hắn giải quyết.

Vũ Minh mang theo 2 chiếc đồng hồ về đưa lại cho Cổ Vũ 2 chị em. Hai cô bé cám ơn rối rít.

Rất nhanh, nửa tháng trôi qua, sức khỏe của Cổ Huân đã bình phục như cũ, Cổ Vũ do nửa tháng nay dinh dưỡng đầy đủ, cơ thể không còn ốm yếu như trước nữa.

Hiện tại nếu so sánh với quá khứ, quả thật khác nhau 1 trời 1 vực.

Cổ Vũ hiện tại rất xinh đẹp, dinh dưỡng đầy đủ kéo theo là làn da trở nên trơn bóng hơn. Gương mặt cũng tràn đầy tinh thần hơn, cơ thể cũng phát triển trở nên rất hấp dẫn.

Tất nhiên đối với người khác là vậy, Vũ Minh sớm đã nhìn nhiều thành quen. Cũng chẳng có gì hiếm lạ.

Ngay khi về đến nhà, Vũ Minh liền bị Đào Nguyệt Nhi nắm lấy lỗ tai mắng 1 trận.

“Mẹ, đau, đau”. Vũ Minh lên tiếng xin tha.

“Còn biết đau? Ngươi lại dám trốn nhà đi ra vùng hoang dã, nếu không phải ông nội ngươi nói cho ta biết, ta còn thật đúng là không nghĩ tới con trai mình lại có gan đi ra nơi đó”.

“Mẹ, chẳng phải ta đã về rồi hay sao? Cũng đâu có gì nguy hiểm?”. 

“Còn dám nói, ngươi đi cũng không nói cho ta biết lấy 1 tiếng, còn có hay không coi ta là mẹ?”. Đào Nguyệt Nhi nghe thế liền nổi trận lôi đình, bàn tay nắm lấy lỗ tai Vũ Minh dùng thêm chút lực kéo mạnh.

“Mẹ, mẹ, buông tay, mau buông tay. Kéo nữa sẽ đứt đó a”. Vũ Minh la hét nói.

“Hừ”. nghe thế Đào Nguyệt Nhi có chút đau lòng, khẽ hừ 1 tiếng rồi bỏ tay ra, nhưng là ngay sau đó liền 1 bàn tay đập vào đầu hắn 1 cái.

“Đúng rồi. Hai đứa bé kia là thế nào? Ta cho ngươi biết, 2 đứa bé đó mới chỉ là 1 đứa nhỏ. Ngươi dám có ý đồ gì không đứng đắn thì coi chừng ta”. Đào Nguyệt Nhi đột nhiên nhớ tới Vũ Minh mang về 2 đứa bé liền trừng mắt nhìn hắn nói.

“Mẹ, ngài nói đi đâu vậy. Ta là loại người đó sao?”. Vũ Minh cười khổ nói.

“Vậy 2 đứa bé đó là thế nào?”. Đào Nguyệt Nhi nghi ngờ nói.

“Thật ra là thế này…”.

Vũ Minh kể lại đầu đuôi sự việc, tất nhiên là việc hắn đến vùng hoang dã để giết người hắn không nói, còn lại cũng kể hết.

Nghe tới thảm ngộ của 2 chị em Cổ Vũ, Đào Nguyệt Nhi khẽ thở dài 1 tiếng. Đứng ở trên vị trí cao, nàng cũng biết về cái thế lực khống chế 2 chị em Cổ Vũ. Chẳng qua cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, dù sao chuyện này khắp nơi đều có, nếu như vô tình gặp được có thể nàng sẽ giúp 1 chút.

Nhưng là nếu để cho nàng lo những việc này, nàng làm không được. Lợi ích này dính đến rất nhiều người, nàng không muốn vì thiện tâm của mình mà gây cho Vũ gia nhiều kẻ địch.

“Vậy ngươi tính sắp xếp 2 đứa bé đó thế nào?”. Đào Nguyệt Nhi quay qua nhìn Vũ Minh hỏi.

“Tạm thời cứ để 2 cô bé đó ở lại đây làm người làm đi. Qua tết ta sẽ sắp xếp cho 2 chị em họ đi học”. Vũ Minh nói.

“Như vậy cũng tốt, nhưng ta cảnh cáo ngươi. Nếu như dám ép buộc 2 đứa nhỏ làm việc gì quá đáng thì coi chừng ta”. Đào Nguyệt Nhi cũng không quên cảnh cáo Vũ Minh.

“Mẹ, yên tâm, ta sẽ không”. Vũ Minh cam đoan.

Đào Nguyệt Nhi hừ 1 tiếng. Tuy nhiên nói thế, nhưng bà biết Vũ Minh trước giờ làm người thế nào, nàng cũng yên tâm. Nghĩ 1 chút nàng liền nói

“Đúng rồi, tuần sau liền đến tết, bà con họ hàng đều sẽ đến đông đủ, ngươi lần này nhất định phải tham gia. Dù sao ngươi cũng sắp 18 tuổi. Đã đến tuổi trưởng thành, theo quy định ngươi phải tham gia lễ thành niên, cũng nên tham gia những việc như này”. 

“Vậy được rồi”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói. Hắn thật không có chút nào hứng thú về mấy người gọi là “họ hàng” này. Rất phiền phức.