Chúa Tể Hắc Ám

Chương 40: Cánh Cửa Của Thế Giới Mới (1)




Vua miêu ưng đã chết.

Trước mặt con khỉ mang huyết thống huyền thoại thì một con vua miêu ưng tầm thường hoàn toàn chẳng là gì cả, khiến cho Giang Hà vẫn đang lo lắng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất đã sống lại rồi.

Cuộc đại chiến dừng lại, hắn cũng không bị ảnh hưởng. Những cảnh tượng hôm nay nhìn thấy đúng là đã làm mới nhận thức của hắn, đây chính là vùng ngoại ô vào ban đêm, so với ban ngày còn đáng sợ hơn gấp trăm lần! Mỗi một nơi đều đang thách thức giới hạn sinh tử của hắn. Hắn có thể sống đến hiện tại, thật sự đúng là kỳ tích.

Sau này có đánh chết ta cũng sẽ không đến đây nữa.

Giang Hà thầm nói trong lòng, với thực lực bây giờ của hắn, nếu còn ở lại khu rừng này thì thật sự là cửu tử nhất sinh. Nếu sớm biết như vậy, hắn thà liều mạng với những kẻ bên ngoài!

Con khỉ dừng lại ở giữa rừng.

Dưới ánh trăng.

Nó ngồi bắt chéo chân, giống như một con người.

Năng lượng tối dày đặc tràn vào cơ thể nó, hóa ra nó xuất hiện vào ban đêm lại là để tu luyện! Giang Hà có thể cảm nhận rõ ràng sự khủng bố kia, toàn bộ năng lượng tối của cả khu rừng gần như điên cuồng tập trung hết lại đây, Giang Hà chỉ cách con khỉ gần trăm mét có thể cảm nhận được điều đó.

Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không dám hấp thụ.

Nguồn năng lượng tối nồng đậm và khổng lồ như thế, một khi hắn hấp thụ sẽ trực tiếp bị nghẹn chết! Năng lượng tối chỉ mới đi qua người, hắn đã cảm nhận được sự chấn động cực lớn trong cơ thể! Đó là năng lượng tối tự do xé toạc cơ thể tràn vào, nhưng cho dù là vậy hắn cũng không dám di chuyển!

Nếu động đậy thì chỉ có một con đường chết!

Vì vậy, hắn chỉ có thể để nguồn năng lượng tối phong phú này càn quét cơ thể, không ngừng chà xát cơ thể mình hết lần này đến lần khác.

Cảm giác đau đớn như bị xé toạc.

May mắn cơn đau này là cố định, sau khi Giang Hà quen dần thì đã đỡ hơn rất nhiều. Không thể không nói, khả năng thích ứng của con người thật sự rất mạnh!

Đêm.

Thật sự yên tĩnh.

Liễu Tức Thuật tiêu tốn rất ít năng lượng,

Năng lượng tối tự do có thể tự cung cấp nên Giang Hà hoàn toàn không cần lo lắng, thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong rừng cây, chỉ có sự tác động của nguồn năng lượng tối vô tận, không ngừng càn quét khắp người Giang Hà.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

...

Ngày hôm sau.

Lúc Giang Hà tỉnh lại trời đã sáng rồi.

Một con thú Hoàng Bì nhìn chằm chằm Giang Hà không nhúc nhích, muốn xông tới giết hắn, nhưng bị Giang Hà tỉnh dậy một dao đâm chết. Ngoài tốc độ quăng ra thì sức chiến đấu của thú Hoàng Bì thật sự không có gì đáng nói.

“Con khỉ đã đi rồi.”

Giang Hà ngẩng đầu lên.

Mặt trời chiếu vào, khu rừng một mảnh ảm đạm.

Trận chiến giữa hai con hung thú siêu mạnh chỉ vừa mới bắt đầu đã gây ra tử thương trên diện rộng, mà những con hung thú đang thức giấc cũng rơi vào cảnh chém giết không ngừng.

Đây chính là hung thú.

Bị bản năng điều khiển, chỉ số IQ thấp đến đáng thương.

“Phải trở về thôi.”

Giang Hà nhìn bên ngoài khu rừng, hầu hết rắn đột biến đã rút lui, chỉ còn một số rắn đột biến có thể thích nghi với ban ngày vẫn còn ở lại, sức chiến đấu không mạnh.

“Rắc!”

“Rắc!”

Giang Hà cử động cơ thể.

Cảm nhận được một sự kỳ lạ không thể nói rõ, cơ thể hắn hình như không giống lúc trước?

“Kỳ lạ...”

Giang Hà cau mày, rõ ràng hắn cảm thấy có chút khác biệt, nhưng lại không có gì thay đổi, hắn cẩn thận kiểm tra một lúc vẫn không phát hiện có vấn đề gì.

“Chẳng lẽ hôm qua bị nội thương?”

Giang Hà trầm tư, xem ra trở về phải kiểm tra thật kỹ mới được. Nghĩ đến đây, Giang Hà thu dọn chiến lợi phẩm hôm qua, tránh đi vài con hung thú đang đói, chuẩn bị quay về.

Tuy nhiên vào lúc Giang Hà chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt u ám và đáng sợ.

“Ai?”

Giang Hà giật mình.

Trải qua một đêm kích thích, Giang Hà bây giờ quả thực là chim sợ cành cong.

Nhưng mà.

Không có bất cứ thứ gì!

“Không có sao?”

Giang Hà cẩn thận nhìn phía sau, không cảm thấy có gì bất thường.

Ảo giác?

Hắn không nghĩ vậy.

Có vẻ có một con hung thú đang nhìn chằm chằm vào hắn, bị hắn phát giác được nên đã từ bỏ?

Giang Hà khẽ run.

Bỏ đi, vẫn nên trở về trước thì tốt hơn.

Giang Hà nâng cao cảnh giác, nhanh chóng biến vào trong khu rừng.

Hai phút sau.

Trong rừng ở một góc tối nơi mặt trời không chiếu tới, một cái bóng đột nhiên xuất hiện, trông hình dáng lại giống một con người!

“Có chút thú vị, trạng thái phóng xạ đã đạt đến cảnh giới có thể trốn hung thú rồi sao?”

“Chết tiệt, Lê Minh Quốc vậy mà lại có thêm một thiên tài?”

“Ha ha...”

Giọng nói vừa âm u lại khó nhận ra.

Cho dù có nghe thấy cũng không thể biết đó là ai, nhưng những lời hắn nói thật khiến người ta kinh hãi, dám nói chuyện bằng ngữ khí đó chỉ có thể là người của Vĩnh Dạ quốc! Ai lại ngờ tới ở vùng ngoại ô hoang vu này lại có gián điệp của Vĩnh Dạ quốc! Không phải tên gián điệp này đã bị bắn chết vài ngày trước rồi sao?

“Nếu không phải bởi vì...”

Bóng đen kia bước ra một bước, lại nhanh chóng quay về.

“Xùy xùy--”