Chúa Tể Chi Vương

Chương 985: Người Ăn Gian




Trên Thiên Cơ thành, bốn vị hoàng tử đều hết sức chăm chú quan sát mê cung, đồng thời thông qua Thái Tử ngụy ấn, chỉ huy thành viên trong mê cung.

Mà phía trên tòa “mê cung di động”, thỉnh thoảng lại xuất hiện vài quả cầu hư vô.

Bên trong viên cầu, chính là hình ảnh đang tiến hành “hoàn cảnh quyết đấu”.

Bên trong một viên cầu, Triệu Phong bay thẳng lên ngọn cây, lấy được một con diều hồng sắc.

- Không hổ là Thiên Cơ thành, loại năng lực sáng tạo này, thật khó có thể tưởng tượng nổi, trò chơi này không biết ẩn chứa bao nhiêu không gian bí cảnh.

Tâm thần Thạch Vũ Lôi rung động, thậm chí cảm thấy tiếc nuối vì không thể chủ động thể nghiệm một phen.

Thần Cơ Tử nhìn bên dưới mê cung, hai mắt không có tiêu cự, phảng phất như đang suy diễn cái gì đó.

- Tốt, Triệu Phong chiến thắng Hắc Mặc Thánh Chủ, đạt được một thành Long vận khí của hắn rồi.

Thạch Vũ Lôi kinh ngạc hô lên.

Sau đó, viên cầu hư vô của Triệu Phong, biến mất ngay trên mê cung.

- Triệu huynh đệ quả thật trí dũng song toàn.

Cửu hoàng tử lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì hắn nhất thời sơ sẩy, cho nên mới để cho Hắc Mặc Thánh Chủ tiếp cận Triệu Phong.

Cũng may, kết quả cuối cùng vẫn là Triệu Phong thắng lợi.

Năng lực thích ứng hoàn cảnh của Triệu Phong, hoàn toàn vượt xa thường nhân.

- Cứ nghe theo lời Triệu Phong vậy, chỉ chuyên âm vào Ưng lão và Tô Thanh Linh thôi.

Cửu hoàng tử liền tin tưởng quyết sách của Triệu Phong.

Trong mê cung di động.

Kinh Khải và một lão giả áo bào xanh trong đoàn đội của Tứ hoàng tử gặp nhau.

- Ha ha, là Kinh Khải trong đội ngũ của Cửu hoàng tử.

Lão giả áo bào xanh lộ ra nụ cười hung ác nham hiểm, mạnh mẽ xông về phía trước.

Lúc hắn và Kinh Khải tiếp cận.

Ô...ô...ô...n...g!

Cảnh vật bốn phía, bỗng nhiên vặn vẹo thay đổi, hai người đều xuất hiện trong một không gian khác.

Giữa rừng núi, Kinh Khải và lão giả áo bào xanh từ xa nhìn nhau.

Sau lưng Kinh Khải, mấy trăm thôn dân đều quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin.

- Hiệp sĩ, nhanh cứu thôn trang chúng ta, đám cường đạo kia lại tới nữa rồi!

- Van xin ngài, hãy giúp chúng ta đuổi đám cường đạo này đi!

Mà sau lưng lão giả áo bào xanh, lại là mấy chục tên đạo phỉ hung thần ác sát, trên tay cầm đại đao trường phủ, trên mặt nở nụ cười tà ác.

- Đại ca, chúng ta lên đi!

- Đúng vậy, các huynh đệ mấy tháng nay đã không đại khai sát giới rồi.

Lão giả áo bào xanh trợn mắt, tức giận đến vểnh râu.

Mặc dù hắn biết rõ, hoàn cảnh ở đây là ngẫu nhiên, mà nội dung tình tiết cũng là giả, nhưng hắn đường đường là Trưởng lão Chấp Pháp của Tông phái Tam Tinh, không ngờ trong cảnh tượng này lại là thủ lĩnh của đạo phỉ.

- Kinh Khải, trực tiếp chấm dứt đi!

Lão giả áo bào xanh không nhịn được mà xông lên.

- Bích Hải Tam Thức!

Lão giả áo bào xanh phất tay, từng đạo hào quang rực rỡ, cương nhu phối hợp, tạo thành một vòng xoáy lục sắc đường kính trăm trượng, ập tới chỗ Kinh Khải.

Kinh Khải bày sẵn trận địa đón địch, quanh người xuất hiện một trận hào quang kim sắc, vờn quanh hắn theo một quy luật nào đó.

Phốc…

Hào quang kim sắc và lục sắc đan xen nhau, uy năng vô cùng, hủy diệt toàn bộ núi sông xung quanh.

- Ha ha, Kinh Khải ngươi vừa mới tiến vào cảnh giới Chuẩn Thánh Chủ phải không?

Lão giả cười lớn một trận.

Ầm...

Vòng xoáy lục sắc bao trùm lấy toàn thân Kinh Khải, giống như muốn nuốt chửng hắn hoàn toàn.

Bỗng nhiên, trên đầu hai người đang giao chiến, chợt xuất hiện một cái Di Thiên Chi Mâu nhàn nhạt.

Một luồng ý chí Đồng lực thông thiên triệt địa, đột nhiên ập đến chỗ lão giả áo bào xanh.

- A…

Lão giả áo bào xanh hét thảm thiết, tại phương diện linh hồn như bị vạn lôi oanh tạc, thân thể cứng đờ.

Kinh Khải lập tức lướt qua chỗ lão giả áo bào xanh, vung tay lên, vô số kim quang phóng ra, giết chết toàn bộ đạo phỉ.

- Người thắng, Kinh Khải!

Thanh âm giống như máy móc vang lên.

- Làm sao có thể, con mắt kia…

Lão giả áo bào xanh lập tức lộ vẻ sợ hãi.

Ô...ô...ô...n...g!

Một luồng Long vận khí trên người lão giả áo bào xanh, liền tiến vào trong Hộ Long Ngọc của Kinh Khải.

- Cảm ơn chủ nhân.

Kinh Khải thấp giọng nói.

Đồng thời, thôn dân phía sau cũng hoan mô mừng rỡ một trận.

- Anh hùng, cảm tạ ngươi đã cứu thôn trang chúng ta, đây là một chút tâm ý!



Trên bậc thang của Tứ hoàng tử, sắc mặt mọi người đều khẽ run.

Lão giả áo bào xanh tại sao lại thất bại?

Con mắt kim sắc vừa rồi xuất hiện trong không gian kia, rốt cuộc là chuyện gì?

- Tứ hoàng tử, ta cũng không biết, lúc ta và Kinh Khải đang giao chiến, trên bầu trời bỗng nhiên giáng xuống một luồng ý chí Đồng lực cực kỳ cường đại…

Lão giả áo bào xanh bất đắc dĩ giải thích, hắn cũng cảm thấy mình thua quá oan uổng rồi.

- Con mắt kim sắc này, chẳng lẽ là… Triệu Phong?

Tứ hoàng tử chợt nhớ tới Triệu Phong tóc vàng Kim Đồng, trong lòng có chút hoài nghi.

Trong mê cung, Triệu Phong mở mắt ra.

- Thi triển Di Thiên Chi Mâu, ý chí Đồng lực tiêu hao nhiều quá.

Triệu Phong khẽ lẩm bẩm.

Người bị Triệu Phong gieo xuống Minh Tâm Ấn, Triệu Phong có thể thông qua Minh Tâm Ấn mà trao đổi với hắn, đồng thời còn có được tầm mắt của hắn, thậm chí Triệu Phong còn có thể khóa không tương trợ.

Thế nhưng, vượt qua một tầng không gian để thi triển Di Thiên Chi Mâu, thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Cũng may, không gian bí cảnh của “hoàn cảnh đối chiến”, lại cách mê cung di động không xa, hơn nữa kết cấu của không gian bí cảnh lại rất đơn giản.

Bởi vì Triệu Phong trợ giúp Kinh Khải, nên việc chỉ huy của Cửu hoàng tử cũng thuận lợi hơn nhiều.

Mà lúc này, Cửu hoàng tử chỉ toàn tâm chỉ uy Ưng lão và Tô Thanh Linh, nên hiệu suất lại càng cao hơn.

Tiếp đó, Triệu Phong cũng bắt đầu hành động.

Thế nhưng, di chuyển trong mê cung hồi lâu, Triệu Phong cũng không gặp được người nào.

- Xem ra sau khi thực lực bại lộ, người bình thường đều trốn tránh ta.

Triệu Phong bất đắc dĩ thở dài.

Thực lực mà hắn bày ra ở vòng công thành chiếm đất, thậm chí còn vượt qua những Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh sơ thành lâu năm.

Mà trong trò chơi “mê cung di động” này, phần lớn đều là Chuẩn Thánh Chủ, cho nên bọn hắn tất nhiên sẽ cố gắng tránh né Triệu Phong.

- Xem ra ta chỉ có thể gặp Thánh Chủ mà thôi.

Triệu Phong nhíu mày.

Mặc dù lúc này hắn hoàn toàn không sợ Thánh Chủ, nhưng trong “hoàn cảnh quyết đấu” có rất nhiều biến số, phương diện lịch duyệt và nội tình của Thánh Chủ, vẫn cường đại hơn hắn rất nhiều.

Triệu Phong cũng không muốn dây dưa với Thánh Chủ, tốt nhất vẫn là giải quyết Chuẩn Thánh Chủ và Đại Đế, như vậy thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

- Đã như vậy, không bằng dựa vào vận khí đi.

Xung quanh Triệu Phong, khí tức Phong Lôi khổng lồ bắt đầu dâng tràn.

Vụt...

Sau lưng hắn, một đôi Xích Lôi Quang Dực đột nhiên mở ra.

Vụt...

Triệu Phong tùy tiện chọn một phương hướng, hóa thành một đạo hư ảnh Phong Lôi, biến mất không thấy đâu nữa.

Những người khác trong mê cung, đều cẩn thận hành tẩu dưới sự chỉ huy của hoàng tử.

Mà lúc này, Triệu Phong lại thi triển bí pháp tốc độ, xuyên qua hàng loạt mê cung biến hóa không ngừng.

Gặp phải ai thì chọn người đó.

- Lạc Tôn, không tốt, Triệu Phong đang tiếp cận chỗ ngươi.

Lạc Tôn đang hành tẩu trong mê cung, trong đầu chợt vang lên thanh âm của Bát hoàng tử.

Lạc Tôn thoáng sững sờ, mặc dù hắn biết mình không phải là đối thủ của Triệu Phong, thế nhưng lần này, hắn lại không muốn trốn tránh.

Hơn nữa, “hoàn cảnh chiến đấu” trong mê cung, không phải chỉ hoàn toàn dựa vào thực lực.

- Triệu Phong!

Lạc Tôn đột nhiên nhìn thấy Triệu Phong xuất hiện, liền trực tiếp xông tới.

Ô...ô...ô...n...g!

Hai người trực tiếp xuất hiện tại một mảnh thế giới băng thiên tuyết địa.

- Hai vị, bây giờ ta có nhu cầu cấp bách đối với “Huyền Thiết Hàn Băng” bên dưới Huyền Băng ngàn năm này, trong các ngươi, có ai có thể giúp ta khai thác một ít không?

Một trung niên mặc áo bông chống lạnh, nhìn về phía Triệu Phong và Lạc Tôn.

- Triệu Phong, thật không may, hàn băng chính nơi mà ta sở trường.

Lạc Tôn ưỡn ngực, lộ ra nụ cười đắc ý.

Mặc dù hắn đánh bại Triệu Phong tại lĩnh vực mà mình sở trường cũng không có gì đáng nói, nhưng vận khí cũng là một phần của thực lực.

Tay trái của Triệu Phong, chợt xuất hiện một luồng lực lượng cực hàn, thời tiết lạnh lẽo xung quanh, dưới khí tức cực hàn cường đại của hắn, lại lần nữa giảm xuống mấy chục độ, ngay cả không khí cũng hoàn toàn ngưng kết.

Lạc Tôn đặt một tay trên tầng hàn băng, hàn lực bắt đầu vận chuyển.

Rắc rắc rắc…

Lớp hàn băng trên mặt đất đột nhiên vỡ ra, bắt đầu hạ xuống, nhưng như vậy thì còn lâu mới đủ, “Huyền Thiết Hàn Băng” mà người trung niên cần, không biết ở sâu dưới đất đến mức nào.

Triệu Phong nhìn xuống tầng hàn băng bên dưới, khẽ lẩm bẩm:

- Huyền Thiết Hàn Băng ở sâu lưới lòng đất đến ngàn trượng.

Hắn cũng có huyết mạch Băng Thủy, nhưng chỉ sở trường phòng ngự trị liệu, còn đối với chuyện đào khoáng như vậy, có lẽ thật sự không sánh bằng Lạc Tôn.

Meo meo…

Tiểu Tặc Miêu lập tức xuất hiện trên vai Triệu Phong, lấy ra một thanh xẻng sắt, bày ra bộ dạng như đến lượt nó biểu diễn.

Tiểu Tặc Miêu nhảy lên trên tầng băng, bắt đầu vung động xẻng sắt, hung hăng đào xuống tầng băng.

Keng… Rầm rầm rầm…

Bỗng nhiên, mặt đất chấn động mãnh liệt một phen.

Mắt trái của Triệu Phong nhìn thấy tầng băng đang sụp đổ xuống dưới, còn khối Huyền Thiết Hàn Băng ở sâu dưới tầng băng thì lại đang chậm rãi di động lên trên.

Lạc Tôn lộ ra vẻ mặt kỳ dị, nhìn về phía Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu, vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy sâu trong tầng băng đột nhiên truyền đến chấn động kịch liệt.

Hắn không rõ Triệu Phong và Linh sủng của mình đang làm gì.

Vụt vụt vụt...

Tiểu Tặc Miêu nhanh chóng vung động xẻng sắt, không ngừng đào sâu xuống mặt đất.

Rầm rầm rầm…

Toàn bộ tầng băng dưới lòng đất, kịch liệt rung động một hồi, sau đó ầm ầm sụp đổ, phảng phất như có một đầu Hồng Hoang mãnh thú từ dưới lòng đất xông ra.

Rầm rầm rầm…

Âm thanh chấn động dưới lòng đất, càng lúc càng lớn, cuối cùng khiến cho toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.

Lạc Tôn lộ vẻ kinh ngạc, không biết Linh sủng của Triệu Phong đang làm trò gì, không ngờ lại khiến cho tầng băng sâu mấy ngàn trượng ầm ầm nổ tung.

Rắc rắc…

Nơi bị Tiểu Tặc Miêu đào xuống, đột nhiên nổ tung, xuất hiện một cái hố cực lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy tầng băng bên dưới đã hoàn toàn bị phá hủy, xuất hiện từng khúc đứt gãy.

Còn khối bạch thiết kim thì đang nằm trong một cái khe nứt.

Vụt...

Triệu Phong lập tức xông vào trong khe nứt, lấy ra “Huyền Thiết Hàn Băng”.

- Làm sao có thể?

Lạc Tôn đang vận chuyển lực lượng hàn băng để phá băng, lập tức ngây dại.

Hắn đến bây giờ vẫn không rõ Triệu Phong và sủng vật của hắn đang làm gì, nhưng cuối cùng lại khiến cho khối Huyền Thiết Hàn Băng sâu dưới mấy nghìn trượng tự mình bật ra.

- Cảm ơn ngươi người trẻ tuổi, đây chính là thù lao của ngươi.

Nam tử trung niên mặc áo bông lộ ra nụ cười, đưa lên vài khối khoáng thạch lấp lánh.

- Người chiến thắng, Triệu Phong!

Thanh âm hư vô, lại vang lên trong không gian.

Hào quang trên Hộ Long Ngọc của Triệu Phong, lại tăng lên.

Một khắc sau, Triệu Phong trở lại mê cung.

- Như vậy vẫn chưa được.

Triệu Phong đứng yên tại chỗ.

Vừa rồi, nếu không phải Lạc Tôn chủ động xông lên, Triệu Phong thậm chí còn không phát hiện nơi đó có người.

Ngũ quan và linh thức, thậm chí năng lực nhìn xuyên của mắt trái, đều không tác dụng, quả thực có chút phiền phức.

- Năng lực nhìn xuyên của mắt trái không thể nhìn xuyên vách tường mê cung này, vậy nếu làm thế này thì sao?

Triệu Phong bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Ô...ô...ô...n...g!

Một tia gợn sóng kim sắc tràn ngập trong Kim Đồng hổ phách của Triệu Phong.

Mắt trái của Triệu Phong có năng lực nhìn thấu, nhưng năng lực mới của Kim Đồng, cũng có năng lực xuyên thấu rất mạnh.

- Hữu dụng.

Trong lòng Triệu Phong lập tức mừng rỡ.

Lần này, nơi mà mắt trái của hắn nhìn vào, đều chậm rãi biến thành thế giới hạt kết cấu, cho nên tầm mắt của hắn liền có thể xuyên qua hơn mười vách tường.

Kết cấu vách tường kim loại hết sức phức tạp, so với Thần binh Địa cấp cực phẩm, còn phức tạp hơn vài lần.

Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm mà Triệu Phong quan sát.

- Nếu như vậy, người trong phạm vi mười bức tường, đều sẽ nằm trong lòng bàn tay của ta!

Triệu Phong mừng thầm, làm thế này thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng bỗng nhiên, lão giả hư ảo bên trên mê cung di động, toàn lập tức lóe sáng hào quang.

- Phát hiện người ăn gian nghiêm trọng, trừng phạt!