Chúa Tể Chi Vương

Chương 497: Lành ít dữ nhiều




Loại chấn động thần bí này, chỉ có mỗi Thần Linh nhãn của Triệu Phong là có thể cảm nhận được đôi chút.

Loại chấn động này, so với bất kỳ loại lực lượng chấn động nào mà Triệu Phong đã từng gặp, đều có chỗ bất đồng.

- Lại Miêu, còn không mời khách quý lên đây?

Một âm thanh già nua không mình, có chút uể oải, từ trên đỉnh Lục Vu Tháp truyền đến.

Thanh âm này đến từ trên tầng tháp thứ bốn mươi chín, rõ ràng rất xa, nhưng lại có một loại ảo giác như gần trong gang tấc.

Triệu Phong tập trung nhìn về phía đỉnh Lục Vu Tháp, chẳng biết từ lúc nào, trên đó đã xuất vị một vị lão già cao lớn.

Vị lão giả này một thân chìm trong áo choàng màu đen, dáng vẻ tĩnh lặng, hai con ngươi thoạt nhìn đục ngầu, nhưng lại thảm thúy như sao đêm, lộ ra cơ trí và tang thương vô tận.

- Trí Giả... Trí Giả xuất quan rồi...

- Bái kiến Trí Giả!

Dưới Lục Vu Tháp lập tức xôn xao, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều tĩnh lặng lại.

Meo ô...

Meo meo!

Hai mèo một lớn một nhỏ, rơi xuống trên đỉnh chiêm tinh tháp ở tầng thứ bốn mươi chín, rốt cuộc cũng đình chỉ “luận bàn”, đứng yên giằng co.

Tiều Tặc Miêu nheo mắt, nhìn thoáng qua vị Trí Giả, thần sắc lộ ra một tia ngưng trọng hiếm có.

Trí Giả cười một tiếng, phất tay ra hiệu Đại Lại Miêu xuống dưới tiếp khách.

Vụt vụt...

Hai mèo một trước một sau, nhảy xuống dưới, rơi xuống trước mặt Triệu Phong

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu rơi xuống vai Triệu Phong thân thiết cọ người vào má chủ nhân.

Meo ô...

Đại Lại Miêu trái ngược với vẻ lười biếng thường ngày, nghiêm trang vươn ra miêu trảo, mời Triệu Phong đi lên.

- Chuyện này... Làm sao có thể?

Trên gương mặt xinh đẹp khuynh quốc của Cầm Vương Phi, lập tức tràn ngập khiếp sợ.

Không sai.

“Khách quý” trong lời nói của Trí Giả, chính là Triệu Phong

Không cần người nào phiên dịch Đại Lại Miêu thì họ cũng hiểu được dụng ý của Trí Giả.

- Quấy rầy sự tĩnh tụ của Trí Giả, trong lòng vãn bối rất bất an.

Triệu Phong bề ngoài áy náy, thân hình nhảy lên, theo Đại Lại Miêu bay về phía đỉnh Lục Vu Tháp.

- Trí Giả xuất quan, mọi người đừng nên bỏ qua.

Những người còn lại tới bái phỏng đều không nhịn được hưng phấn.

Người trấn thủ trên Lục Vu Tháp, vừa định ngăn cản, chỉ thấy Trí Giả nhẹ nhàng phất tay, để cho tất cả mọi người đi lên.

Không lâu sau...

Đám người tới bái phỏng đều đã lên đỉnh Lục Vu Tháp.

Người tuy nhiều, nhưng ở trước mặt Trí Giả, mọi người đều rất ăn ý, không hề tùy tiện lên tiếng.

- Lão hủ vừa xuất quan không lâu, vừa vặn cũng suy tính những chuyện liên quan tới truyền thừa Ngoại Vực sau khi Chân Linh hội kết thúc, những tình huống liên quan, có lẽ có không ít người trong các vị đều đến đây vì việc này.

Trí Giả chợt mở miệng nói.

Triệu Phong và đám người Mạc Thiên Y đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Không ngờ Trí Giả đã liệu định được ý đồ của bọn họ khi đến đây.

Giờ khắc này.

Trong lòng Triệu Phong có chút khẩn trương, hắn biết rõ, Trí Giả này sắp giải đáp vấn đề cho hắn rồi.

Hơn nữa, vấn đề đó, không chỉ nhằm vào một mình hắn, mà còn nhằm vào một số người khác.

- Trong thời đại này, phàm là Chân Long thiên tài từ truyền thừa Ngoại Vực đi ra, đều có được đại thu hoạch, thân không mang tục khí, thành tựu không thể hạn lượng.

Trí Giả vuốt râu mỉm cười, ánh mắt lướt qua đám Chân Long thiên tài như Triệu Phong, Mạc Thiên Y, Thiên Vân Chi, Kim thái tử...

Nghe thấy lời này, không có bất kỳ người nào lên tiếng phản đối.

Triệu Phong lại càng đồng tình hơn, hắn từ trong Di tích Tứ Thánh đi ra, đã thu hoạch được rất lớn.

Mộc Linh tinh phách khiến cho nội tình tâm hồn của hắn, đạt tới tinh trạng tiếp cận Tôn Giả Đan Nguyên cảnh, tương lai có xác xuất đột phá Tôn Giả rất lớn.

Ngoài ra, truyền thừa “tầm bia cổ Phong Lôi”, truyền thừa Băng Hoàng Thương và Vạn Quỳ Châu, thậm chí thanh chủy thủ mà Tiểu Tặc Miêu đạt được trong truyền thừa, tất cả những thứ này, đều là kỳ ngộ mà ngay cả Tôn Giả cũng không thể tưởng tượng nổi.

Không chỉ Triệu Phong đồng tình, ngay cả mấy người Mạc Thiên Y, Thiên Vân Chi, Kim thái từ cùng đều ngẩm đồng ý.

Mọi người cũng đạt được kỳ ngộ không tệ.

Theo cách nói của Trí Giả, thời đại này, số mệnh của mỗi người bọn hắn, đều tạo nên sự thúc đấy rất lớn đối với thế giới thiên địa, thậm chí là tương lai.

- Vậy xin hỏi Trí Giả, người không đi ra thì sao?

Mạc Thiên Y không nhịn được hỏi thăm.

Vừa rồi, Trí Giả chỉ đề cập tới những Chân Long thiên tài từ trong truyền thừa Ngoại Vực “đi ra”.

- Thiên Địa tuần hoàn, tự nhiên cân đối. Bất kế là người có trở về hay không, còn sống hay đã chết, đều gặp phải hung hiểm ít nhiều.

Thanh âm của Trí Giả dần dần trầm xuống, giống như cảm thấy bi thương trước kết cục lá thu khô héo rơi xuống đất.

Dữ nhiều lành ít!

Lời này vừa nói ra, tất cả những người ở đây đều cảm thấy trong lòng trầm xuống.

Tâm linh Triệu Phong chấn động.

Lời phóng đoán của Trí Giả, cũng không phải chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

“Lành ít dữ nhiều” trong lời nói của ông ta, ý nghĩa thông thường đều không phải là đùa giỡn.

Hơn nữa, đây là nhằm vào những người “còn sống” trong truyền thừa Ngoại Vực.

Bất kể là tồn hay vong, đều ít nhiều gặp phải hung hiểm...

Nói cách khác.

Cho dù là những thiên tài cực kỳ cá biệt, còn ở lại trong “truyền thừa Ngoại Vực”, cho dù không chết cùng lành ít dữ nhiều.

- Vũ Phi...

Trong lòng Triệu Phong phát lạnh, nội tâm chấn động, nổi lên sóng to gió lớn.

Suy tính của Trí Giả, không chỉ bao gồm những thiên tài đã táng thân trong thiên tài Ngoại Vực, còn rất có khả năng bao gồm cả Liễu Cầm Tâm.

Hơn nữa, mấy chữ “bất kể là tồn hay vong”, cũng bao gồm cả Triệu Vũ Phi.

Trừ phi ngươi từ truyền thừa Ngoại Vực đi ra, nếu không, cho dù còn sống thì cũng gặp phải lành ít dữ nhiều.

- Như vậy Vũ Phi sư muội... Chẳng phải là...

Thần sắc trên mặt đám người Mạc Thiên Y có vẻ ảm đạm, tâm tình sa sút.

Nhất thời...

Triệu Phong và đám người Mạc Thiên Y, đều chìm vào trầm ngâm trong giây lát.

Đặc biệt là Triệu Phong, hắn hoàn toàn chết lặng tại chỗ.

- Ta còn tưởng rằng, Cầm Tâm gặp phải hung hiểm, quá nửa đã táng thán trong truyền thừa Vực Ngoại. Không ngờ rằng Vũ Phi cũng lâm vào "nguy cơ tuyệt cảnh...

Trong lòng Triệu Phong mơ hồ có chút dằn vặt.

Một người là vị hôn thê của hắn, một người là hồng nhan tri kỷ thanh mai trúc mã của hắn.

Bây giờ, cả hai nữ nhân này đều lành ít dữ nhiều.

Đặc biệt là cục diện của Triệu Vũ Phi, Triệu Phong liền suy đoán, rất có thể nàng phải đối mặt với những thế lực khổng lồ như ba đại Tông phái Nhị Tinh.

Loại chấn động thần bí này, chỉ có mỗi Thần Linh nhãn của Triệu Phong là có thể cảm nhận được đôi chút.

Loại chấn động này, so với bất kỳ loại lực lượng chấn động nào mà Triệu Phong đã từng gặp, đều có chỗ bất đồng.

- Lại Miêu, còn không mời khách quý lên đây?

Một âm thanh già nua không mình, có chút uể oải, từ trên đỉnh Lục Vu Tháp truyền đến.

Thanh âm này đến từ trên tầng tháp thứ bốn mươi chín, rõ ràng rất xa, nhưng lại có một loại ảo giác như gần trong gang tấc.

Triệu Phong tập trung nhìn về phía đỉnh Lục Vu Tháp, chẳng biết từ lúc nào, trên đó đã xuất vị một vị lão già cao lớn.

Vị lão giả này một thân chìm trong áo choàng màu đen, dáng vẻ tĩnh lặng, hai con ngươi thoạt nhìn đục ngầu, nhưng lại thảm thúy như sao đêm, lộ ra cơ trí và tang thương vô tận.

- Trí Giả... Trí Giả xuất quan rồi...

- Bái kiến Trí Giả!

Dưới Lục Vu Tháp lập tức xôn xao, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều tĩnh lặng lại.

Meo ô...

Meo meo!

Hai mèo một lớn một nhỏ, rơi xuống trên đỉnh chiêm tinh tháp ở tầng thứ bốn mươi chín, rốt cuộc cũng đình chỉ “luận bàn”, đứng yên giằng co.

Tiều Tặc Miêu nheo mắt, nhìn thoáng qua vị Trí Giả, thần sắc lộ ra một tia ngưng trọng hiếm có.

Trí Giả cười một tiếng, phất tay ra hiệu Đại Lại Miêu xuống dưới tiếp khách.

Vụt vụt...

Hai mèo một trước một sau, nhảy xuống dưới, rơi xuống trước mặt Triệu Phong

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu rơi xuống vai Triệu Phong thân thiết cọ người vào má chủ nhân.

Meo ô...

Đại Lại Miêu trái ngược với vẻ lười biếng thường ngày, nghiêm trang vươn ra miêu trảo, mời Triệu Phong đi lên.

- Chuyện này... Làm sao có thể?

Trên gương mặt xinh đẹp khuynh quốc của Cầm Vương Phi, lập tức tràn ngập khiếp sợ.

Không sai.

“Khách quý” trong lời nói của Trí Giả, chính là Triệu Phong

Không cần người nào phiên dịch Đại Lại Miêu thì họ cũng hiểu được dụng ý của Trí Giả.

- Quấy rầy sự tĩnh tụ của Trí Giả, trong lòng vãn bối rất bất an.

Triệu Phong bề ngoài áy náy, thân hình nhảy lên, theo Đại Lại Miêu bay về phía đỉnh Lục Vu Tháp.

- Trí Giả xuất quan, mọi người đừng nên bỏ qua.

Những người còn lại tới bái phỏng đều không nhịn được hưng phấn.

Người trấn thủ trên Lục Vu Tháp, vừa định ngăn cản, chỉ thấy Trí Giả nhẹ nhàng phất tay, để cho tất cả mọi người đi lên.

Không lâu sau...

Đám người tới bái phỏng đều đã lên đỉnh Lục Vu Tháp.

Người tuy nhiều, nhưng ở trước mặt Trí Giả, mọi người đều rất ăn ý, không hề tùy tiện lên tiếng.

- Lão hủ vừa xuất quan không lâu, vừa vặn cũng suy tính những chuyện liên quan tới truyền thừa Ngoại Vực sau khi Chân Linh hội kết thúc, những tình huống liên quan, có lẽ có không ít người trong các vị đều đến đây vì việc này.

Trí Giả chợt mở miệng nói.

Triệu Phong và đám người Mạc Thiên Y đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Không ngờ Trí Giả đã liệu định được ý đồ của bọn họ khi đến đây.

Giờ khắc này.

Trong lòng Triệu Phong có chút khẩn trương, hắn biết rõ, Trí Giả này sắp giải đáp vấn đề cho hắn rồi.

Hơn nữa, vấn đề đó, không chỉ nhằm vào một mình hắn, mà còn nhằm vào một số người khác.

- Trong thời đại này, phàm là Chân Long thiên tài từ truyền thừa Ngoại Vực đi ra, đều có được đại thu hoạch, thân không mang tục khí, thành tựu không thể hạn lượng.

Trí Giả vuốt râu mỉm cười, ánh mắt lướt qua đám Chân Long thiên tài như Triệu Phong, Mạc Thiên Y, Thiên Vân Chi, Kim thái tử...

Nghe thấy lời này, không có bất kỳ người nào lên tiếng phản đối.

Triệu Phong lại càng đồng tình hơn, hắn từ trong Di tích Tứ Thánh đi ra, đã thu hoạch được rất lớn.

Mộc Linh tinh phách khiến cho nội tình tâm hồn của hắn, đạt tới tinh trạng tiếp cận Tôn Giả Đan Nguyên cảnh, tương lai có xác xuất đột phá Tôn Giả rất lớn.

Ngoài ra, truyền thừa “tầm bia cổ Phong Lôi”, truyền thừa Băng Hoàng Thương và Vạn Quỳ Châu, thậm chí thanh chủy thủ mà Tiểu Tặc Miêu đạt được trong truyền thừa, tất cả những thứ này, đều là kỳ ngộ mà ngay cả Tôn Giả cũng không thể tưởng tượng nổi.

Không chỉ Triệu Phong đồng tình, ngay cả mấy người Mạc Thiên Y, Thiên Vân Chi, Kim thái từ cùng đều ngẩm đồng ý.

Mọi người cũng đạt được kỳ ngộ không tệ.

Theo cách nói của Trí Giả, thời đại này, số mệnh của mỗi người bọn hắn, đều tạo nên sự thúc đấy rất lớn đối với thế giới thiên địa, thậm chí là tương lai.

- Vậy xin hỏi Trí Giả, người không đi ra thì sao?

Mạc Thiên Y không nhịn được hỏi thăm.

Vừa rồi, Trí Giả chỉ đề cập tới những Chân Long thiên tài từ trong truyền thừa Ngoại Vực “đi ra”.

- Thiên Địa tuần hoàn, tự nhiên cân đối. Bất kế là người có trở về hay không, còn sống hay đã chết, đều gặp phải hung hiểm ít nhiều.

Thanh âm của Trí Giả dần dần trầm xuống, giống như cảm thấy bi thương trước kết cục lá thu khô héo rơi xuống đất.

Dữ nhiều lành ít!

Lời này vừa nói ra, tất cả những người ở đây đều cảm thấy trong lòng trầm xuống.

Tâm linh Triệu Phong chấn động.

Lời phóng đoán của Trí Giả, cũng không phải chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

“Lành ít dữ nhiều” trong lời nói của ông ta, ý nghĩa thông thường đều không phải là đùa giỡn.

Hơn nữa, đây là nhằm vào những người “còn sống” trong truyền thừa Ngoại Vực.

Bất kể là tồn hay vong, đều ít nhiều gặp phải hung hiểm...

Nói cách khác.

Cho dù là những thiên tài cực kỳ cá biệt, còn ở lại trong “truyền thừa Ngoại Vực”, cho dù không chết cùng lành ít dữ nhiều.

- Vũ Phi...

Trong lòng Triệu Phong phát lạnh, nội tâm chấn động, nổi lên sóng to gió lớn.

Suy tính của Trí Giả, không chỉ bao gồm những thiên tài đã táng thân trong thiên tài Ngoại Vực, còn rất có khả năng bao gồm cả Liễu Cầm Tâm.

Hơn nữa, mấy chữ “bất kể là tồn hay vong”, cũng bao gồm cả Triệu Vũ Phi.

Trừ phi ngươi từ truyền thừa Ngoại Vực đi ra, nếu không, cho dù còn sống thì cũng gặp phải lành ít dữ nhiều.

- Như vậy Vũ Phi sư muội... Chẳng phải là...

Thần sắc trên mặt đám người Mạc Thiên Y có vẻ ảm đạm, tâm tình sa sút.

Nhất thời...

Triệu Phong và đám người Mạc Thiên Y, đều chìm vào trầm ngâm trong giây lát.

Đặc biệt là Triệu Phong, hắn hoàn toàn chết lặng tại chỗ.

- Ta còn tưởng rằng, Cầm Tâm gặp phải hung hiểm, quá nửa đã táng thán trong truyền thừa Vực Ngoại. Không ngờ rằng Vũ Phi cũng lâm vào "nguy cơ tuyệt cảnh...

Trong lòng Triệu Phong mơ hồ có chút dằn vặt.

Một người là vị hôn thê của hắn, một người là hồng nhan tri kỷ thanh mai trúc mã của hắn.

Bây giờ, cả hai nữ nhân này đều lành ít dữ nhiều.

Đặc biệt là cục diện của Triệu Vũ Phi, Triệu Phong liền suy đoán, rất có thể nàng phải đối mặt với những thế lực khổng lồ như ba đại Tông phái Nhị Tinh.