Chúa Tể Chi Vương

Chương 484: Thừa thắng truy kích




- Dư nghiệt Xích Nguyệt Ma Giáo, nhận lấy cái chết:

Bạch trưởng lão và Thương Vũ Nguyệt từ phía dưới giết lên. Cùng với Triệu Phong ở trên bầu trời, hình thành thể “trên dưới giáp công”.

Thế cục trong chớp mắt nghịch chuyển.

Khô Lâu đường chủ hít một hơi thật sâu, khẽ hô một tiếng, toàn thân dâng lên một tầng ánh sáng tối tăm, u lãnh thấu xương, miễn cưỡng dập tắt “Phong Lôi Đồng Hỏa”.

Thế nhưng, tổn thương đến từ tâm hồn bị thiêu đốt, lại không có khả năng nhanh chóng khôi phục.

Còn chưa đợi hắn hồi thần thì mắt trái của Triệu Phong đang ở trên đỉnh đầu hắn, lại hoán chuyển thành băng lam lạnh thấu xương.

Đạo công kích thứ hai bằng huyết mạch đồng tử đã chuẩn bị thành công.

- Băng Hồn Xạ Tuyến!

Một đạo xạ tuyến u hàn trong suốt, to bằng nửa người, giống như một đạo cầu vồng, xuyên thấu thân thể Khô Lâu đường chủ.

Khô Lâu đường chủ sau khi bị Phong Lôi thiêu đốt, lại lâm vào lạnh lẽo cực hạn, tâm thần bị trùng kích tổn thương nặng nề.

“Băng Hồn Xạ Tuyến” thuộc về loại Đồng thuật tinh thần công kích, so với Đồng lực và tâm hồn, lại càng mạnh hơn, uy lực hơn.

Với Đồng lực cường hoành của Triệu Phong hiện nay. Băng Hồn Xạ Tuyến đủ để “băng sát” phần lớn Chân Chủ cấp, Nửa bước Đan Nguyên cảnh cũng khó có thể ngạnh kháng.

Chẳng qua Khô Lâu đường chủ vào thời kỳ đỉnh phong dù sao cũng là Tôn Giả, nội tình thâm hậu, tâm hồn và ý cảnh đều không phải Chân Chủ cấp hoặc Nửa bước Đan Nguyên cảnh bình thường có thể so sánh.

Đối chiến một kích, thể xác và tinh thần của Khô Lâu đường chủ đã bị đông cứng, tâm hồn bị băng thực, nhưng không phải là đả kích trí mạng

- Không hổ là cấp độ Tôn Giả.

Triệu Phong cũng không cảm thấy ngoài dự liệu.

“Băng Hồn Xạ Tuyến” thành công gây thương tổn cho Khô Lâu đường chủ, giảm mạnh tốc độ của đối phương như vậy thì mục đích đã đạt được rồi.

Tiếp đó.

Khô Lâu đường chủ khó có thể trốn tránh, chỉ có thể ngạnh kháng công kích Kiếm Đạo của Bạch trưởng lão và Thương Vũ Nguyệt.

Phốc phốc phốc...

Tầng ánh sáng lóe lên quanh người Khô Lâu đường chủ, lập tức ám đạm tới cực điểm, thậm chí còn bị chém rách một mảng lớn.

Phụt...

Trên đám xương cốt kim ngân kia, lập tức bắn ra tia lửa, để lại một đấu vết nhàn nhạt.

Cái gì?

Bạch trưởng lão và Thương Vũ Nguyệt đồng loạt thất sắc.

Thân thể của Khô Lâu đường chủ, so với trong tưởng tượng còn cứng hơn, không ngờ lại ngạnh kháng được công kích Kiếm Đạo của hai người.

- Hừ! Chẳng qua là hào nhoáng bên ngoài mà thôi.

Triệu Phong cười lạnh một tiếng, Thần Linh nhãn ngưng tụ, lại chuyển hóa thành Thanh Đồng.

- Thanh Mâu Phong Trảm!

Trong mắt trái đột nhiên lóe lên một tia thanh mang sắc bén.

Phốc...

Một đạo lưỡi đao gió màu xanh lấp lánh cực lớn, giống như lưỡi đao hư vô, chém lên các đốt xương tay trên người Khô Lâu đường chủ.

Rắc rắc...

Thân hình Khô Lâu đường chủ run lên, các đốt ngón tay trên cánh tay, trực tiếp đứt gãy, “Kim Ngân cốt Tiên” cũng rơi khỏi tay.

- Công kích vào xương các đốt ngón tay.

Bạch trưởng lão và Thương Vũ Nguyệt đồng thời bừng tỉnh.

Thân thể của Khô Lâu đường chủ, cho dù vô cùng cường hoành, có thể miễn dịch công kích của Chân Chủ cấp bình thường, nhưng cũng không có khả năng không có sơ hở.

Mà phàm là sơ hở thì khó có thể qua được Thần Linh nhãn của Triệu Phong

- Tiểu bối vô tri!

Khô Lâu đường chủ nộ quát một tiếng, một tay vung lên, một luồng kình phong u ám bao trùm cánh tay bị đứt gãy và Kim Ngân Cốt Tiên, sau đó quay trở về cơ thể.

Trong lòng hắn thầm cười lạnh, dùng bí pháp của mình đoạn đi xương cánh tay, trong khoảnh khắc có thể khép lại như cũ.

Nếu như không có thủ đoạn ương ngạnh, Khô Lâu đường chủ cũng khó có thể bảo toàn tính mệnh trước tràng hạo kiếp năm xưa.

Meo meo!

Một con tặc miêu màu xám đột nhiên lóe lên trong hư không lao về phía Khô Lâu đường chủ.

Khô Lâu đường chủ sững sờ.

Vù...

Một sợi roi máu bỗng nhiên vung ra, cuốn lấy cánh tay xương và Kim Ngân cốt Tiên.

- Tặc miêu chết đi!

Khô Lâu đường chủ lập tức phản ứng kịp, kinh hãi gào lên.

Cánh tay kia cũng không phải là cánh tay bình thường của hắn, mà “Kim Ngân cốt Tiên” cũng không phải là loại vật phẩm bình thường

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu hưng phấn vuốt ve “Kim Ngân cốt Tiên”, sau đó thu hồi cây roi máu.

Khô Lâu đường chủ suýt nữa thì tức phát điên, ánh sáng tối tăm trên người không ngừng rung động

Thế nhưng Tiểu Tặc Miêu vẫn bất động còn cắn một cái lên cây cốt Tiên, khẽ nhếch miệng cười.

Khô Lâu đường chủ vừa muốn lao tới, lại lọt vào sự vây công của Triệu Phong Bạch trưởng lão và Thương Vũ Nguyệt.

Thậm chí Túc lão cũng lao tới vây giết.

Phành phành phành...

Khô Lâu đường chủ nhất thời bị đánh cho đầu óc choáng váng

Đinh...

Bạch trưởng lão và Thương Vũ Nguyệt suýt chút nữa đã chặt đứt một tay một chân của Khô Lâu đường chủ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Khô Lâu đường chủ có thể chiến thắng thì xương cốt cũng sẽ rã rời.

- Tiểu Tặc Miêu chết đi!

Khô Lâu đường chủ nổi trận lôi đình, hắn chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, không ngờ hôm nay lại bị Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu liên tiếp đùa giỡn.

Băng Hồn Chi Mâu!

Triệu Phong thấy “Khô Lâu đường chủ” nổi giận, mắt trái lại lần nữa hoán đổi.

Dưới sự tập trung khóa chặt của “Băng Hồn Chi Mâu”, Khô Lâu đường chủ lập tức cứng đờ, luồng kỳ hàn băng phách kia trực tiếp đông cứng tâm hồn tư duy, đồng thời ảnh hưởng tới thân thể.

- Vạn Kiếm Hư Diệt!

- Thiên Tuyệt Sát Kiếm!

Hai đại cường giả Kiếm Đạo là Bạch trưởng lão và Thương Vũ Nguyệt đồng thời phát ra công kích sắc bén ác liệt, không hề do dự đánh lên người Khô Lâu đường chủ.

Nhất thời, trên người Khô Lâu đường chủ đã lưu lại một đạo kiếm ngân, nhất là phụ cận các đốt xương ngón tay.

Trùng hợp là Khô Lâu đường chủ lại bị Băng Hồn Chi Mâu của Triệu Phong tập trung khóa chặt, muốn nổi giận cũng không thành, tốc độ tư duy cũng trì trệ rất nhiều, chỉ băng năm sáu thành lúc bình thường.

Còn may là hắn, nếu đổi lại là Chân Chủ cấp bình thường thì với tâm hồn Đồng lực của Triệu Phong hiện nay, bị Băng Hồn Chi Mâu tập trung khóa chặt, e rằng sẽ chậm chạp như một con rùa đen.

- Tiểu bối, đây là do ngươi tự tìm đường chết...

Khô Lâu đường chủ kinh hãi rống lên, ảm thanh vang dội tại phương diện tinh thần.

Bẽn trong hốc mắt của hắn, khí diễm u hồng lóe lên. Một luồng khí tức tinh thần âm tà kinh người đột nhiên lan tràn.

- U Hồn Tử Trảo!

Khô Lâu đường chủ vung tay một cái, một cái móng vuốt u hồng sắc bén từ trong hư vô xuất hiện, lớn băng một căn phòng, từ trên cao chụp xuống Triệu Phong.

Trong khoảnh khắc đánh ra “U Hồn Từ Trảo” này, đám cường giả Chân Linh cảnh ở đây đều cảm thấy tâm linh rét lạnh, đột nhiên run rẩy một cách khó hiểu, chỉ cảm thấy khí tức tử vong sượt qua người.

- Công kích Hồn đạo thật đáng sợ.

Bạch Trưởng lão, Túc lão đều lộ vẻ kinh ngạc.

Móng vuốt sắc bén này một màu trắng hếu, bên ngoài dao động một tầng lệ mang u hồng, chưa đến gần người thì Triệu Phong đã cảm nhận được một luồng hàn ý thấu triệt tâm hồn.

- Dưới Đan Nguyên cảnh, e rằng không người nào có thể toàn thân trở ra dưới một trảo này.

Thần Linh nhãn của Triệu Phong tập trung khóa chặt quỹ tích công kích của u Hồn Tử Trảo.

Phốc phốc...

Hắn vẫn không nhúc nhích, để mặc cho u Hồn Tử Trảo xuyên qua thân thể mình.

Vụt...

Trong không gian mắt trái, Đồng lực bên ngoài mặt hồ dâng lên một trận thâm lam rung động, “Phụt” một tiếng, trên mặt nước xẹt qua một vết rãnh hình trảo.

- Ha ha, Triệu mỗ cho đến nay vẫn chưa từng bị công kích tinh thần đả thương bao giờ.

Triệu Phong đứng yên tại chỗ, không hề cảm thấy ngoài dự liệu.

Bất luận là tinh thần công kích hay là huyễn thuật, đối với Thần Linh nhãn, tất cả đều gần như miễn dịch.

Nếu xét cấp độ tâm hồn đã tiếp cận Tôn Giả Đan Nguyên cảnh của Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ hiện đang suy yếu, e rằng hắn còn chiếm ưu thế hơn một chút.

- Làm sao có thể... Huyết mạch đồng tử của hắn, gần như miễn dịch công kích Hồn đạo bình thường?

Trong lòng Khô Lâu đường chủ tràn ngập kinh hãi

Hắn tự nhiên biết rõ, “U Hồn Tử Trảo” của mình lợi hại như thế nào, cho dù là Nửa bước Đan Nguyên cảnh cũng khó có thể toàn thân trở ra.

Phành phành phành...

Mọi người thành công bao vây Khô Lâu đường chủ, phát động thế công như vũ bão.

Khô Lâu đường chủ bị “Băng Hồn chi Mâu” tập trung khóa chặt, động tác trì trệ, bị đánh cho chật vật vô cùng.

Ẩm ầm...

Bỗng nhiên “Phệ Linh Vạn Khô Đại Trận” bao trùm tòa lâu đài cổ, chấn động mãnh liệt, sau đó sụp đổ.

Cũng không biết là người nào đã triệt để phá hủy mắt trận của trận pháp.

Chỉ trong chốc lát, tầng sương khói màu đen xung quanh lâu đài cổ đã dần tán đi, ánh sáng mặt trời bên ngoài lại chiếu rọi vào trong

Thần sắc Khô Lâu đường chủ trở nên tối tăm phiền muộn, tự biết đại thế đã mất, liền rít lên một tiếng:

- Bọn tiểu bối vô tri, không lâu nữa, Xích Nguyệt Thánh Giáo ta sẽ trọng chấn Đại lục. Lúc đó đám tiểu bối các ngươi, khó tránh khỏi một kiếp.

Ô... Ô... Ô... N... G!

Trên người Khô Lâu đường chủ đột nhiên phun ra một tầng ô diễm kim ngân, khí thế trên người tăng vọt nửa cấp độ, khiến thiên địa biến sắc, phảng phất giống như “Tôn Giả Đan Nguyên cảnh” chính thức.

Phù...

Uy thế mênh mông này giống như thiên địa độc tôn, không thể chống đỡ, lập tức đẩy lui đám người.

Ngay sau đó, hào quang trên người Khô Lâu đường chủ chợt ảm đạm, dưới sự thôi động của tầng ô diễm Kim Ngân quanh người, lập tức bay ra khỏi tòa lâu đài cổ.

Vụt...

Chỉ trong vài nhịp hô hấp, đạo ô diễm kia đã lao tới đến điểm tận cùng của sa mạc.

Trong lâu đài cổ này, Túc lão và đám cường giả Chân Linh cảnh đều thở phào một hơi.

Bịch bịch...

Bạch trưởng lão và Thương Vũ Nguyệt ngã xuống khí tức toàn thân suy yếu.

Trải qua luân phiên đại chiến, thi triển đủ loại bí thuật tuyệt kỹ, phần đông cường giả Chân Linh cảnh ở đây, cơ bản đều đã kiệt sức.

- Cuối cùng cũng thắng trải qua trận chiến này, Khô Lâu đường chủ chắc chắn nguyên khí đại thương muốn ngóc đầu trở lại, ít nhất cũng phải mất một hai năm.

Túc lão thở dài một tiếng.

Mọi người ở đây vẫn còn cảm thấy sợ hãi, có cảm giác như sống sót sau tai nạn.

Lúc đánh vào sào huyệt của Liên minh Thiết Long, chưa từng ai ngờ đến việc trong tòa lâu đài cổ lại có một tồn tại khủng bố cấp bậc Đường chủ của Xích Nguyệt Ma Giáo.

Đối với rất nhiều người mà nói, có thể sống sót đã là vạn phần may mắn rồi.

- Cảm tạ chư vị đã tương trợ, tiếp theo, hãy giao cho ta...

Một âm thanh bình thản nhẹ nhàng từ trên bầu trời truyền đến.

Mọi người đều khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn thiếu niên tóc lam đang lơ lừng giữa không trung

Rất nhiều người đều cảm thấy tâm linh chấn động

Trận đại chiến này vô cùng thảm liệt, có thể giành được thắng lợi, mà không phải toàn quân bị diệt, chính là nhờ thiếu niên tóc lam trước mắt đã phát huy tác dụng mấu chốt.

Bên trong tòa lâu đài cổ, chỉ có một mình Triệu Phong là lông tóc vô tồn.

- Triệu Phong ngươi định một mình đuổi giết Xích Nguyệt Đường chủ ư?

Hàm răng trắng của Thương Vũ Nguyệt khẽ cắn, dùng tay chống kiếm, cố gắng đứng dậy.

- Triệu huynh đệ, giặc cùng chớ đuổi, việc này có lẽ cần phải thương nghị lâu dài.

Túc lão vội nói.

Trên mặt Bạch trưởng lão có chút phức tạp, nghiêm túc nói:

- Triệu Phong ta cũng đề nghị ngươi không nên tìm hắn, tên Xích Nguyệt Đường chủ này thời kỳ đỉnh phong là Tôn Giả Đan Nguyện Cảnh, thân là cự đầu cao tầng của Xích Nguyệt Ma Giáo, nội tình của hắn sâu không thể lường, khăng định vẫn còn thủ đoạn cường đại để bảo vệ tính mạng

Triệu Phong mỉm cười, nói:

- Chỉ có diệt sạch hậu hoạn, lúc đó ta mới có thể yên tâm rời khỏi khu vực Hoành Vân này.

- Vậy thì ngươi cũng không nên đuổi giết một mình, chờ sau khi chúng ta nghỉ ngơi khôi phục lại, sẽ tiến hành truy tung Dù sao thì Xích Nguyệt Đường chủ này cũng có thù sâu với

Bạch trưởng lão trịnh trọng nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều đồng loạt gặt đầu.

- Thời gian càng kéo dài, manh mối truy tung sẽ bị cắt đứt. Đa ta hảo ý của chư vị, một mình ta là đủ rồi.

Triệu Phong lắc đầu, cười nhạt một tiếng.

Ô... Ô... Ô... N... G!

Sau lưng hắn bỗng nhiên mở ra một đôi “Phong Lôi Quang Dực”, dẫn động hô ứng mãnh liệt với lực lượng Phong Lôi trong thiên địa, cuồng phong điện minh không ngừng nổi lên.

Một mình là đủ!

Đám người Túc lão nghe vậy, trong lòng lập tức kinh hãi.

- Triệu Phong này tin rằng có thể một mình đuổi giết Khô Lâu đường chủ?

Bạch trưởng lão và Thương Vũ Nguyệt, hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập khiếp

Vụt...

“Phong Lôi Chi Dực” chấn động, Triệu Phong giống như một đạo Phong Lôi, phá không mà đi, tốc độ cũng không kém Khô Lâu đường chủ bao nhiêu.

Trong tòa lâu đài cổ.

Mọi người đều kinh ngạc đưa mắt nhìn Triệu Phong rời đi, trong lòng khó có thể bình tĩnh lại.

- Không hổ là Thiên Kiêu Chi Vương của thời đại đỉnh phong này, không biết hắn còn bao nhiêu thủ đoạn vẫn chưa dùng đến?

Bạch Trưởng lão thở dài một tiếng.

- Vũ Thiên Ngô, Triệu Phong, còn có những thiên kiêu cái thế khác. Đợi sau khi trở về thánh địa Đại quốc của Bắc đại lục, ta sẽ khiêu chiến từng người các ngươi.

Trong đôi mắt không u của Thương Vũ Nguyệt, đột nhiên lộ ra một tia ý niệm cố chấp không bỏ.