Chúa Tể Chi Vương

Chương 1304: Thuần phục Tiểu tặc miêu




- Con mèo này… Làm sao có thể?

Đám hậu duệ Thần Mâu có ý định công kích Tiểu tặc miêu, hai mắt nhất thời mở to, ai nấy đều lộ ra thần sắc kinh hãi. Cái đồng thuật kia của Lâm Thành Vũ rõ ràng đã đánh trúng Tiểu tặc miêu, nhưng lại không tạo thành một chút xíu thương tổn nào cho nó. Hơn nữa, con tặc miêu kia cũng không có thể phách phòng ngự tuyệt đối, cũng không sử dụng thân pháp cao thâm để né tránh. Mà cái Không Gian Đồng Thuật kia lại là trực tiếp xuyên thấu qua thân thể của nó.

- Lẽ nào con tặc miêu này cũng không phải là thực thể sao?

Thiếu phụ mỹ mạo kia kinh hãi thầm nói. Mà sắc mặt lão giả áo xanh lại khẽ trầm xuống, tựa hồ đã nhìn ra cái gì.

- Không phải! Con tặc miêu này có được Không Gian Áo Nghĩa cực kỳ cao thâm!

Sắc mặt Lâm Thành Vũ ngưng trọng nhìn về phía Tiểu tặc miêu. Đạo công kích vừa rồi là do hắn thi triển, mà bản thân hắn lại có được Thời Không Chi Mâu, cho nên chỉ có hắn nhìn rõ ràng nhất tình huống vừa rồi.

Bề ngoài thoạt nhìn, đạo đao nhận bạch tinh thật nhỏ kia đã xuyên thấu qua cơ thể Tiểu tặc miêu, nhưng kỳ thật không phải như vậy. Trong nháy mắt khi đạo đao nhận bạch tinh kia va chạm lên thân thể Tiểu tặc miêu, nó liền thi triển ra Không Gian Áo Nghĩa cao thâm, đem đạo đao nhận bạch tinh từ bên này thân thể chuyển dời sang bên kia thân thể nó. Cho nên trong mắt của người khác, đạo đao nhận bạch tinh kia giống như là trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể của nó vậy.

Đây là bản lĩnh Không Gian Na Di cự ly ngắn, bản thân Lâm Thành Vũ cũng biết. Nhưng mà Tiểu tặc miêu lại có thể làm càng xuất sắc hơn, Không Gian Áo Nghĩa dao động cực kỳ nhẹ, những kẻ tu vi Không Gian Áo Nghĩa hơi thấp, căn bản khó có thể phát hiện ra. Từ phương diện này mà xét, bản lĩnh Không Gian Áo Nghĩa của Tiểu tặc miêu tựa hồ còn lợi hại hơn so với Thời Không Chi Mâu của Lâm Thành Vũ.

- Thì ra là thế! Không ngờ con tặc miêu này lại lợi hại như vậy!

Vẻ mặt thanh niên áo vàng kia kinh dị đánh giá Tiểu tặc miêu.

- Hừ! Cứ tiếp tục như vậy, tất cả trân bảo tu luyện trong rương thủy tinh đều sẽ bị con tặc miêu này ăn sạch mất!

Lão giả áo xanh hừ nhẹ một tiếng.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cũng đều lộ ra thần sắc khó coi. Tất cả bọn chúng đều là hậu duệ Thần Mâu, cường giả Cổ Thần đại danh đỉnh đỉnh, không ngờ hiện tại lại bị con mèo này đùa giỡn đến loại trình độ này, quả thật có chút đáng giận!

Nhưng dù sao bọn chúng cũng đều là cường giả Cổ Thần, trong đó thanh niên áo vàng có tuổi tác ít nhất cũng đã mấy trăm tuổi, mà số tuổi của lão giả áo xanh kia sợ rằng cũng đã có ngàn vạn rồi. Ánh mắt bọn chúng đều cực kỳ sắc bén, suy nghĩ sâu xa. So với đám trân bảo tu luyện ở nơi này, nếu như có thể thuần phục được con tặc miêu này, tác dụng không thể nghi ngờ sẽ càng lớn hơn nhiều.

- Con tặc miêu này, cứ giao cho lão phu xử lý a!

Thân hình lão giả áo xanh nhất thời lao ra, bức thẳng về phía Tiểu tặc miêu trong rương thủy tinh kia.

- Không thể để cho hắn thực hiện được ý đồ!

Sắc mặt thiếu phụ mỹ mạo lộ ra thần sắc lo lắng. Nàng tự nhiên cũng nhìn ra tâm tư của lão giả áo xanh.

- Hắc Cực Cổ Thần?

Lâm Thành Vũ thì lại nhìn thoáng qua Hắc Cực Cổ Thần. Dường như từ sau khi Tiểu tặc miêu xuất hiện, Hắc Cực Cổ Thần liền trở nên trầm mặc không nói, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Mà Huyền Ma Cổ Thần bên kia tựa hồ cũng có bộ dáng y như vậy. Đồng thời, hắn còn phát hiện thần sắc của Triệu Phong cũng có chút cổ quái.

Sưu! Sưu!

Đúng lúc này, lão giả áo xanh cùng một gã Luân Hồi Bất Diệt Thể của thiếu phụ mỹ mạo đã đi tới bên cạnh Tiểu tặc miêu.

- Con mèo nhỏ, ngươi ăn trộm nhiều bảo vật như vậy của chúng ta, trừ phi ngươi nguyện ý đi theo lão phu, bằng không, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Cặp mắt kim sắc của lão giả áo xanh tản mát ra một cỗ khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa. Hơn nữa, cỗ khí tức áp bách này lại còn là nhằm vào phương diện linh hồn. Các sinh linh bình thường dưới sự áp bách của cỗ lực lượng hủy diệt linh hồn này, lực lượng linh hồn sẽ từng bước suy yếu, cuối cùng sẽ khuất phục với đối phương. Nhưng dường như Tiểu tặc miêu hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ thoáng khinh bỉ liếc nhìn lão giả áo xanh một cái, sau đó đã nhảy sang một chỗ khác, một lần nữa nuốt vào mấy món bảo vật.

- Làm sao có thể? Không ngờ con tặc miêu này lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi uy áp linh hồn Phá Diệt Chi Mâu của lão phu!

Khóe miệng lão giả áo xanh khẽ co rúm lại.

Tả Mâu Triệu Phong thấu thị tới. Hắn phát hiện ngay tại vừa rồi, trên Linh hồn thể của Tiểu tặc miêu bỗng nhiên xuất hiện một tầng màng mỏng u ám kỳ dị, bao phủ Linh hồn thể của nó vào bên trong. Chính nhờ vào tầng Bí thuật phòng ngự linh hồn thần bí này, Tiểu tặc miêu mới không bị ảnh hưởng chút nào. Loại Bí thuật linh hồn này, Tiểu tặc miêu trước kia cũng không biết…

- Ha ha… thuần phục sủng vật, cũng không phải làm như vậy a!

Phía sau, thiếu phụ mỹ mạo khẽ cười duyên một tiếng. Sau đó, gã Luân Hồi Bất Diệt Thể do nàng khống chế đã đi tới phụ cận Tiểu tặc miêu. Gã cường giả Cổ Thần tay cầm kim kiếm kia dựa theo sự phân phó của thiếu phụ mỹ mạo, nói:

- Con mèo nhỏ, nếu như ngươi chịu đi theo chủ nhân của ta, ngày sau loại bảo vật như vậy sẽ nhiều đếm không hết! Ngươi muốn ăn bao nhiêu liền có bao nhiêu…

- Meo meo!

Tiểu tặc miêu khẽ vươn thủ trảo ra, có chút lười biếng lắc lắc mấy cái, dường như muốn nói, chính mình đang bận dùng cơm, đừng tới quấy rầy nó.

Sau đó, gã thanh niên áo vàng cùng Lâm Thành Vũ cũng lần lượt xuất thủ, nỗ lực thuần phục con tặc miêu thần bí mà cường đại này. Nhưng cuối cùng, tất cả mọi người cũng đều bị Tiểu tặc miêu ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng bọn chúng cũng còn không chịu buông tha. Theo như mọi người nghĩ, con Tiểu tặc miêu này nhất định là sinh vật bên trong phiến Di tích Thần Mâu này. Bản thân nó thần bí khó lường, hơn nữa thực lực cường đại, lại có được bản lĩnh đặc thù. Thuần phục được nó, nói không chừng còn có thể từ trong miệng nó lấy được một vài tin tức quan trọng nào đó.

- Vậy ta chỉ có thể bắt giữ ngươi!

Gã thanh niên áo vàng kia có chút tức giận, vận chuyển Bí thuật, ý đồ mạnh mẽ bắt giữ Tiểu tặc miêu. Chỉ thấy bốn phía phiến không gian này chợt xuất hiện từng sợi dây mây lục sắc vặn vẹo cứng cỏi, mạnh mẽ quấn quanh về phía Tiểu tặc miêu.

- Meo meo!

Tiểu tặc miêu đang lúc cắn nuốt dược liệu, thấy tình hình như vậy, sắc mặt mơ hồ có chút phẫn nộ. Bỗng nhiên, đám phù văn, văn tự ngân sắc thần bí trên tứ chi của nó chợt khẽ chớp động vặn vẹo, mà thân mình của nó phảng phất như cũng xuất hiện biến hóa rất nhỏ, trở nên mạnh mẽ kiên cường dẻo dai hơn, tràn ngập cảm giác lực lượng. Cùng lúc đó, tất cả mọi người ở đây lại một lần nữa cảm thụ được cỗ uy áp huyết mạch uy chấn chư thiên kia.

- Lực lượng huyết mạch thật mạnh! Nhất định phải bắt được con mèo này!

Sắc mặt lão giả áo xanh vô cùng hưng phấn.

Hai trảo của Tiểu tặc miêu nhất thời trở nên cực kỳ sắc bén. Nó tùy tiện huy vũ vài cái, trong hư không liền xuất hiện vô số đạo ngân nhận, giống như một trận phong bạo sáng lạn, cực kỳ có linh tính cắt đứt hủy diệt toàn bộ đám dây mây kia.

Các ngươi không muốn thử một chút sao?

Thiếu phụ mỹ mạo chợt nhìn về phía Triệu Phong cùng Hắc Cực Cổ Thần. Ngoại trừ Triệu Phong, Hắc Cực Cổ Thần cùng Huyền Ma Cổ Thần ra, những người còn lại cũng đều đã thử thuần phục Tiểu tặc miêu rồi, chỉ còn có ba người bọn họ chưa thử.

- Con mèo này… rất khó thuần phục!

Sắc mặt Hắc Cực Cổ Thần lộ ra vẻ chần chờ, sau đó chợt nói. Thiếu phụ mỹ mạo cũng gật đầu. Theo như nàng nghĩ, Hắc Cực Cổ Thần chính là đang quan sát, tìm kiếm nhược điểm của Tiểu tặc miêu, sau đó mới xuất thủ. Mà lúc này, Tiểu tặc miêu cũng đã hoàn tất cắn nuốt tất cả các trân bảo tu luyện trong hai rương thủy tinh kia.

- Không ngờ con mèo này lại ăn hết tất cả các trân tài rồi!

Thanh niên áo vàng tức giận dẫm chân liên hồi. Con mèo nhỏ vẻ mặt gian tặc này mềm cứng đều không chịu nể mặt, kế hoạch thuần phục của bọn chúng mãi cũng không tiến triển chút nào. Mà nếu bọn chúng muốn thu lấy những trân bảo tu luyện trong rương thủy tinh, sẽ bị Tiểu tặc miêu mạnh mẽ tập kích.

- Meo meo!

Tiểu tặc miêu dường như đã ăn no rồi, ợ dài một cái, đưa tay vỗ vỗ bụng.

- Con mèo này đã ăn no rồi, có lẽ sẽ có thể tìm được cơ hội thuần phục nó!

Ánh mắt lão giả áo xanh khẽ lóe lên tinh quang. Những người còn lại cũng là nhao nhao muốn thử một chút. Hiện tại đám trân bảo tu luyện đều đã bị con mèo này cắn nuốt toàn bộ rồi, nếu kẻ nào thành công thuần phục được con mèo này, chính là kẻ chiến thắng sau cùng. Nhưng đúng lúc này, Triệu Phong mãi vẫn luôn không nói lời nào, đột nhiên lại mở miệng.

- Đến đây đi!

Triệu Phong có chút bất đắc dĩ nói. Con tặc miêu này vừa mới đi ra đã nuốt lấy tất cả các bảo vật còn lại vào trong miệng, mà những người khác lại còn liều mạng lấy lòng nó.

- Ha ha… ngươi gọi nó qua, nó liền đi qua sao?

Gã thanh niên áo vàng kia không khỏi phì cười một tiếng.

- Tiểu đệ đệ, phương pháp thuần thú này của ngươi, dường như không được a!

Thiếu phụ mỹ mạo cũng phì cười một tiếng. Nhưng hai người bọn họ vừa nói xong, con tặc miêu màu xám bạc trong rương thủy tinh kia chợt đứng lên.

Bá!

Quang mang màu xám bạc khẽ lóe lên, Tiểu tặc miêu đã xuất hiện trên bả vai Triệu Phong, sau đó nhẹ nhàng khoanh tròn nằm xuống.

- Cái này…

Lão giả áo xanh cùng Lâm Thành Vũ vẫn luôn bình tĩnh, mười phần tự tin, trong lúc nhất thời cũng ngây người như tượng, không biết phải nói gì. Mà thanh niên áo vàng cùng thiếu phụ mỹ mạo lại càng giống như đã hóa đá, diện mục ngơ ngẩn. Vẻ mặt Hắc Cực Cổ Thần cùng Huyền Ma Cổ Thần thì lại rung động nhìn chằm chằm Triệu Phong, ý nghĩ trong đầu điên cuồng xoay chuyển.

Một hồi lâu sau, ánh mắt lão giả áo xanh chợt lóe lên.

- Tiểu tử, nó là sủng vật của ngươi?

Lão giả áo xanh quát lên một tiếng lớn, bộ dạng vô cùng phẫn nộ.

- Cái gì?

Vẻ mặt những người còn lại tràn đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm Triệu Phong, trên mặt mang theo vẻ không thể tin. Nhưng thật ra căn cứ vào hiện tượng vừa rồi, đã đủ để nói rõ, Tiểu tặc miêu chính là sủng vật của Triệu Phong. Nói cách khác, chín thành trân bảo trở lên trong hai cái rương thủy tinh kia đều đã bị đôi chủ sủng này chiếm hết rồi. Tất cả mọi người đều không thể nào tiếp nhận điểm này.

- Triệu Phong, sủng vật của ngươi đã ăn hết tất cả lợi ích còn lại ở nơi này! Thân là chủ nhân của nó, ngươi phải phụ trách chuyện này a!

Gã thanh niên áo vàng kia lập tức hét lớn. Lâm Thành Vũ cùng thiếu phụ mỹ mạo cũng rất muốn lên tiếng tán thành, nhưng bọn chúng tốt xấu gì cũng đang chung một đội ngũ với Triệu Phong, không tiện bày tỏ rõ ràng ra.

- Tranh đoạt bảo vật là dựa vào bản lĩnh của mình! Huống hồ thời điểm sủng vật của ta xuất thủ, ta cũng không có xuất thủ, cho dù là như vậy, các ngươi cũng cướp không lại nó a! Hơn nữa, trong mắt của ta, các ngươi chính là cố ý để mặc cho nó nuốt lấy đám trân bảo kia, ý đồ chân chính là muốn cướp lấy sủng vật của ta a!

Triệu Phong đầu tiên giải thích một chút, thoáng có chút giảm thấp sự phẫn nộ của mọi người, sau đó giọng nói hắn chợt xoay chuyển, trực tiếp chất vấn những người muốn cướp giật sủng vật của hắn.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cũng không thể nói gì nữa. Bọn chúng thậm chí còn thập phần hối hận, nếu như vừa rồi sớm đạt thành hiệp nghị một chút, như vậy hiện tại Triệu Phong đã phải phụ trách chuyện này rồi. Đồng thời, trong lòng tất cả mọi người vẫn còn buồn bực. Con mèo thần bí cường đại như vậy, không ngờ lại là sủng vật của Triệu Phong. Mà Hắc Cực Cổ Thần cùng Huyền Ma Cổ Thần chỉ nhìn chằm chằm Triệu Phong, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Chúng ta đi!

Một hồi lâu sau, Huyền Ma Cổ Thần dẫn theo đội ngũ của mình rời khỏi nơi này. Mà Lâm Thành Vũ cùng thiếu phụ mỹ mạo đều nhìn về phía Triệu Phong, sắc mặt cũng không tốt cho lắm.

- Triệu Phong, ngươi có con sủng vật này, vì sao từ đầu không sớm lấy ra?

Hắc Cực Cổ Thần thoáng có chút trách cứ nói, thế nhưng hắn thật ra là muốn thăm dò một chút nội tình của Tiểu tặc miêu.

- Cái tên này cũng không phải rất nghe lời a!

Triệu Phong tùy tiện giải thích một câu. Nhưng mọi người dường như cũng tin tưởng lý do này của hắn.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Hắc Cực Cổ Thần cũng không thăm dò được cái gì, chỉ có thể trực tiếp nói.

- Chậm đã! Nơi này còn có thứ tốt!

Triệu Phong chợt ngăn mọi người lại.

- Còn có thứ tốt?

Lâm Thành Vũ có chút không tin nổi, hỏi ngược lại. Nếu có thứ tốt, vì sao Triệu Phong lại không tự mình độc chiếm?

Dưới ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, Triệu Phong chậm rãi đi tới một góc hẻo lánh gần đó, hai tay ngưng tụ ra một đoàn Thần lực Hỗn Nguyên, đánh thẳng xuống một khối cương thiết ngân sắc nào đó nằm sát biên giới phiến không gian này. Trải qua công kích, khối cương thiết ngân sắc thật lớn sát biên giới không gian kia bị đánh văng ra một góc, lộ ra một thứ khác phía sau, chính là một bàn tay!

- Đây là tay người! Bên trong còn có người?

Sắc mặt thiếu phụ mỹ mạo lộ ra thần sắc kinh hãi.

- Không đúng! Đây là khôi lỗi cơ giới!

Sắc mặt Hắc Cực Cổ Thần cũng lộ ra thần sắc kinh hãi, lập tức thốt lên. Mọi người nhất thời liên tưởng đến khôi lỗi cơ giới có trí tuệ cực cao do Thiên Cơ Tộc sáng tạo ra. Theo truyền thuyết, Thiên Cơ Tộc còn có những cường giả cơ giới có sức chiến đấu hủy thiên diệt địa nữa.

- Mau đào nó lên! Có lẽ có thể đạt được lợi ích nào đó, hoặc là thông tin gì đó!

Hắc Cực Cổ Thần khẽ quát một tiếng