Lúc tôi nói tên mình, ánh mắt Lâm thoáng vẻ lạnh lùng nhìn tôi chăm chăm,
ngoài ra còn có cả sự căm ghét nữa, khiến tôi bất giác ớn lạnh.
“Họ Ái[1] sao? Cái họ này thật kì quái!” Anh ta khẽ nhướng lông mày, hỏi lại, giọng điệu có vẻ nghi ngại.
“Có gì mà kì quái chứ! Từ khi sinh ra tôi đã mang họ Ngải rồi.”
Anh ta “ồ” lên một tiếng rồi im lặng, không nói thêm gì nữa. Bầu không khí
vốn căng thẳng cộng thêm gió núi gào thét lại càng trở nên kì dị. Một
lúc sau, không thể chịu đựng nổi bầu không khí này nữa, tôi hắng giọng
hỏi: “Sao anh lại ở đây? Đi chơi hay vì công việc? Tới cùng bạn bè à? Họ đi đâu cả rồi, có biết anh đang ở chỗ này không? Tôi muốn đi Chitral,
anh có biết đường không? Ồ, phải rồi, chân của anh có sao không?”
Trước một loạt câu hỏi của tôi, Lâm không có bất kì phản ứng gì. Mãi tới khi
tôi hỏi đến chân của anh ta, anh ta mới sững người như thể không hiểu
rồi cúi xuống nhìn, mặt bỗng biến sắc. Tôi tự rủa thầm trong bụng: anh
ta chưa biết mình đã bị ngã gãy chân sao?
Sau khi ngã xuống, Lâm
bị hôn mê. Nhiệt độ thấp trên núi khiến cho máu anh ta đông lại, làm cho cảm giác đau đớn không còn rõ rệt nữa, cho tới lúc này. Tuy nhiên, anh
ta đã nhanh chóng trấn tĩnh lại và bắt đầu thử cử động bên chân bị
thương một cách chậm rãi.
“Chân anh có sao không?” Tôi lo lắng
hỏi, thực sự hi vọng chân anh ta không bị gãy. Mặc dù có cảm giác tư thế xoay gập kia hoàn toàn không còn giống chân người nữa nhưng cũng có thể là tôi nhìn nhầm. Nhưng khi Lâm cử động, khớp xương của anh ta phát ra
những tiếng lục khục khiến người ta nghe mà sởn gai ốc, chỗ xương bánh
chè của anh ta sưng vù lên.
Anh ta khẽ chửi thề, sau đó ngã
xuống. Theo bản năng, tôi định đỡ lấy anh ta. Hành động đột ngột này rất giống với hổ đói vồ mồi, tôi tin tư thế của mình cho dù không đẹp mắt
nhưng thiện ý thì chắc chắn không thể nào khiến người khác hiểu lầm.
Nhưng rõ ràng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi, vì lúc tôi sắp chạm
vào người anh ta thì bất chấp cái chân đau, Lâm giơ tay ngăn tôi lại,
ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ căm hận. Nền tuyết vốn đã trơn trượt, lại không
kịp đề phòng nên tôi ngã oạch một cái. Thẹn quá hóa giận, tôi gào lên:
“Này, anh bị sao thế hả? Tôi có ý tốt mà!”
Lâm nằm nghiêng trên
nền tuyết, sắc mặt trắng bệch, giống hệt kiểu thiếu gia gặp nạn nhưng
lại kiên quyết cự tuyệt người khác giúp đỡ. Anh ta liếc xéo tôi, cười
khẩy rồi nói: “Vậy thì xin lỗi nhé…”, sau đó ngoảnh mặt đi chỗ khác, bất luận tư thế hay giọng điệu đều không có vẻ gì là hối lỗi cả.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta mà không hiểu gì cả. Tại sao anh ta lại có thái
độ thù địch với tôi như vậy? Có phải khi tôi rơi xuống không cẩn thận đã đâm phải sao chổi mà người ta vẫn nói hay không? Nghĩ tới đây, tôi chỉ
biết ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Lần đầu tiên nhìn thấy
Lâm, tôi đã bị vẻ ngoài của anh ta làm cho ngỡ ngàng. Tại cái nơi hoang
vu vắng vẻ này, ánh mắt của anh ta khiến tôi phải há hốc miệng kinh
ngạc, gương mặt đó mặc dù cắt không còn giọt máu, mặc dù trời đang chạng vạng tối nhưng vẫn đủ khiến người ta quên hết mọi u sầu trên thế gian.
Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Tôi thân thiện với anh ta chẳng qua
là vì trong hoàn cảnh này, chúng tôi bất đắc dĩ trở thành bạn đồng hành
và đều là những kẻ lưu lạc nơi xứ lạ.
Đúng là kì quặc! Chẳng lẽ
anh ta đã bị thương nặng tới mức thần kinh rối loạn rồi? Thôi, cứ coi
như bị chó cắn đi! Thế là tôi liền tránh xa ra, tìm một góc khuất gió để nằm. Qua đêm nay rồi tính tiếp. Vậy mà Lâm không có ý định chấp nhận
thái độ dàn hòa của tôi. Lúc đầu còn ổn, mặc dù thái độ lạnh lùng của
anh ta mạnh mẽ cứ như sóng điện từ, ép tôi phải tránh xa, nhưng cũng may còn có việc quan trọng hơn cần anh ta lo lắng, ví dụ như cái chân gãy
đó. Lâm coi tôi như không khí, không thèm đếm xỉa đến mà bắt đầu chậm
rãi mò mẫm trên nền tuyết. Một lát sau, trên trán anh ta đã lấm tấm mồ
hôi, bàn tay lần mò trên nền tuyết run rẩy thấy rõ. Nhưng tôi vẫn ngoan
cố coi như không nhìn thấy gì. Một lúc sau, đột nhiên tôi nghe thấy anh
ta hỏi: “Túi của tôi đâu rồi?”
Tôi không thèm đáp, chỉ đá chiếc
túi ở cách đó vài mét về phía anh ta. Chiếc túi lăn trên nền tuyết phát
ra tiếng loạt xoạt. Một lúc sau, tôi lại nghe thấy anh ta hỏi: “Đồ của
tôi đâu?”
Tôi nghĩ bụng, mình đâu phải bảo mẫu của anh ta chứ, liền đáp gọn lỏn: “Không biết.”
“Tôi hỏi khẩu súng đâu?” Anh ta gằn giọng.
“Súng nào?”
Ánh mắt của anh ta như một cây chùy bằng băng đập xuống người tôi. “Tiểu
thư, Beretta của tôi. Tôi cần nó để ứng phó với các tình huống bất ngờ
xảy ra.”
Cũng có thể cho tôi một phát đạn bất kì lúc nào, tôi thầm nghĩ.
“Tôi đảm bảo sẽ không bắn cô.” Hình như anh ta biết tôi đang nghĩ gì, lại nói.
“Beretta là cái gì? Không nhìn thấy.” Tôi đáp. Nhưng thực ra, khẩu súng đó, tôi đã giấu đi từ lâu rồi.
Bốn mắt nhìn nhau như thể có ngọn lửa đang cháy bập bùng giữa sơn cốc tĩnh
mịch. Một lúc sau, sự lạnh lùng trong mắt anh ta dần dần không còn nữa,
anh ta khẽ thở dài, hỏi tiếp: “Vậy cô có thuốc giảm đau không?”
Tôi do dự giây lát.
“Một mình cô rất khó ra khỏi chỗ này.”
Câu nói của Lâm như bắt được thóp tôi. Tôi nghe tiếng gió thổi ù ù qua dãy
núi, trước mắt chỉ thấy vô số ngọn núi tuyết khổng lồ sừng sững, đây là
một thế giới nguyên sơ cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, hoang liêu,
mênh mang, thuần khiết, hẻo lánh và tĩnh mịch tới vô tận. Tôi bắt đầu
thấy bực, vặc lại: “Ai bảo tôi không ra khỏi đây được? Chỉ cần đi thẳng
xuống dưới là có thể ra khỏi dãy núi này, sẽ có làng mạc. Có làng mạc ắt sẽ có đồ ăn và xe cộ, tôi sẽ không sao cả.” Mà biết đâu ngày mai vừa mở mắt ra, tôi đã thấy Muri quay lại thì sao?
Anh ta tiếp lời: “Cứ
đi xuống dưới? Ở phía dưới cách chỗ chúng ta vài trăm mét có một khe núi tuyết khổng lồ, cô không biết sao?”
“Khe núi tuyết? Đó là cái gì vậy?”
Anh ta chế giễu: “Ngay đến khe núi tuyết là cái gì cũng không biết, làm thế nào mà cô tới được Karakoram vậy?”
Tôi thầm nhủ: “Anh biết mà vẫn bị ngã gãy chân đó thôi.”
Đối phương tiếp tục: “Từ chỗ này hoàn toàn không có đường đi xuống dưới
đâu. Cô phải đi vòng qua đỉnh Gasherbrum[2], rồi đi về hướng tây bắc,
tới đỉnh núi hoa cương hình tháp thì rẽ sang hướng đông nam, sau đó mới
có thể tìm thấy tuyến đường xuống núi an toàn.”
Tuyến đường xuống núi? Không phải là con đường xuống núi sao? Tôi bắt đầu chóng mặt. Đúng lúc này, anh ta lại bồi thêm một câu: “Nghe nói khu vực này có rất
nhiều thổ phỉ.”
[1] Chữ “Ngải” và “Ái” trong tiếng Trung có cách phát âm giống nhau.
[2] Đỉnh núi cao thứ mười một trên thế giới, nằm trên biên giới Trung Quốc và Pakistan.
Thực ra khi anh ta nhắc tới đỉnh Gasherbrum gì đó, tôi đã bị khuất phục.
Tình yêu đáng quý, lòng tự trọng càng đáng quý hơn, nhưng vì cái mạng
nhỏ này, cả hai thứ đó tôi đều có thể vứt bỏ. Tôi vội vã lục trong túi
thuốc mang theo bên người, lôi vài viên Fenbid ra đưa cho anh ta.
Lâm nhận lấy, mặc dù ngồi không vững nhưng tư thế của anh ta vẫn vô cùng
nho nhã. Anh ta dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy viên thuốc y như
người trong hoàng tộc, khiến tôi có cảm giác mình chẳng khác gì người
hầu. Anh ta uống thuốc xong, tôi bèn hỏi: “Có cần nước không?” Thốt ra
câu này xong tôi lập tức hối hận, “Mễ Lạp à Mễ Lạp, mày nói xem mày có
hèn không hả?” Quả nhiên đối phương đã từ chối thẳng thừng bằng câu:
“Không cần.”
Tôi ngửa mặt lên trời, trừng mắt tức giận, cái thằng cha từ trên trời rơi xuống này lẽ nào còn là hoàng thân quốc thích gì
đó sao? Thượng Hải cũng có không ít đàn ông xuất thân giàu có, đi đâu
cũng có xe đưa xe rước, bốn mùa đều có tiệc trà chiều, các thương hiệu
xa xỉ có hàng mới về đều gửi tin nhắn cho họ… những loại người đó không
phải tôi không có cơ hội tiếp cận, nhưng rất nhiều lần tôi nhìn gương
mặt của mình ở trong gương và tự cảm thấy không nên suy nghĩ vẩn vơ nữa. Từ cổ tích đến hiện thực, từ phim Hàn tới phim Mỹ, tất cả những cô gái
một bước biến thành phượng hoàng, bất kể gia cảnh giàu có hay không,
tính tình lười biếng hay chăm chỉ đều có gương mặt vừa nhìn là biết có
thể cưới làm vợ, ý của tôi là những cô gái được các hoàng tử lấy về nhà
đều được lấy từ hình mẫu những phát thanh viên trong các chương trình
thời sự, đoan trang diễm lệ, không được thế thì cũng phải duyên dáng
đáng yêu. Đó gần như là tiêu chuẩn của tất cả những nữ nhân vật chính:
Bất luận xuất thân, tính tình như thế nào, đều phải đẹp tới mức ngây
thơ, đoan chính, thiện lương.
Rõ vớ vẩn! Thiện lương là điều có
thể nhận ra từ gương mặt sao? Nhưng đây là điều mà đàn ông toàn thế giới công nhận. Tô Đát Kỷ có đẹp đến mấy cũng vĩnh viễn chỉ là hồ ly tinh
hại nước hại dân, vĩnh viễn chỉ có thể làm một phi tử, một cô vợ bé,
không với tới được nơi thanh nhã. Ngải Mễ Lạp tôi cũng như vậy, cứ coi
như hoàng tử tình cờ đi ngang qua nhìn thấy, yêu đương thì có thể, nhưng lấy về nhà ư? Còn lâu! Tất cả những điều này, từ khi học trung học, tôi đã biết rồi, hơn nữa tôi còn có Bá Kiêm…
Nghĩ tới Bá Kiêm lòng
tôi lại thấy quặn đau, bèn lặng lẽ quay về cái hốc của mình, ngoan ngoãn cụp mắt xuống, không nhìn Lâm nữa. Chỉ cần ngày mai người đàn ông này
có thể đưa tôi xuống núi thì chuyện gì tôi cũng có thể nhẫn nhịn được,
bao gồm cả việc cống hiến toàn bộ chỗ Fenbid trong túi, bón nước đút
cơm, và cả nhẫn nhịn thái độ thù địch và khinh miệt lạ lùng này nữa, dù
sao cũng không phải là lần đầu tiên. Có điều, thông thường những người
ghét tôi tới mức vừa trông thấy đã nghiến răng kèn kẹt đều là phụ nữ,
việc bị đàn ông ghét cay ghét đắng thế này là lần đầu tiên… Phía Lâm dần trở nên yên tĩnh, xem ra thuốc đã bắt đầu có tác dụng. Tôi cũng từ từ
chìm vào giấc ngủ mơ màng. Khi xuất phát tưởng chỉ là một đoạn đường
ngắn, tuy phải leo núi nhiều, rốt cuộc sao lại thành ra lạc đường chứ?
Hôm qua, khi bị tụt lại phía sau, mặc dù không biết nên đi đường nào nhưng
tôi vẫn nhớ rất chính xác hướng tay Muri chỉ và vẫn đi theo hướng đó,
vượt qua thung lũng đá cuội khô khốc, vòng qua rừng tháp băng cao vút và cả lớp băng trên đỉnh núi nhọn hoắt… Có lẽ tôi đã lạc đường ở chỗ đó.
Chẳng lẽ thay vì đi vòng thì đáng ra tôi phải đi xuyên qua sao?
Đang nghĩ tới đây tôi thấy cổ lạnh toát, một cục tuyết to đùng cứng ngắc bị
Lâm ném tới, khiến tôi giật mình đứng bật dậy. Hốt hoảng lo sợ suốt một
ngày, vừa mới chợp mắt một lát đã bị phá đám. Tôi tức giận lườm anh ta,
hỏi: “Làm cái gì vậy hả?”
Lâm không hề sợ hãi khi thấy tôi giương nanh múa vuốt giữa đêm canh ba. Trên thực tế, anh ta trông còn cổ quái
hơn cả tôi, cứ nhìn chằm chằm về phía tôi khiến tôi thấy sống lưng mình
lạnh toát. Đằng sau tôi có yêu quái ư? Tôi nắm chặt lấy chiếc gậy leo
núi, thận trọng quay đầu nhìn ra sau.
Lâm nói như thể rặn ra từng từ một, vì thế mà tôi nghe rất rõ ràng: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Cái cổ đang nhớn nhác ngó nghiêng bốn phía của tôi bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Phải hít một hơi thật sâu tôi mới có thể miễn cưỡng quay đầu lại được, chưa
bao giờ lời tôi nói ra lại nho nhã, lịch sự đến vậy: “Rất lấy làm tiếc,
việc này tôi không giúp được anh rồi.” Không thèm nhìn vào đôi mắt đang
muốn tóe lửa của Lâm, tôi thành thật nói tiếp: “Em Lâm thân mến, mặc dù
tôi nhiều tuổi hơn anh nhưng vẫn chưa đến tuổi làm mẹ anh để có thể giúp anh đi vệ sinh đâu.”
Anh ta bỗng gầm lên: “Cô vừa gọi tôi là gì hả?”
thấy sau gáy lạnh toát. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc hẳn lúc này tôi
đã tan xương nát thịt. Thực ra, căn cứ vào thái độ thù địch của Lâm đối
với tôi, nếu không phải vì thực sự không còn cách nào khác thì chắc chắn anh ta sẽ không cầu cứu tôi, thiết nghĩ con người có ba việc khẩn cấp,
ngay cả anh hùng từ cổ chí kim đều phải cúi đầu. Một lúc sau, Lâm cất
giọng có phần run run: “Trên núi cao, nếu bị viêm đường tiết niệu sẽ
chết đấy.”
Tôi lặng lẽ gật đầu, chống cằm, nói: “Đúng vậy, cho
nên muốn đi tiểu thì cứ đi đi, thực ra trăng mờ gió rít, nếu có tiểu ra
quần, lát nữa cũng sẽ khô ngay thôi.”
Lâm nghiến răng, rít lên: “Cô nói cái gì?”
Tôi đưa tay lên xoa mũi, chớp mắt vẻ vô tội. Tha hồ mà nghiến răng đi, hằn học đi, sau đó tiểu luôn ra quần đi nhé.
Năm phút sau, anh ta đề nghị: “Vậy tôi trả cô tiền. Trả tiền là được chứ
gì?” Giọng nói của anh ta vẫn đầy vẻ phẫn nộ nhưng khí thế đã yếu đi
nhiều, xem ra đúng là đã bị ép đến đường cùng rồi.
“Đến lúc anh bị viêm đường tiết niệu mà chết, tất cả tiền sẽ là của tôi.”
“…”
Những lúc thế này cần phải cương quyết chêm vào một câu mới được. Khi Lâm nói với ngữ điệu bình thường, thực sự rất dễ nghe, đặc biệt là khi anh ta
hạ mình. Năm phút sau, tôi được nghe tên mình thốt ra từ miệng anh ta:
“Ngải, xin cô hãy giúp tôi.” Biết anh ta mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng
anh ta cũng chịu gọi tên tôi rồi, mặc dù giọng điệu không đúng mực cho
lắm, khiến tôi cảm thấy như thể bị kẻ thù đe dọa vậy. Tuy nhiên tôi vẫn
vui vẻ chạy tới giúp anh ta trở mình. Chẳng phải các cụ đã nói không nên ép người quá đáng, “chó cùng rứt dậu” đó sao, hơn nữa tôi còn phải nhờ
cậy anh ta cơ mà.
Tôi cố hết sức đỡ anh ta dậy. Lâm là đàn ông,
mà đàn ông thì không cần phải ngồi, chỉ cần úp người xuống, ý tôi là
hướng xuống tuyết là được chứ gì! Nhưng Lâm nhất quyết từ chối. Nghe nói tất cả các hoàng tử đều sợ bẩn. Thế là tâm trạng vừa mới khá khẩm hơn
một chút của tôi như bị giội một gáo nước lạnh. Tôi không biết phải nói
gì nữa, trong hoàn cảnh cực kì khó khăn thế này, thiếu gia, anh có thể
biết điều một chút được không? Không đợi tôi nghĩ ra cách gì tốt hơn,
Lâm đã lẩy bẩy tự chống tay gượng dậy, gương mặt trắng bệch như hoa
quỳnh hướng thẳng về phía tôi, ra lệnh: “Đỡ tôi tới chỗ kia!”
Tôi đưa mắt nhìn về phía đó, lập tức phản đối: “Đó là vách núi mà!”
Lâm nghiến răng nói: “Tôi muốn đến chỗ vách núi!”
“Tại sao?” Tôi vô cùng ngỡ ngàng, lúc này mà vẫn muốn chơi trò “rơi tự do từ độ cao ba nghìn tấc” sao?
Lâm không thèm để ý tới tôi, chỉ cố hết sức lết về phía đó. Đôi vai nhỏ bé
của tôi như thể bị một ngọn núi đè lên. Tôi bắt đầu hối hận, mới đi được một mét, tôi đã thở hổn hển, ngập ngừng hỏi: “Lâm, ban nãy anh nói đưa
tôi bao nhiêu tiền ấy nhỉ?” Nếu chỉ là một trăm tệ thì lỗ thật rồi.
“Cô bảo bao nhiêu thì là bấy nhiêu!” Anh ta khẽ gào lên, chớp mắt liên tục, không biết có phải do xấu hổ không. “… Ngải, giúp tôi kéo cái chân đau
ra rồi giữ cho chắc.”
Câu nói này từ từ được định hình trong đầu
tôi, sau đó vẽ nên một cảnh tượng: Một người đàn ông bị đau chân, đứng
dạng ra, đối diện cây cột điện…
Và tôi chính là cây cột điện đó! Tôi vô thức nhắm nghiền mắt lại. Tất cả đều không phải là thật, không phải là thật!
“Tôi trả cô một trăm đô la…”
Tôi cắn răng, nói: “Giao dịch thành công! Đưa tiền trước đã, ở đâu vậy?”
“Trong túi quần. Cái túi cạnh khóa đó.” Giọng anh ta có chút tuyệt vọng.
Với tâm trạng hoang mang, tôi im lặng cúi xuống, nhắm tịt mắt, cố gắng tìm kiếm.
Giọng nói của Lâm vang vọng trong đầu tôi: “Bên cạnh… không phải, không phải bên phải mà là bên trái.”
…
“Lên trên một chút, quá rồi, xuống dưới… dưới nữa… Ngải, cái cô đang sờ vào là xương chậu của tôi đấy.”
Xin đừng nói với tôi là xương chậu ở vị trí nào trên cơ thể con người. Lúc
này đây, tôi chỉ thấy đất trời bỗng nhiên đảo lộn, có người bảo con
người không phải mỗi ngày một già mà là chớp mắt đã già, điều này thật
chí lí. Khi tiếng tí ta tí tách vang lên, tôi chắc chắn mình đã già đi
ít nhất ba tuổi.
Nửa tháng trước, nếu có ai bảo tôi sẽ đi
Karakoram, hơn nữa vào một đêm gió rít mịt mùng nào đó, tôi sẽ giúp một
người đàn ông lạ mặt đi tiểu, chắc chắn tôi sẽ bảo người đó cần tới bệnh viện tâm thần gấp, nhưng thực tế đã chiến thắng mọi lời hùng biện. Sau
khi mọi việc xong xuôi, tôi chỉ biết gục mặt vào khuỷu tay, khẽ gầm gừ
tức giận chửi rủa. Đúng là khốn nạn! Thế giới này đảo lộn hết rồi!