Buổi sáng, Hà Thích ngủ dậy muộn. Lúc anh tỉnh lại, Nhã Kỳ đã không còn ở trong phòng. Anh dậy rửa mặt rồi ra ngoài tìm Nhã Kỳ thì phát hiện cô đang ngồi trước máy tính vừa ăn sáng vừa chơi trò chơi. Hà Thích dường như còn buồn ngủ nhưng ánh mắt anh vẫn có vẻ tỉnh táo, anh đến ngồi cạnh cô ngáp một cái: “Em dậy sớm thế?”
“Hừ!” Mặc dù giọng nói của Nhã Kỳ rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng hừ, một tay của cô đầu ngón tay đầy dầu mỡ trơn bóng còn tay kia vẫn gõ trên bàn phím máy tính, ánh mắt cô không rời khỏi màn hình máy tính, miệng cô vẫn không ngừng nhai thức ăn trong miệng. Hà Thích cầm hộp sữa bên cạnh cô uống, ngồi một bên nhìn cô một lúc, trong lòng cảm thấy kì lạ, anh không hề trêu chọc cô, sao đang tốt đẹp tự nhiên cô lại tức giận với anh.
Hà Thích duỗi tay ra thử xoa đầu cô hai cái, Nhã Kỳ không nhịn được quay đầu ra nhìn anh một cái sau đó quay đi hừ một tiếng, tiếp tục không thèm nhìn anh, dường như nhìn thấy anh là cảm thấy rất buồn chán. Hà Thích nhìn cô, lông mày không vui cau lại, khóe miệng vểnh lên, anh lại đưa tay bóp mặt cô. Trong miệng cô vẫn còn đồ ăn, nói chuyện cũng khó nghe rõ chỉ trợn mắt nhìn thấy đôi mắt đen của anh.
Hà Thích càng bóp mặt cô mạnh hơn một chút: “Sao vậy, em có chuyện gì vậy?”
Cô thật vất vả mới nuốt hết đồ ăn trong miệng, đỏ mặt giả vờ không hiểu chuyện gì: “Chuyện gì là chuyện gì?”
“Ồ, không phải em đang tức giận sao?”
“Em, em không tức giận.” Nhã Kỳ hừ một tiếng, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nhưng vẻ mặt đã tốt hơn. Cô đột nhiên thấy mình vô duyên vô cớ nổi giận với anh, chính là tính khí trẻ con của cô lại nổi lên, giống như lúc còn bé, khi thức dậy không thấy mẹ ngủ cạnh bên thì sẽ gào khóc thật lớn, chính là như vậy. Cô khé cắn môi dưới, vẻ mặt xấu hổ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy em?” Hà Thích nắm bàn tay đầu dầu mỡ trơn bóng của cô ở trên bên, mặt áp sát vào cổ cô, dụi nhẹ cô mấy cái tỏ vẻ như đang vỗ về cô.
“Ơ kìa, anh thật phiền phức, em không có chuyện gì mà.” Nhã Kỳ uống một ngụm sữa bò rồi lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng của anh: “Em vừa xuống dưới nhà mua đồ ăn sáng, vẫn còn nóng đó.”
Hà Thích cầm khăn giấy ở bên cạnh lau sạch tay cho cô: “Bẩn quá, như này không vệ sinh chút. Được rồi, em mau ăn hết bữa sáng đi.” Anh vừa nói vừa cắn chiếc bánh bao vừa nãy cô đút cho mình.
“Hà Thích!”
Hà Thích ăn sáng, ngồi ở trên ghế salon xem ti vi, một lát sau Nhã Kỳ cũng tiến đến ngồi bên cạnh anh, cô chủ động nắm lấy tay anh, yên lặng không nói chuyện, cùng anh xem ti vi. Hà Thích suy nghĩ lại xem mình làm gì khiến cô tức giận, từ tối hôm qua đến lúc đi ngủ, dường như không xảy ra chuyện gì chẳng lẽ cô để ý…Cái đó? Từ khi có ý nghĩ này, trên mặt anh liền ánh lên niềm vui, anh sờ cằm mình quay sang đánh giá cô cười híp mắt mói: “Anh biết vì sao em tức giận.”
“Em nói là em không có tức giận mà…” Bởi vì bị anh nói đúng tâm tư nên Nhã Kỳ rất lúng túng, đầu cô cúi xuống không dám nhìn anh, cô càng tỏ vẻ như vậy càng làm cho anh buồn cười. Dường như Hà Thích không muốn bỏ qua cho cô, ôm lấy cô tiếp tục nói: “Có người nói lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy bể quả không sai.”
“Hà Thích, anh nói đủ rồi đấy.” Nhã Kỳ cảm thấy lúc này anh rất đáng ghét, tất cả sự lúng túng bối rối của cô đều thể hiện hết ra bên ngoài. Cô muốn giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng mặt cô đã đỏ bừng lên, vẻ mặt không hề có vẻ tức giận.
Hà Thích càng sáp lại gần cô, đôi mắt phượng của anh nhìn chằm chằm vào môi cô, trong mắt anh chứa đựng đầy vẻ mờ ám: “Nhã Kỳ, em có biết cụm từ lau súng cướp cò không?”
“A…” Giọng nói của anh dần trầm xuống mang theo sự mê hoặc sâu sắc: “Thật ra có rất ít người có thể cưỡng lại niềm vui gần trong gang tấc…”
“Ơ…”
“Anh đang tôn trọng em đó, em có biết không, đồ ngốc này…” Âm cuối trong câu nói của anh mất đi, môi của anh đã dán lên môi cô, anh dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, nụ hôn mang hương vị sữa ngọt ngào thanh khiết, bàn tay của anh giữ lấy gáy cô, áp chặt thân thể cô vào thân thể anh. Hà Thích có sức lực rất lớn, dù cho Nhã Kỳ ngày nào cũng tập Taekwondo nhưng trước mặt anh cô luôn yếu thế hơn. Ví dụ như nụ hôn lúc này, anh dùng toàn bộ sức lực, rất hưởng thụ, áp chặt cô vào ngực anh. Ý định của anh là muốn dọa cô một chút, nhưng trong chuyện tình cảm Nhã Kỳ luôn là người tương đối lơ mơ, bị Hà Thích hôn liền đờ ra, trừ khi sắp không thể thở nổi nếu không ngay cả việc phản kháng cô cũng không nhớ ra.
Hà Thích gần như không thể kìm chế lại được, một tay khác đang nhàn rỗi của anh từ vạt áo rộng của cô tiến vào trong xoa lưng cô. Hành động này là hành động cấm kỵ không thể làm nhưng anh nhịn không được muốn thử. Da thịt của cô mềm mại trơn nhẵn chạm vào rất thoải mái. Anh dán sát vào phía trên của cô, cẩn thận vuốt ve từng chút một giống như đang nhẹ nhàng vỗ về cưng chiều nhưng đồng thời cũng là thăm dò. Anh nhẹ nhàng cởi cúc áo của cô…
Nhã Kỳ đột nhiên giật mình, thoát khỏi cái ôm của anh, cô ôm lấy ngực mình, vẻ mặt mang đầy sự thẹn thùng xấu hổ, giống như là bị hoảng sợ, ngay cả thở cũng quên, giữ nguyên bộ dạng kia lẳng lặng nhìn Hà Thích sau đó xoay người chạy về phòng. Chờ đến khi cửa phòng bị đóng lại, Hà Thích mới hết kinh ngạc, anh vỗ đầu mình một cái, môi nhếch lên thành một nụ cười quyến rũ mê hoặc lòng người.
Nhã Kỳ nằm sấp trên giường lấy chăn phủ kín đầu, cả người chìm trong bóng tối, giống như chuyện vừa rồi dường như chưa xảy ra. Nhưng mà, trong bóng tối, trong đầu cô không tự chủ lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh mờ ám tình ái như vậy, chân thực như vậy…Cô không muốn nghĩ nữa.
“Nhã Kỳ, chúng ta xuống lầu ăn cơm đi em.” Không biết qua bao lâu, Hà Thích tay vừa cầm nắm cửa vừa gõ nhẹ cửa phòng: “Em nhanh đi ra đi.” Nhã Kỳ không trả lời, cảm thấy không thể đối mặt với anh.
“Dù em có trốn tránh anh cũng không thể làm cho những việc đã xảy ra biến mất, không bằng đi ra đối mặt với anh.” Ánh mắt của anh thoáng qua một tia gian xảo.
Anh lại tiếp tục gõ cửa: “Nếu em không đi ra ngoài thì anh sẽ đi vào.”
Nhã Kỳ đứng dậy ra mở cửa, vẻ mặt đỏ như máu giống như vừa nãy. Hà Thích từ trên nhìn cô một cái: “Hay là chờ thỏ con lớn lên đã…”
“Hà Thích, anh đồ không biết xấu hổ.”
Sau khi ăn cơm xong, Hà Thích không chịu nổi sự lạnh nhạt của cô liền mua cho cô hai cân quýt. Nhã Kỳ ném cho anh một quả quýt: “Anh bóc đi.”
“Tại sao anh phải bóc? Không phải em muốn ăn sao?”
“Bóc vỏ bẩn tay, anh bóc cho em đi.” Nhã Kỳ lại nói tiếp: “Ở nhà đều là Nhã Tĩnh bóc cho em.”
“Chà chà chà, Nhã Tĩnh làm sao lại cưng chiều em đến như vậy, lần sau gặp lại anh sẽ đánh cậu ta một trận, do Nhã Tĩnh quá cưng chiều nên em mới như này…” Hà Thích thấy cô trừng mắt nhìn anh, không đợi cô lên tiếng anh đã đưa trái quýt cho cô nhìn: “Này, em muốn ăn quýt đực hay quýt cái?”
“Quýt cũng chia ra thành đực cái á?” Nhã Kỳ bắt đầu tò mò.
“Ừ”. Hà Thích nghiêm túc đem trái quýt cho cô nhìn: “Phía trên quýt bố có một chấm, còn phía trên quýt cái có một vòng tròn.”
Nhã Kỳ sửng sốt một lúc lâu sau đó hiểu ra, vẻ mặt cảm thán nhìn anh: “Anh là đồ hạ lưu.”
Hà Thích cười thay cô bóc quýt, tách múi quýt bón vào miệng cô: “Đàn ông đều là đồ xấu xa, đều hạ lưu như vậy. Nhưng mà có một loại đàn ông sẽ để ở trong lòng, một loại khác sẽ nói ra miệng cho nên sau này ngoài anh ra, em không thể tin tưởng tên đàn ông nào khác.”
Nhã Kỳ gật đầu một cái, bỗng nhiên hỏi anh: “Tại sao chỉ có thể tin tưởng anh?”
“Bởi vì anh luôn có rất nhiều cơ hội để rất nhiều cơ hội để ra tay với em nhưng anh luôn cố gắng kiềm chế tha cho em, nên ngoại trừ anh ra em còn có tin tưởng ai khác?”
“A…” Nhã Kỳ lòng đầy rối loạn: “Hà Thích, anh thật bỉ ổi.”
Hà Thích xoa đầu cô: “Nếu như với người đàn ông khác đối với em như vậy mới gọi là bỉ ổi. Còn nếu như anh đối như vậy với em cái này gọi là tình thú [thú vui trong tình yêu].”
Hết chương 35