Chưa Đụng Tường Nam

Chương 20




Hiện tại và quá khứ chồng chéo lên nhau, ngay cả tiếng mưa rơi cũng giống đến lạ. Căn nhà cũ nát đầy tạp vật nổi lềnh phềnh trong nước, bàn gỗ cũ kĩ toát ra mùi mục nát, trần nhà dột nước, mặt tường tróc ra từng mảng. Trong nhà không có ánh sáng nào, tất cả đều lẫn trong bóng tối.

Không có sự sống mới.

Nơi đây là nơi cũ nát bị vứt bỏ.

Bùi Trì Yến chạy suốt sáu năm vẫn không thể chạy thoát cô nhi viện, không thoát ra được căn phòng này. Trong tiềm thức cậu vẫn cho rằng mình là thứ cần phải bỏ đi.

Trẻ con đều sợ bóng tối. Thế nhưng có vài thứ còn đáng sợ hơn bóng tối rất nhiều. Những thứ đó kí sinh trong lòng, bén rễ nảy mầm, trong lúc vô giác đã phát triển mạnh mẽ đến mức có thể nuốt chửng cả kí chủ.

Tiểu Thất mười hai tuổi và Bùi Trì Yến mười tám tuổi trốn ở một nơi giống nhau, bóng người chồng lên nhau, chờ đợi thời gian qua đi đã sắp đến cực hạn chịu đựng.

"Giám đốc, anh chờ chút đã!"

Trần Tuệ cuống quýt chạy xuống xe thì Bùi Kính Đường đã chạy xuyên qua màn mưa từ lâu. Cổng cô nhi viện bỏ hoang bị khóa, hắn đấm vỡ cửa sổ thủy tinh bên cạnh phòng bảo vệ rồi xông vào trong.

Phía sau lục tục có mấy chiếc xe việt dã chạy tới, sau đó lập tức có thêm một đám người xuống khỏi xe. Trần Tuệ đứng trong mưa hét với bọn họ: "Phá cửa đi! Giám đốc đã vào trong rồi!"

Địa ngục bị khóa sáu năm ẩn mình trong đêm tối như một tòa pháo đài âm u tản ra tử khí nồng đậm kèm mùi máu tanh.

Bởi vì đã rất lâu mới quay lại nên Bùi Kính Đường gần như không nhớ nổi cấu trúc cô nhi viện này. Hắn chỉ có thể hi vọng Bùi Trì Yến không chạy xuống tầng hầm kia.

Nếu như nơi này là thực thể đại diện cho mê cung trong tâm trí Bùi Trì Yến, thì tầng hầm sâu trong lòng đất kia chính là hình phạt nặng nề nhất, một khi bước vào tuyệt đối không còn đường ra.

Bùi Kính Đường nhớ rõ, hắn tìm thấy cậu ở trong một gian nhà cũ nát phía sau...

Thịch, thịch, thịch...

Giày da đạp lên sàn nhà cũ nát vang lên âm thanh như thú hoang bước ra từ chỗ mai phục. Bùi Kính Đường thở hổn hển chạy đi tìm căn nhà trong trí nhớ, tim đau đến sắp không chịu đựng nổi.

"Bùi Trì Yến..."

Sấm chớp chợt lóe, dựa vào chút ánh sáng chớp nhoáng kia, Bùi Kính Đường nhìn rõ cánh cửa gỗ còn hoàn chỉnh, hắn lập tức xông tới đá văng cửa.

Tiếng mưa rơi như tiếng trống dồn dập không dứt. Hoóc môn tuyến thượng thận tăng vọt, trung khu thần kinh sắp không chịu nổi, tầm mắt ngày càng mơ hồ. Bùi Kính Đường dường như sắp ngã gục xuống đất, vịn vào khung cửa mới đứng vững được. Hắn cẩn thận khẽ khàng gọi thăm dò: "Yến Yến...?"

Không phải Tiểu Thất mà là Bùi Trì Yến.

Trong góc phòng truyền đến tiếng cọ xát, như có thứ gì đó đang khuấy nước trên sàn. Bùi Kính Đường nín hơi đi tới, gạt đổ một vài đồ đạc mục nát. Hai chân ngâm trong nước đọng như đang lội qua sông Styx* tiến về phía trước.

(*) 冥河: sông Styx, trong thần thoại Hy Lạp, Styx là con sông tạo nên ranh giới giữa trần gian và âm phủ.

Lại một lần sấm chớp, ánh sáng chiếu sáng căn nhà trong thoáng chốc, lộ ra thân thể trốn sau mặt bàn gỗ đang run rẩy lập cập.

Đồng tử Bùi Kính Đường đột nhiên to ra, hắn hất chiếc bàn qua một bên, quỳ gối xuống trước mặt cậu. Sợ hãi cùng sung sướng xâm chiếm trái tim hắn, hắn dùng tay trái sạch sẽ nâng mặt cậu lên, trông thấy một khuôn mặt vô hồn thẫn thờ.

Dường như cậu không hề biết gì xung quanh, miệng máy móc lặp lại một câu duy nhất: "Người đừng bỏ rơi con..."

Mưa rơi nặng hạt xuống dù, ngoài cô nhi viện đèn xe sáng rực. Bùi Kính Đường đi ra từ trong đám người, Trần Tuệ vội vàng chạy tới che dù cho hắn, nhìn thấy Bùi Trì Yến trong lòng hắn mặt dại ra, đồng tử dưới ánh đèn không có phản ứng, cả người giữ nguyên một trạng thái khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi không thôi.

"Giám đốc, cảnh sát tới rồi, có cần..."

Bùi Kính Đường không hề để ý tới cô, hắn ôm Bùi Trì Yến đi tới mở cửa xe ngồi vào trong. Trần Tuệ chỉ có thể đi theo, ra hiệu cho đám bảo tiêu phía sau đi về trước.

Trần Tuệ lên xe, quay đầu lại nhìn thấy cánh tay phải của Bùi Kính Đường dính đầy mảnh thủy tinh, máu thịt be bét mà không dám nói gì.

Bùi Kính Đường ngồi trên ghế sau ôm chặt Bùi Trì Yến, mặt chôn vào cổ cậu, toàn thân phát run. Hắn gọi không ngừng: "Yến Yến, Yến Yến của ta..."

Bùi Trì Yến không hề phản ứng lại, nom cậu cứ như bị nhốt trong ác mộng, chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói ấy: "Đừng bỏ rơi con..."

Bùi Kính Đường cảm thấy lòng dạ mình đã đau đớn đến nát thành bùn, hắn lau đi nước bẩn trên mặt cậu, hôn lên chóp mũi cậu an ủi: "Không sao rồi Yến Yến, không bỏ rơi con... Chú ở ngay đây mà..."

Tài xế nhìn sang Trần Tuệ, Trần Tuệ do dự một chút rồi nói: "Về biệt thự đi."

Tài xế gật gật đầu, khởi động xe rời đi.

Bùi Kính Đường kiểm tra cơ thể Bùi Trì Yến, không có vết thương ngoài, cũng không có vết thâm máu ứ đọng. Hắn nắm tay cậu, hôn lên đôi tay ấy. Mặc cho hắn làm gì nói gì cậu vẫn cứ đờ đẫn như cũ.

Trần Tuệ tìm được hộp y tế, băng bó sơ qua cánh tay phải cho Bùi Kính Đường. Cánh tay đó do ngâm nước bùn thêm với dùng sức thời gian dài, vết thương hở liên tiếp.

Sau khi về đến biệt thự, Bùi Kính Đường trùm áo khoác lên người cậu rồi ôm cậu vào nhà đi thẳng lên tầng hai. Bùi Trì Yến nhìn thấy ánh đèn trong nhà mới hơi hơi thả lỏng. Bùi Kính Đường chợt thấy cổ mình nong nóng, thì ra là nước mắt của cậu.

Hắn tắm rửa cho cậu, thân thể gầy gò trắng nõn ngồi trong bồn tắm, nước mắt chảy dài trên gương mặt vô hồn như búp bê sứ vỡ nát, khiến người đối diện ngột ngạt khó thở.

Cậu chỉ lặp đi lặp lại một câu nói, cầu xin nài nỉ: "Đừng bỏ rơi con, đừng bỏ con một mình..."

Mặc cho Bùi Kính Đường lặp lại vô số câu "Không bỏ rơi con mà", cậu cứ như bị yểm bùa, tâm trí bị vây nhốt trong căn nhà tối đen ấy, khát vọng sự cứu rỗi cuối cùng.

Bùi Kính Đường thống khổ tột độ: "Rốt cuộc con muốn gì đây...?"

Bùi Trì Yến nghe được câu này mặt hơi co giật, đồng tử tan rã hơi tụ lại rồi nhanh chóng tan ra như thủy triều.

Bùi Kính Đường lấy khăn tắm ôm cậu ra khỏi bồn tắm, ôm người ra ném lên giường rồi đè lên. Bùi Trì Yến dưới thân khóc lóc nói một câu khác: "Bùi Kính Đường..."

Đột nhiên Bùi Kính Đường cực kì hiểu rõ cậu sợ điều gì, cậu muốn gì.