Chưa Đủ

Chương 4




Lỗ tai của cô rất nhạy cảm, mỗi khi anh thở, nói chuyện, thậm chí là dùng lưỡi liếm hoặc hôn thì nó luôn khiến cho cô cảm thấy run rẩy không tự chủ.

Cô làm theo lời của anh nói, tay hơi run run bưng ly rượu vang lên nhấp một miếng, hương vị của rượu vang tràn đầy chóp mũi. Lần đầu tiên Lâm Trinh Lan uống thứ rượu vang này cảm thấy hương vị của nó thật tệ, khi đó cô còn nghĩ uống nước ép nho còn ngon hơn, nh ng kh ng hiểu tại sao người ta lại phải lấy nho tươi để lên men làm thành rượu vang chứ? Nhưng khi đã uống quen thì cô cũng đã bắt đầu biết thưởng thức rượu vang rồi.

Lâm Trinh Lan đang hưởng thụ vị ngọt của rượu vang th đột nhiên bàn tay của Thường Trữ Viễn thăm dò vào bên trong chiếc quần lót nho nhỏ của cô, khiến cô bất ngờ cùng hoảng hốt thiếu chút nữa là làm rơi cái ly, thật may anh kịp thời đưa tay chụp lấy chứ không thì cái ly cũng đã rơi xuống nền.

“Cái ly đẹp như vậy sao em lại không giữ cẩn thận vậy chứ?” Một tay của anh đem cái ly đặt vào tay của cô, muốn cô dùng đôi tay đang run rẩy của cô để cầm lấy, giọng điệu cực kỳ vô tội, một tay khác của anh vẫn không ngừng do thám bên trong cái quần nhỏ của cô, đầu ngón tay thô bạo vòng quanh nơi thâm cung.

“Đừng làm như vậy, đừng mà.” Toàn thân Lâm Trinh Lan không ngừng run rẩy, hai tay cô đang cầm ly rượu không ngừng run rẩy, hai chân cô bị anh cố định trên đùi không thể nào khép lại, chỉ có thể mở rộng ra thêm, để anh tùy ý đùa bỡn nơi ngọt ngào nhất bí ẩn nhất của phái nữ.

Ngón tay thon dài của Thường Trữ Viễn lột cái quần nhỏ ra, một tay khác thì đang vuốt ve cái eo nhảy cảm của cô, không ngừng kích thích cô.

Sau đó Thường Trữ Viễn tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, hai tay vẫn không ngừng hoạt động, đồng thời dùng lưỡi liếm gáy của cô, nơi đây cũng là một trong những vị trí rất nhạy cảm của cô.

“Không được lãng phí nha, ly rượu này em phải uống cạn không được để thừa, nếu như em dám lãng phí dù chỉ một giọt, thì cái miệng nhỏ n anh này của anh sẽ giúp em uống nhé…!” anh vừa nói xong, dùng đầu ngón tay đâm mạnh vào cái khe mềm mại của cô.

Vị trí non mềm của cô đã bắt đầu ướt át, nhưng vẫn chưa đủ để tiếp nhận ngoại vật, dĩ nhiên lần này Thường Trữ Viễn sẽ không thô bạo mà đâm vào, đầu ngón tay anh để ngay miệng huyệt, nghịch ngợm một lúc khiến cho Lâm Trinh Lan thét lên một tiếng thét kinh hãi, tay run lên thiếu chút nữa làm bể ly rượu.

“Đừng, coi chừng nhiễm trùng đó!” Cô van xin anh.

Nơi cấm địa của phụ nữ là vị trí cực kỳ yếu ớt, làm sao lại có thể để anh dùng ngón tay mà nghịch ngợm như vậy chứ? Bởi vậy không bị bệnh mới lạ đó!

Lâm Trinh Lan và Thường Trữ Viễn đều biết vấn đề này, hai người cũng không phải là con nít, những điều căn bản này không thể nào không biết được.

Dạy dỗ Lâm Trinh Lan là hứng thú của Thường Trữ Viễn, có lúc anh nghĩ ra vài chiêu thức mới, cho dù không hứng thú với cách mới cho lắm, nhưng anh cũng sẽ lấy cô ra thử một chút.

Đôi khi thí nghiệm lại có kết quả tốt, hai người cùng tìm thấy niềm vui mới, có lúc kết quả lại không được hoàn mỹ, có khi lại nghiêm trọng đến nỗi khiến cô phải khóc lên.

Thường Trữ Viễn còn nhớ vài lần thất bại trước, trong đó có một lần anh cố ý đem cô ra đùa bỡn đến nỗi không khống chế được.

Lần đó hai người cũng rất thoải mái, nhưng sau khi làm xong cô lại cảm thấy xấu hổ mà khóc lóc hơn nửa đêm, cuối cùng khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi, nhưng trong mộng vẫn còn sụt sùi nghẹn ngào.

Thường Trữ Viễn cảm thấy cô vừa đáng thương lại vừa đáng yêu! Rõ ràng anh là người ưa thích sạch sẽ, chưa từng để cô bị nhiễm trùng qua, nhưng cô lại không cách nào tiếp nhận phương pháp này.

Đêm đó Lâm Trinh Lan nằm mơ khóc đến cả người vặn vẹo, anh thấy cô như vậy trong lòng cũng không khỏi đau đớn, tự nhủ sau này sẽ không dám chơi như vậy rồi.

Một lần khác Thường Trữ Viễn nghe người ta nói phụ nữ cùng đàn ông lên đỉnh rất khác nhau, giống như một loại thoải mái kịch liệt thơm ngọt. Chỉ cần trước đó chuẩn bị đầy đủ cùng chu đáo, ngoài ra đàn ông còn phải thật dịu dàng, phụ nữ cũng sẽ không thể từ chối.

Đêm đó anh chuẩn bị đầy đủ bài tập cùng tất cả đồ dùng cần thiết, đang chuẩn bị dùng phương pháp mới để khai phá miền đất bí hiểm của cô, nhưng cô lại sống chết không chịu, nước mắt ròng ròng cầu xin anh dừng tay.

Ánh mắt của cô là phản kháng thật, khiến cho Thường Trữ Viễn đau lòng không thôi, muốn xuống tay cũng không được. Kết quả của đêm hôm đó đừng nói là áp dụng chiêu thức mới, mà cuối cùng cái gì anh cũng không có làm, chỉ là ôm cô nằm cả đêm, trấn an tâm tình hoảng sợ của cô.

Thật ra thì không đùa bỡn nơi đó của cô cũng không có gì quan trọng, dù sao chính bản thân cô cũng đã đủ hấp dẫn anh rồi, cô luôn kích thích dục vọng trong người anh, không cần dùng đến chiêu thức mới, thì anh cũng sẽ không mất đi hứng thú đối với cô, Thường Trữ Viễn tự nói với bản thân mình.

Thường Trữ Viễn chưa bao giờ nói với Lâm Trinh Lan về vấn đề này, đối với anh cô là một cô gái rất có lực hấp dẫn, cô hơn hẳn những cô gái đẹp quyến rũ ở bên ngoài nhiều.

Trước kia có lần cô bị thương nên trong ba tháng anh không thể chạm vào cô, nhưng khi đó anh tình nguyện giữ gìn cho cô và cho bản thân anh, khi đó anh quyết tâm nhịn chứ cũng không muốn chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào ở bên ngoài.

Tại sao anh lại làm như vậy? Thường Trữ Viễn cũng không biết giải thích như thế nào, cũng cảm thấy mình như vậy cũng rất mất thể diện, cho nên anh chưa từng nói chuyện này ra cho bất kỳ người nào biết.

Thường Trữ Viễn cũng không phủ nhận anh là người đàn ông háo sắc!

Từ trước đến nay Thường Trữ Viễn rất mạnh trong vấn đề tình dục, anh thích nhất là được cùng phụ nữ thân thiết da thịt.

Kiện Tử có nói “Thực sắc tính dã” , Thường Trữ Viễn thấy những lời này hoàn toàn đúng! Có bao nhiêu người chỉ có thể thành thật ăn một món ăn mà mình ưa thích nhất? Không. Còn anh thì đương nhiên là có thể thành thật đối diện với người phụ nữ mình yêu thích nhất, đây vốn là đúng đắn, anh làm sai chỗ nào chứ?

Anh chính là thích chơi, thích lôi kéo cô thử những trò mới mẻ! Những chuyện này Thường Trữ Viễn không phủ nhận, nhưng anh lại không muốn làm tổn thương đến thân thể của cô, thế nên anh chưa bao giờ thử qua.

Ngay cả những món đồ chơi có chất liệu kháng khuẩn, Thường Trữ Viễn cũng không nỡ để những món đó lấp vào trong người Lâm Trinh Lan, chứ đừng nói chi là những vật khác.

Bất luận như thế nào Thường Trữ Viễn cũng biết mình sẽ không làm tổn thương cô, nhưng anh vẫn là không nhịn được mà trêu chọc cô: “Đúng vậy! Sẽ nhiễm trùng nha!”

Đây chính là tật xấu của anh!

Trước đây Thường Trữ Viễn vẫn cho rằng, những hành vi này là hành động của trẻ con, loại hành động ngây thơ này chỉ có những cậu bé mới lớn mới làm như vậy để tạo sự chú ý đến mấy cô bé mới lớn, nhưng anh không ngờ kể từ sau khi anh cùng Lâm Trinh Lan lui tới, anh mới phát hiện anh cũng có những thói xấu giống con nít này, đó là không ngừng khi dễ cùng bắt nạt cô.

Lâm Trinh Lan xấu hổ nhưng không thể kìm nén nổi bản thân mình, khi anh cùng lúc dùng lưỡi và tay trêu đùa cô, bộ dáng run run tay cẩn thận giữ cái ly đồng thời uống lấy rượu vang, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của cô thì toàn thân Thường Trữ Viễn liền cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể ngay lập tức tấn công vào trong cơ thể của cô, khiến cô sung sướng cùng rong ruỗi, nhưng mà... Đáng chết! Cô vẫn còn chưa đủ mềm mại cùng ướt át.

Xem ra anh dạy dỗ cô vẫn còn chưa đủ.

Thường Trữ Viễn híp mắt, trong lòng tính toán xem phải làm sao mới có thể khiến cô mau thoải mái, khiến cô trong chốc lát không kìm nén nổi.

Thường Trữ Viễn dùng tay nhẹ nhàng tìm được viên Tiểu Châu nhạy cảm ở giữa bụi hoa, anh nhẹ nhàng xoa bóp, đồng thời vẽ hai vòng bên ngoài, chọc cho Lâm Trinh Lan một cái khiến cô run lên.

Lâm Trinh Lan đã uống cạn ly rượu vang đó, tửu lượng của cô từ trước đến nay cũng không khá, uống một chút là đã thấy hơi say rồi, cộng thêm phần nãy giờ bị anh kích thích đánh thẳng vào người cô, khiến thần trí của cô càng thêm mơ hồ.

“Thích không?” Thường Trữ Viễn ở bên tai cô thì thầm, hơi thở phả vào tai cô, đầu ngón tay dần dần cảm thấy có chút ướt át.

Lâm Trinh Lan run lên, một hồi chiến đấu, hơi thở không ổn định hổn hển nói không ra lời.

Thường Trữ Viễn không buông tha cho cô, lại hỏi: “Em có khi nào tự chạm qua bên trong của mình chưa?”

Lâm Trinh Lan chỉ là hơi say, cũng không phải hoàn toàn không để ý tới lời nói của anh, nghe Thường Trữ Viễn nói như vậy, cô xấu hổ mặt đỏ thêm mấy phần, mặt cô bây giờ đã đỏ giống như máu vậy, cô chỉ lo lắc đầu.

“Em không có mình thử sờ qua bên trong sao? Bên trong của em rất thoải mái và mềm mại, tại sao em lại không thử qua vậy?” Thường Trữ Viễn Minh biết rõ mà vẫn cố mà nói.

Lâm Trinh Lan là người rất lãnh, mặc dù không được coi là bị lãnh cảm, nhưng đối với dục vọng cũng rất thấp, bình thường Thường Trữ Viễn luôn phải trêu đùa một hồi lâu mới có thể dấy lên ngọn sóng dục vọng trong cô, bảo cô chủ động thử làm những chuyện như vậy, cô không có khả năng tự làm.

“Nơi này của em vừa nóng lại vừa mềm, vách hang thì mềm mại giống như đậu hũ vậy, càng ướt thì càng thêm mịn màng, lúc vui vẻ kích thích còn biết co bóp nữa.”

Thường Trữ Viễn nhẹ giọng nói, dùng giọng khàn khàn hấp dẫn ở bên tai Lâm Trinh Lan tỉ mỉ giải thích, cô nghe anh nói như vậy thẹn thùng đến nỗi muốn chui xuống đất.

“Đừng nói như vậy, đừng nói nữa mà!” Lâm Trinh Lan dùng hai tay bịt lấy lỗ tai lại, không thể tin được anh lại có thể nói ra những lời như vậy.

Nhưng điều này lại khiến Lâm Trinh Lan thấy khó tin hơn, sao cô lại có phản ứng đối với những lời như vậy, ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy một cỗ ái dịch đã tràn ra làm con đường u tối trở nên ướt át, ngoài ra còn ướt cả đầu ngón tay của anh.

“Bên trong của em thật sự rất thoải mái!” Anh nói xong dùng ngón tay nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong của cô, dùng toàn bộ ngón tay của anh mà đâm thẳng vào bên trong cơ thể cô.

Cô bị anh khiêu khích đủ, bây giờ cơ thể của cô cũng đã đủ ướt át, cho nên giờ cô chỉ có thể vui sướng mà không hề đau đớn, cô nhẹ nhàng im lặng để cho anh thuận lợi tiến vào.

“Con đường ở bên trong em thật dễ đi, giống như con đường lên thiên đàng vậy!” Thường Trữ Viễn ca ngợi cô, giống như đang đóng vai ma quỷ dẫn dụ cô. “Em có muốn thử nhìn một chút không?”

Lâm Trinh Lan nghe anh nói như vậy, cô sợ tới mức tỉnh lại, vội vàng nói: “Không, không cần đâu!”

“Ngoan, nghe lời anh đi. Bên của em rất thoải mái, em sờ thử xem.” Thường Trữ Viễn không cho phép cô cự tuyệt, nửa lừa gạt nửa cưỡng ép, kéo tay của cô qua, dùng một ngón tay của cô để thăm dò vào trong cơ thể của chính cô, hai ngón tay cùng nhau đưa vào trong cái khe mềm nhẵn ngọt ngào.

“Ưhm… A…” Lâm Trinh Lan không nhịn được than nhẹ một tiếng.

Cảm giác cùng anh dùng ngón giữa đưa vào trong cơ thể của mình thật kỳ lạ! Đúng như lời của Thường Trữ Viễn đã nói, bên trong của cô vừa chặt lại vừa nóng, ngoài ra vừa mềm lại vừa trơn, lâu lâu còn co bóp, hút chặt lấy hai ngón tay của hai người.

“Em cảm thấy sao?” Anh xấu xa hỏi cô.

“Em không biết nữa.” Lâm Trinh Lan cắn môi, cố gắng kìm nén để không phát ra tiếng rên rỉ của mình.

Bị chính ngón tay của mình đùa bỡn, đến nỗi phát ra âm th anh rên rỉ, chuyện này quả thật là đáng xấu hổ.

“Không biết ?” Thường Trữ Viễn không hài lòng với đáp án này, ngón tay của anh đang nằm trong cơ thể cô, đồng thời cũng là nơi bí hiểm của cô, anh liền bức bách di chuyển ngón tay để chạm tới chỗ mẫn cảm nhất ở bên trong.

“Không... Đừng mà...” Lâm Trinh Lan mắc cỡ sắp khóc ra ngoài, cảm giác vừa rồi như điện xẹt qua người cô vậy, thiếu chút nữa cô vì thế mà phải lên đỉnh.

Cư nhiên thiếu chút nữa là bị đầu ngón tay của chính mình chơi đến cao trào, chuyện này thật khiến Lâm Trinh Lan xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn! Thậm chí cô muốn tự hỏi xem rốt cuộc thân thể của cô đang nghĩ gì?

“Đừng xấu hổ, đây là chuyện rất bình thường!” Thường Trữ Viễn yêu thương hôn lên gò má trắng nõn của cô, ngón tay vẫn không bỏ ra khỏi chỗ đó, hai ngón tay cùng nhau di chuyển tìm kiếm từng nơi mẫn cảm nhất của cô.

“Ừh... Nơi đó...” Hai người đầu ngón tay vừa chạm đến đó, cả người Lâm Trinh Lan đều run lên, ngay cả nói chuyện cũng không liền mạch nữa.

Thường Trữ Viễn hỏi: “Ở chỗ này thì sao?”

“Đừng!” Lâm Trinh Lan sụt sùi khóc muốn rút tay ra, nhưng Thường Trữ Viễn lại ép chặt lấy tay của cô không thả.

“Ngoan, hãy theo anh để thám hiểm nó!” Thường Trữ Viễn ở bên tai Lâm Trinh Lan dụ dỗ: “Em có cảm thấy càng lúc càng thoải mái hơn không, có phải càng lúc càng ướt át hơn không?”

Thường Trữ Viễn vừa nói xong, đồng thời một tay khác của anh vân vê đầu v* của cô, đầu lưỡi cũng không ngồi yên mà lại khiêu khích thăm dò lỗ tai nhạy cảm của cô, kích thích trùng trùng khiến cô tê dại, kết quả là thân thể của Lâm Trinh Lan thân phát ra dòng điện sảng khoái, lập tức chảy vọt về phía sau não, khiến cô lên được cao trào.

“Ô... A…” Lâm Trinh Lan ưỡn người co giật, không ngừng ngửa ra phía sau, trong khi đó nụ hoa của cô đang kẹp chặt lấy hai ngón tay của hai người, tiếp theo toàn thân của cô mềm nhũn như cục bột, cô giống như vừa trút hết toàn bộ sức lực vậy, bây giờ cô đã dựa hẳn vào trong ngực của Thường Trữ Viễn.

Thường Trữ Viễn hài lòng nhìn phản ứng của Lâm Trinh Lan trong cơn say tình dục, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó cầm lấy cái gối đầu kê cao phần eo của cô lên.

Quần lót ren trên người Lâm Trinh Lan giờ đã bị thấm ướt dính đầy ái dịch, Thường Trữ Viễn cúi đầu cắn lấy cái quần lót của cô, dùng miệng để cởi lớp phòng vệ cuối cùng trên người cô ra.

Lâm Trinh Lan ở trong cao triều phục hồi lại tinh thần trên mặt vẫn còn đỏ, thậm chí ngay cả ngực của cô cũng đều đỏ.

Thường Trữ Viễn mở hai đùi của cô ra, khiến nụ hoa màu phấn hồng đang khép giờ như nở rộ trước mặt anh.

“Em cũng đã sờ thử rồi, chắc là em cũng đã biết nơi đó của em rất mềm và trơn phải không! Ngoài ra nơi đó của em còn rất đẹp, rất đỏ nha, em có muốn xem thử không?” Anh vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào cánh hoa nhỏ của cô, lúc này ở bên trong hang động của cô khẽ run đồng thời hơi co bóp lại, Thường Trữ Viễn còn cố ý hướng cánh hoa của cô mà thổi vào chút hơi .

Vần đề màu sắc gì đây chứ?

Lâm Trinh Lan không thể tin được Thường Trữ Viễn lại hỏi cô như vậy! Cô xấu hổ không dám trả lời anh, dùng hai tay che mặt, cũng không dám nhìn anh.

Lâm Trinh Lan vẫn không hiểu tại sao Thường Trữ Viễn bây giờ lại rất khác với bình thường, anh giống như thay đổi 180 độ vậy, một khi đã lên giường thì đặc biệt không đứng đắn?

Anh nói nhiều hơn so với bình thường gấp mấy lần, dâm ngữ cùng tà từ có thể nói ra mà sắc mặt không đổi, quả thật giống như một con người khác vậy.

“ Anh nói thật mà! Lúc nãy nó là màu hồng rất đáng yêu, nhưng chỉ cần anh nhẹ nhàng dùng ngón tay đụng chạm một chút là nó sẽ biến thành màu đỏ, thật sự em không muốn xem sao?” anh hỏi cô một lần nữa.

“Không xem!” Lâm Trinh Lan không chịu để tay xuống, cô cảm thấy mình giống như sắp bị tăng xông máu mà chết rồi.

“Lát nữa mình sẽ làm đến nỗi không cho có khép lại được nhé ?” Anh nói xong, đầu lưỡi xẹt qua lối vào khu bí mật.

“Ah!” Lâm Trinh Lan nghe vậy thốt lên một tiếng, muốn khép lại cái khe của cô, đồng thời vội vàng cầu xin: “Đừng ! Làm ơn đừng mà.”

Cô còn nhớ có một lần Thường Trữ Viễn chơi cô quá hung bạo và quá lâu, khiến cả một ngày hôm sau cô đều cảm giác đường hầm của cô có vẻ như luôn mở rộng không khép lại được, giống như có vật gì đó còn cắm ở bên trong vậy.

“Không muốn cái gì?” Ngón tay của Thường Trữ Viễn lay lay đẩy đẩy đóa hoa của cô ra, tìm hạt trân châu đang núp ở bên trong, anh nhẹ nhàng xoa viên trân châu nho nhỏ mà rất nhạy cảm kia.

“Đừng mà... Đừng...” Lâm Trinh Lan xấu hổ nói năng cũng không rõ, hốc mắt có chút ẩm “Đừng chơi đến không khép lại được, van xin anh.”

Thường Trữ Viễn hài lòng nhìn khe suối chật hẹp của cô giờ đã tràn đầy nước, cuối cùng cũng nguyện ý bỏ qua cho cô. Sau khi hai người ở chung một chỗ không bao lâu, anh liền phát giác Lâm Trinh Lan đối với dâm ngữ rất mau ướt át cùng kích thích, thậm chí tác dụng của những lời này còn nhanh hơn so với việc đụng chạm hay kích thích vào mấy chỗ mẫn cảm trên cơ thể của cô!

Thường Trữ Viễn dùng một tay nâng cái chân của cô lên, một tay kia cầm lấy vật đang nóng bỏng của phái nam đưa vào hoa huy*t, nghiêng người ở bên tai cô mà nói: “Em nên phối hợp cho thật tốt, biểu hiện tốt thì anh sẽ không chơi quá lâu, như vậy em cũng sẽ không bị chơi đến không khép lại được, em thấy như vậy có được hay không?”

Không đợi Lâm Trinh Lan trả lời, Thường Trữ Viễn liền đem eo ếch lên phía trước, vật cứng giữa hai chân từng chút được đẩy vào, nước ở bên trong khe suối chảy ra mang theo hương thơm đặc trưng.

Hoàn toàn tiến vào trong đồng thời Thường Trữ Viễn cùng Lâm Trinh Lan cũng không khỏi thở dài.

Vật cứng của anh được bên trong của cô ôm trọn thật chặt, cảm giác đó giống như trên mây vậy!

Hang động của cô thật mềm mại, lúc thắt chặt lúc lại buông lỏng, có thể chứa chấp vật cứng rắn nóng bỏng của anh mà không bao giờ thấy rộng ra, hang động của cô giống như sinh ra là dành riêng cho anh vậy.

Sau khi anh nhét vật ấy vào Lâm Trinh Lan cũng cảm thấy bên trong cô rất trướng, cửa hang cùng hang động của cô phải mở đến hết cỡ, cho dù hai người đã quan hệ nhiều năm, nhưng cô vẫn phải hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần thích ứng với vật đó.

“Mau lên đi!” Thường Trữ Viễn vỗ hai cái vào mông của cô, thúc giục cô “Mau biểu hiện đi”

Lâm Trinh Lan không để ý đến việc xấu hổ nữa, bèn dùng hai tay ôm chặt lấy hai vai kiên cố của anh, một chân tự động vòng qua hông của anh, còn một chân khác của cô làm điểm tựa chống đỡ nhích người, anh cũng đứng thẳng người để cho toàn thân cô có thể dán chặt và ma sát vào cơ thể của anh, đồng thời anh cũng chủ động chỉ đạo vật cứng của mình phối hợp ra vào bên trong cơ thể của cô.

Anh như một ngọn lửa nóng bỏng đang ở thế bị động, mỗi một động tác ra vào đều rất thành thục cùng sâu sắc, bộ phận khổng lồ của anh ma sát với bên trong êm ái của cô, mang lại cảm giác vô cùng sung sướng cho hai người.

Ngọn lửa dục vọng trong cơ thể hai người càng lúc càng lớn, bây giờ đã không còn là những động tác ra vào chậm rãi nữa, Thường Trữ Viễn gầm nhẹ một tiếng phản công giành thế chủ động, tăng tốc độ cùng đụng chạm mãnh liệt.

“Ah... Nhẹ một chút... Mạnh quá, mạnh quá…” Động tác của anh quá kịch liệt kích thích cô, khiến cô nói năng đứt quãng, khóc cũng không thành tiếng.

“Nâng eo cao lên một chút!” Thường Trữ Viễn nâng cao hông của cô lên, không thèm để ý tới lời van xin của cô vẫn tiếp tục tấn công mạnh mẽ.

“Đủ rồi!” Lâm Trinh Lan cuồng điên lắc đầu, mái tóc đen nhánh xỏa ra, bồng bềnh tung bay.

Thường Trữ Viễn cũng không để ý lời cô nói, điên cuồng không ngừng tấn công.

Đột nhiên, toàn thân của cô hơi ưỡn, khu vực u huyệt co bóp mãnh liệt, khe suối liền co giật thật nhanh, gắt gao ôm chặt lấy vật cứng đang nằm ở bên trong, cô đã lên đến đỉnh.

Trong nháy mắt, giữa hai chân của Lâm Trinh Lan tràn ra rất nhiều ái dịch, khiến động tác của Thường Trữ Viễn càng thêm vui vẻ.

Anh vẫn tiếp tục động tác đó, giống như là vĩnh viễn sẽ không ngừng, Lâm Trinh Lan bị anh hành hạ đến nỗi không còn hơi sức để cầu xin nữa, bây giờ cô cũng chỉ có thể sụt sùi mà khóc theo từng động tác của anh, thân thể cô không ngừng lay động theo từng nhịp ra vào.

Thường Trữ Viễn biết Lâm Trinh Lan đã sắp chịu không nổi nữa, nhưng cảm giác vật cứng của anh được bên trong của cô ôm lấy quả thật rất tuyệt, thật sự anh không thể dừng lại được.

Không biết bao lâu, Thường Trữ Viễn đột nhiên gia tăng tốc độ cùng sức lực, ra vào rất mạnh khoảng vài chục cái, dục vọng nhẫn nhịn đã lâu dường như không thể tiếp tục nhịn được nữa đành phải tiết ra.

Men say hòa lẫn với men tình ái ngọt ngào, khiến cho Lâm Trinh Lan thoải mái dần dần mất đi ý thức.

Thường Trữ Viễn lật thân thể của cô lên, để cho cô nằm trên ngực của anh, còn anh vẫn là ở trong cơ thể cô nghỉ ngơi một chút.

Vui vẻ ôm lấy cô, khoái cảm luôn đến một cách mãnh liệt.

Cảm giác được nghỉ ngơi cũng không tệ, Thường Trữ Viễn khẽ động đậy nâng cái khe ấm áp đang chứa chấp vật của anh lên, vừa cọ xát một chút thôi thú tính trong anh như tỉnh lại, vật đang được u huyệt mềm mại bao lấy từ từ lớn và cứng lên, dường như Lâm Trinh Lan cũng đang cảm nhận được tình hình hiện tại, cô liền nhăn mặt.

Thường Trữ Viễn mỉm cười, đem Lâm Trinh Lan đặt lên giường, điều chỉnh tư thế để Lâm Trinh Lan nằm xấp, cái mông nâng lên thật cao, hai tay giữ chặt hông của cô, trong nháy mắt anh tiến vào chỗ đó thêm một lần nữa.

Lần này Thường Trữ Viễn đánh thẳng vào chỗ đó, tốc độ vừa nhanh lại vừa mãnh liệt, khiến Lâm Trinh Lan khó lòng chống đỡ, cô chỉ biết ngửa đầu kêu lên một tiếng, tinh thần liền tỉnh táo lại, nhưng anh không để cô có thời gian để thích ứng đã mạnh mẽ triển khai tấn công.

“Ah... Em sắp không chịu nổi...” Cái tư thế này đã tạo điều kiện thuận lợi cho vật to lớn ấy đâm vào sâu hơn, hung vật từng cái từng cái xâm nhập vào thật sâu, khiến cho cô có một cảm giác khó tả.

Thường Trữ Viễn vỗ vào cái mông nho nhỏ của cô, đe dọa nói: “Mau kẹp chặt! Nếu không nghe lời, anh sẽ chơi đến khi không thể khép lại được đó!”

“ Anh…” Lâm Trinh Lan thấy năn nỉ cũng không được, từ trước đến nay cô đều sợ anh, giờ không nhịn được cũng phản bác lại: “ Anh không phải muốn, không cần anh làm đến mức đó, thì em cũng đã không khép lại được rồi.”

Lâm Trinh Lan nói xong, thân thể đã cảm thấy vui thú, cho dù động tác của Thường Trữ Viễn có chút thô bạo, cũng chỉ là muốn cô vui vẻ hơn mà thôi.

“Không làm, em chịu được sao?” Thường Trữ Viễn hừ lạnh một tiếng, dùng sức đẩy vật cứng vào thật sâu, sau đó động tác ra vào cũng ngưng, ngược lại ép chặt lấy mông của nàng, vừa khấy vừa đảo.

“Ah... Thật tốt, thoải mái quá...” Lâm Trinh Lan không cách nào kìm nén sự sung sướng, mỗi một tế bào trên người cô đều là đói khát, đều rất muốn người đàn ông trước mắt này chạm vào.

Lý trí của cô đã hoàn toàn bị luân hãm, xấu hổ ban đầu của cô giờ đã bị dục hỏa thiêu sạch không còn một chút nào. Bên hông vô ý thức giãy dụa, nghênh hợp động tác của người đàn ông này.

“Ah... Em muốn...” Yêu thương như vậy vẫn là chưa đủ, Lâm Trinh Lan cuồng loạn rên rỉ, van xin được nhiều hơn, nhiều hơn nữa...

“Em muốn cái gì?” Thường Trữ Viễn hỏi.

“Muốn... anh làm… Mau hơn nữa !” Lâm Trinh Lan khẩn cầu.

“Làm cái gì? Em không nói làm sao anh biết được ?” Thường Trữ Viễn biết toàn bộ lý trí của Lâm Trinh Lan đã bị lửa dục đốt cháy sạch sẽ, nhưng anh như cũ vẫn muốn cô nói rõ ràng.

“Muốn anh đưa vào trong... Làm ơn mạnh lên!” Cô biết rõ nếu như mình không mở miệng cầu xin, thì còn lâu Thường Trữ Viễn mới thỏa mãn cô, Lâm Trinh Lan đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối, chỉ có thể thành thật với phản ứng của cơ thể mình.

“Dùng sức đưa cái gì vào?” Thường Trữ Viễn cố ý gặng hỏi cô, nhất định muốn cô vứt bỏ toàn bộ xấu hổ để nói ra.

“Đâm vào... Ừh...” Lâm Trinh Lan mắc cỡ hốc mắt ướt át, cuối cùng khó chống lại ngọn lửa dục vọng: “Đâm vào trong em... Đâm vào, làm ơn đi...”

Anh ngông cuồng cùng mạnh mẽ tấn công, nhưng lửa dục vọng lại treo giữa lưng chừng như vậy càng khiến cho cô vô cùng khó chịu, Lâm Trinh Lan tình nguyện tìm kiếm niềm vui sướng.

“Thấy em ngoan ngoãn như vậy, thôi thì cho em vậy!” Thường Trữ Viễn giơ cao cự vật, mãnh liệt nhét vào trong cơ thể cô, mỗi một lần ra vào anh đều hung ác như muốn phá hư con đường hầm của cô vậy.

“A... Mạnh lên... Phá hư đường hầm của em đi... Mạnh nữa đi!” Hai người cùng nhau ra sức, hiện tại Lâm Trinh Lan điên dại giống như một con thú cuồng dâm van xin khẩn cầu anh.

Vật cứng đâm vào trong người của cô, bất kể là to lớn hay chiều dài cùng nhiệt độ, đều khiến cho Lâm Trinh Lan mê muội không dứt, bất kể làm bao nhiêu lần cô cũng cảm thấy mình như đang ở trên Thiên Đường vậy.

Vật cứng rắn khổng lồ của phái nam, mỗi một lần chạm vào nơi xâu nhất của cô, thì nơi non mềm ấm áp của cô liền tỉ mỉ ma sát lấy vật đó của anh, đem đến cho hai người một cảm giác sung sướng không gì tả nổi.

Thường Trữ Viễn giữ chặt hông của cô, dưới chân liền điên cuồng làm mấy phút đồng hồ, đem Lâm Trinh Lan đang ở trong trạng thái kêu khóc đạt tới cao trào, cuối cùng bởi vì cao trào mà toàn thân cô run rẩy, bên trong u huyệt không ngừng co bóp lại.

Trong nháy mắt anh cũng muốn phóng thích binh lính của mình, Thường Trữ Viễn vẫn không quên đè thấp bả vai của Lâm Trinh Lan xuống, đồng thời khiến cho cái mông của cô chổng cao hơn, tạo điều kiện thuận lợi cho ái dịch của anh dễ dàng rưới vào tử cung của cô hơn.

Sau khi cao triều trôi qua, hơi thở của anh cũng từ từ trở lại bình thường, Thường Trữ Viễn liền đỡ lấy thân thể của Lâm Trinh Lan, để cô nằm xuống, cánh tay vòng qua hông của cô, ôm lấy cô thật chặt.

“Ư, anh rút ra trước đã!” Cảm thấy vật của anh vẫn còn chôn trong cơ thể cô, Lâm Trinh Lan như mất đi thần trí không khỏi uốn éo người, muốn anh đi lấy vật ấy ra trước.

Thường Trữ Viễn làm như không nghe thấy cô nói gì, tay ôm lấy eo của cô không buông, vật đang chôn sâu ở trong cơ thể cô cũng thế, rõ ràng ý muốn của anh chính là sẽ để tình trạng như vậy mà qua đêm đây.

“Nếu em không muốn làm thêm một lần nữa, thì hãy ngoan ngoãn một chút.” Thường Trữ Viễn thở dài nói.

Tuy Lâm Trinh Lan cảm thấy xấu hổ nhưng sau nhiều lần như vậy cô cũng không còn hơi sức để mà giãy giụa, vì vậy đành im lặng ngủ.

Tay của Thường Trữ Viễn đang ở bên hông, nay vòng qua cái bụng phẳng của Lâm Trinh Lan, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng dưới của cô. Vừa vuốt ve vừa suy nghĩ đến bên trong tử cung của cô đang chứa đầy ái dịch của chính mình thì liền cảm thấy vui vẻ cùng thỏa mãn, cũng không có y định tách ra khỏi cơ thể của cô.

Nghĩ cô sẽ mệt mỏi, nên anh mới không có một hơi đòi hỏi cô quá nhiều, cũng không sao anh còn hai ngày thời gian nữa mà, Hiệp 3 thì chờ sáng ngày mai đi, cũng không cần vội!

Anh một lần nữa vòng tay ôm lấy cô thật chặt, kéo cái chăn đắp cho hai người. Thường Trữ Viễn hài lòng ngửi mùi thơm trên người Lâm Trinh Lan, cùng với cô tiến vào mộng đẹp.

Phải tốn mấy ngày mới sửa sang hoàn thiện tài liệu, Lâm Trinh Lan đem văn kiện đến các phòng ban có liên quan.

“Hô!” Bận rộn mấy ngày nay rốt cuộc đã làm xong phần công tác này, cuối cùng cô có thể để xuống tảng đá lớn này, Lâm Trinh Lan thở dài một hơi.

“Reng… reng…” tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Trinh Lan bắt máy “Alô, xin hỏi ai vậy?”

“Trinh Lan sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc.

“Là tôi, chị là ai?” Lâm Trinh Lan khách khí hỏi thăm.

“Trinh Lan, chị là Nhã Đường! Lý Nhã Đường, em còn nhớ không?”

Lâm Trinh Lan ngẩn ra rồi mới nói: “Chị Nhã Đường?”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Chính là chị!” Lý Nhã Đường vui vẻ nói.

Lý Nhã Đường là chị lớp trên của Lâm Trinh Lan, năm đó cũng là cô giúp một tay mang Lâm Trinh Lan vào hội học sinh, Lâm Trinh Lan mới có thể biết Thường Trữ Viễn, nếu tính toán lại, Lý Nhã Đường cũng có thể coi là người làm mai cho bọn họ.

“Chị Nhã Đường, đã lâu không gặp.” Lâm Trinh Lan vui vẻ nói.

Lý Nhã Đường là người có cá tính hướng ngoại, nói chuyện nghênh ngang, mặc dù khi làm việc rất là khắt khe nhưng rất quan tâm chăm sóc với người bên cạnh.