*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Diễm đứng một bên sinh hờn dỗi, trong nhất thời không phân biệt được đến tột cùng là đang tức giận chính mình hay đang giận Kha Tây Ninh.
Hắn thở phì phò ngồi xuống, bướng bỉnh liếc nhìn Kha Tây Ninh, vừa buồn bực vừa không cam tâm, tự lẩm bẩm một mình: "Rốt cuộc tôi thích cậu ở điểm nào cơ chứ? Cậu cũng chỉ có vậy, ngoài trừ đôi mắt đẹp ra thì cũng chẳng còn ưu điểm gì. Tính cách thì cứng đầu ương ngạnh, còn lúc nào cũng thích chống đối tôi."
Kha Tây Ninh lẳng lặng nhìn qua, mặt không cảm xúc nói: "Phó tổng, anh không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng rồi kìa."
"Tôi cố ý đó không được hả?" Phó Diễm đáp.
Kha Tây Ninh lại dời tầm mắt đi, lòng thầm nghĩ cái người này bị từ chối xong thì y như ăn phải thuốc nổ.
"Phó tổng." Kha Tây Ninh vẫn nhịn không được, lên tiếng khuyên răn: "Không phải chỉ là tỏ tình bị từ chối thôi sao? Điều kiện của anh tốt như vậy, cũng không đến mức thua không vực dậy nổi. Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, liễu xanh hoa thắm đầy cả thôn."
Kha Tây Ninh cứ im lặng còn đỡ, cậu vừa mở miệng Phó Diễm liền xù lông.
Hắn nạt: "Không phải cậu bị từ chối, làm sao cậu hiểu được tâm trạng của tôi."
Vừa nói xong, hắn lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, mãi sau lấy lại tinh thần mới nói: "Sao cậu lại bày ra thái độ thế này hả..."
Kha Tây Ninh hỏi vặn lại: "Thái độ của tôi làm sao?"
"Tôi nghĩ chí ít thì cậu cũng phải phát cho tôi tấm thẻ người tốt hay gì đó chứ." Phó Diễm bất mãn nói, "Mà đằng này, cậu là người từ chối tôi, vậy mà một câu an ủi cũng không có, ngược lại còn quay sang châm chọc tôi."
Kha Tây Ninh chân thành nói: "Phó tổng, anh là người tốt, nhất định anh sẽ gặp được người tốt hơn tôi gấp trăm gấp ngàn lần."
Phó Diễm: "..."
Kha Tây Ninh hỏi: "Thế nào?"
"Chẳng ra sao cả." Phó Diễm bĩu môi.
Kha Tây Ninh cười nói: "Vậy hả. Phó Diễm, anh rất mạnh mẽ, không cần tới lời an ủi của tôi."
"Này còn tạm chấp nhận." Tâm trạng hắn lúc này mới tốt lên một chút.
Kha Tây Ninh nhớ hôm nay lúc sắp xếp quà fan gửi tặng, Vu Thiến Văn có cười nói không ngờ có fan lại tặng tới một hộp kẹo mút galaxy (1), thật sự coi anh Tây Ninh của chúng ta là tiểu công chúa sao? Hộp kẹo với vỏ ngoài xa xỉ đẹp mắt đã chiếm được vị trí nổi bật trong số những hộp quà.
Cậu cúi người bóc lớp gói tinh xảo, lấy ra một cây kẹo đưa cho Phó Diễm: "Này."
"..." Cả mặt tâm lý và sinh lý của Phó Diễm đều không thể tiếp nhận, "Cậu coi tôi là trẻ con đấy à?"
Kha Tây Ninh cười nói: "Thi thoảng."
Phó Diễm không mấy tình nguyện mà nhận lấy cây kẹo mút galaxy cậu đưa, cúi đầu nghiêm túc đánh giá món quà nhỏ này, sau đó không bóc mà lẳng lặng nhét vào túi quần.
Hai người cứ thế im lặng ngồi một chỗ, không ai nói gì.
Tiếp đó lại nhìn nhau cười.
Kha Tây Ninh đột nhiên hỏi: "Phó Diễm, tôi đã từng kể anh nghe, tôi và Nghiêm Tự quen biết nhau thế nào chưa?"
"Kể rồi." Sau khi bình ổn lại cảm xúc, Phó Diễm không còn bài xích Kha Tây Ninh nhắc tới Nghiêm Tự nữa. Hắn hờ hững nói, "Không phải quen nhau từ bộ phim "Tiểu lưu ly" à? Hai người tối ngày bên nhau đóng phim, lâu ngày sinh tình, chuyện này rất bình thường. Tôi đã sớm nói rồi, đóng phim rất dễ nảy sinh tình cảm mà."
Thế nhưng Kha Tây Ninh lại lắc đầu: "Nghiêm Tự quen tôi thì là như vậy, còn tôi thì không. Anh ấy vừa ra mắt tôi đã thích, nói là fan, nhưng cũng không đơn giản như vậy, chính xác hơn thì là... nói thế nào nhỉ? Nhất kiến chung tình? Đối với tôi, anh ấy là ánh sáng, chiếu sáng cuộc sống ảm đạm tối tăm của tôi ngày trước. Anh ấy là hào quang vạn dặm, mà tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, phải vĩnh viễn theo đuổi không ngừng nghỉ."
Phó Diễm bảo: "Chẳng lẽ tôi không đẹp trai bằng anh ta?"
"Khác nhau, không phải tôi thấy anh không đẹp trai, mà là hai người đẹp trai hoàn toàn khác nhau." Kha Tây Ninh cười đáp, "Khi nhìn thấy poster của anh ấy, tôi chợt cảm thấy tạo hóa thật thần kỳ, không ngờ lại có thể tạo ra một con người với diện mạo như vậy, giống như dựa theo sở thích của tôi mà nhào nặn ra."
Giọng Phó Diễm chua lòm: "Cậu nói cái này làm gì? Khoe ân ái?"
"Chúng tôi ly hôn hơn một năm rồi." Kha Tây Ninh tỏ vẻ cạn lời, "Nếu là khoe ân ái, vậy thì xót xa quá, cẩu lương quá hạn."
Phó Diễm: "Cậu biết thế là tốt."
"Tôi..." Kha Tây Ninh ngập ngừng nói tiếp, "Tôi chưa từng nói chuyện này với bất cứ ai. Từ trước tới nay tôi không có cơ hội nào để kể chuyện này với người khác."
Cậu bắt đầu nói năng lộn xộn, thậm chí chính cậu cũng không biết mình đang nói gì. Nhưng những chuyện này đã đè nén quá lâu trong lòng, Kha Tây Ninh thật sự muốn bộc bạch cho hết, giống như chỉ cần nói ra dù chỉ một chút, tâm trạng cậu cũng sẽ dễ chịu hơn.
Kha Tây Ninh nói: "Mọi người đều tưởng rằng tôi debut là do người tìm kiếm tài năng săn được."
"Chẳng lẽ không phải ư?" Phó Diễm nhướn mày. Sau khi nhận được hồ sơ về "Tiểu lưu ly", hắn đã hơi nắm được chuyện hồi đầu khi Kha Tây Ninh mới debut. Kha Tây Ninh, tốt nghiệp từ một hệ đại học chính quy, vô tình được người tìm kiếm ngôi sao khai quật, trời xui đất khiến được hợp tác cùng Nghiêm Tự trong "Tiểu lưu ly".
"Không phải." Kha Tây Ninh chìm trong dòng hồi ức, Phó Diễm xòe tay ra trước mặt cậu vẫy vẫy.
Kha Tây Ninh giật mình, sau mới chậm rãi kể: "Tôi không phải được người tìm kiếm ngôi sao phát hiện. Là tự tôi chủ động bước chân vào."
"Cái gì?" Phó Diễm dường như không nghe rõ, hoặc là hắn hoài nghi mình nghe lầm. Một sinh viên đại học đang yên đang lành không chăm chỉ học tập thi cử, lại vì một khuôn mặt hư vô mà bước chân vào giới giải trí, thậm chí đến cả tính cách cùng nhân phẩm người đó bày ra trước mắt quần chúng khán giả còn không biết có thật hay không.
"Tôi đã sưu tầm tất cả tin tức liên quan đến Nghiêm Tự, cũng sớm biết anh ấy sẽ tham gia diễn trong phim điện ảnh "Tiểu lưu ly". Đoàn phim tới Học viện điện ảnh kế bên trường tôi chiêu mộ diễn viên, nghe được tin tức, tôi lập tức sửa soạn đi tới đó thử vai."
Đây là lần đầu tiên Phó Diễm được nghe sự thật về việc debut của Kha Tây Ninh, thì ra chuyện trước kia cậu được người tìm kiếm ngôi sao khai quật được đều là giả?
Kha Tây Ninh nhìn vẻ mặt Phó Diễm, không nhịn được nói: "Cũng do tôi may mắn, tương đối giống hình tượng nhân vật Lưu Lê, mới đang đi bộ trong khuôn viên Học viện điện ảnh đã bị người trong đoàn phim phát hiện, anh ta nói tôi là người vô cùng thích hợp với Lưu Lê, sau đó không nhiều lời lập tức kéo tôi đến phòng thử vai... Cứ như vậy, mọi người đều cho rằng tôi là được người ta khai quật."
Người tìm kiếm ngôi sao kia là một trợ lý của Hạ Quân. Kha Tây Ninh không có xuất thân diễn xuất, giữa một đám diễn viên chuyên nghiệp, biểu hiện của cậu cũng chẳng nổi bật, nói thẳng ra cũng chỉ ở dưới mức trung bình. Nhưng Hạ Quân - một trong số boss lớn tham gia làm chế tác cho "Tiểu lưu ly"đã một mình ngăn cơn sóng dữ, không màng tới những lời dị nghị của người khác, ông đã thuyết phục tất cả các chủ sang, đem nhân vật Lưu Lê này đẩy cho Kha Tây Ninh.
Không có Hạ Quân cũng sẽ không có một Kha Tây Ninh lang bạt trong giới giải trí hôm nay. Vì vậy Kha Tây Ninh vẫn luôn vô cùng tôn trọng tiền bối Hạ Quân, gọi ông là ân sư của mình.
Phó Diễm nhíu mày, đã rõ tất cả tiền căn hậu quả.
"Cho nên nếu không được người tìm kiếm ngôi sao bắt được, cậu cũng sẽ tới thử vai cho "Tiểu lưu ly" có phải không?"
"Đúng vậy."
Phó Diễm vừa thương hại vừa không biết phải nói gì, cười nhạt.
"Kha Tây Ninh, cậu là một tên ngốc." Hắn mắng, "Cậu cho rằng cậu là ai hả? Cậu chỉ là một người bình thường lớn lên có chút dễ nhìn thôi, sau lưng không có người chống lưng, vậy mà dám vì một tên đàn ông mà nhảy vào vũng nước đục này. Cậu hiểu rõ Nghiêm Tự là người thế nào sao? Nếu anh ta là kẻ bại hoại, trừ bỏ khuôn mặt ra thì chỗ nào cũng tệ hại thôi rồi, vậy cậu phải làm sao? Đi chết hả?"
"Tôi sẽ không vì Nghiêm Tự mà đi tìm cái chết." Cậu bình thản nói, "Tôi không nghĩ mình yêu sâu sắc tới vậy. Nếu tôi yêu anh ấy tới nỗi có thể vì anh ấy mà đi tìm cái chết, vậy tôi sẽ chẳng vì cảm thấy không thể ở chung được nữa mà lựa chọn ly hôn."
Phó Diễm ngẩn người, không nghĩ Kha Tây Ninh có thể lý trí trấn tĩnh tới vậy mà phân tích tình cảm cậu dành cho Nghiêm Tự.
"Rốt cuộc cậu còn yêu anh ta hay không?"
Lần này đến phiên Kha Tây Ninh thoáng sửng sốt. Đây đã là lần thứ bao nhiêu Phó Diễm hỏi cậu còn có tình cảm với Nghiêm Tự hay không. Hai lần trước, giọng điệu hắn nghe thiếu điều tức hộc máu cùng trách cứ, nhưng lần này, hắn chỉ đơn thuần là đặt nghi vấn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Kha Tây Ninh thành thực đáp: "Tôi không biết."
"Không biết?" Phó Diễm nhớ đây không phải lần đầu hắn nghe câu trả lời này của cậu, "Thích là thích, không thích là không thích. Yêu là yêu, không yêu thì chính là không yêu. Tình cảm mập mờ giữa hai đầu rất khó, vậy mà cậu lại không biết?"
Kha Tây Ninh đáp: "Tôi thật sự không biết mà."
Phó Diễm chỉ vào mình, lấy chính mình làm ví dụ, ấp ấp úng úng nói: "Nhìn tôi này, tình cảm tôi dành cho cậu, lúc trước hình như cũng thích lắm, bây giờ sau khi biết cậu hoàn toàn không ý kia với tôi, tôi lập tức giảm đi quá nửa phần thích cậu."
Nói xong, hắn lại khẽ lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn là hơi thích thích.
"Tôi đã từng... có lẽ phải nói là rất thích anh ấy." Kha Tây Ninh hồi tưởng lại.
Thích đến độ có thể vì Nghiêm Tự mà đâm đầu vào giới giải trí không rõ sâu cạn; thích đến mức trong thời gian quay "Tiểu lưu ly", chỉ cần Nghiêm Tự liếc nhìn cậu một cái cũng đủ đêm đó cậu mơ về mộng đẹp; trong quá trình diễn có một cảnh hôn, cậu lại hồi hộp căng thẳng đến mức phải đánh răng hai ba lần.
Phó Diễm hỏi: "Về sau thì sao?"
Kha Tây Ninh cúi đầu cười nói, "Tôi dần nhận ra, con người sẽ càng ngày càng tham lam. Rất lâu về trước, chỉ cần có thể đứng từ xa ngắm nhìn anh ấy tôi đã rất vui. Sau khi yêu đương rồi kết hôn, tôi được nước lấn tới, hy vọng anh ấy không chỉ là nhìn tôi vài cái. Tôi còn muốn trong tim anh ấy, chỉ có một mình tôi."
Phó Diễm nhíu mày: "Này là đương nhiên, kết hôn sống chung rồi trạng thái tâm lý của cậu cũng sẽ khác khi còn là fan chứ."
"Ừ." Cậu cũng đồng ý. Nhưng còn nửa câu sau cậu chưa nói hết, về sau nữa mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng lớn, đã không còn có thể dùng câu yêu hay không yêu mà cân nhắc nữa rồi.
Phó Diễm suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Chúng ta chơi một trò chơi đi."
"Trò chơi gì?" Kha Tây Ninh theo bản năng hỏi lại.
"Cậu không cần biết." Hắn nói, "Cứ làm theo tôi là được."
Kha Tây Ninh đáp: "Được."
Phó Diễm khẽ ho một tiếng lấy giọng, hỏi: "Rau thơm hay hành?"
Kha Tây Ninh sửng sốt, đã hiểu dụng ý của hắn, cậu bật cười: "Cái trò này xưa lắm rồi."
Phó Diễm xấu hổ buồn bực bảo: "Cậu chỉ cần trả lời thôi."
Kha Tây Ninh cười đáp: "Rau thơm."
"Sủi cảo hay bánh trôi?"
"Sủi cảo."
"Hoa hồng hay cây hoa hồng?"
"Hoa hồng."
"Tào phớ ngọt hay tào phớ mặn (2)?"
"Tào phớ mặn."
Phó Diễm tăng nhanh tiết tấu, " "Nói mê" hay "Đại sư phong thủy"?"
" "Nói mê"."
" "Nói mê" hay "Tiểu lưu ly"?"
" "Tiểu lưu ly"."
"Phó Diễm hay Nghiêm Tự?"
Kha Tây Ninh đáp trong vô thức: "Nghiêm Tự."
Kha Tây Ninh: "..."
Trong mắt Phó Diễm xẹt qua tia thất vọng rõ rệt, dừng lại bài trắc nghiệm vừa đơn giản lại ấu trĩ này. Hắn xòe hai bàn tay, nói: "Cậu còn cứng miệng? Phản xạ có điều kiện không lừa được ai đâu."
Kha Tây Ninh như chìm vào suy tư, cậu trầm mặc.
Phó Diễm lại thở dài, "Người nào đó vẫn chưa hồi âm à? Cậu sốt ruột như vậy, sao không đi tìm người ta đi?"
Hết chương 86.
(1) Kẹo que galaxy (Tui tìm được trên Shopee Đài Loan ớ)
(2) Tào phớ mặn