Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Chương 73: Vị ngọt
Túi giấy xi măng vẫn nóng hầm hập. Nghiêm Tự ngồi nhàn rỗi đợi đèn đỏ.
Kha Tây Ninh mở túi giấy, cúi đầu ngó vào xem, dường như thấy được cả hơi nóng bốc lên. Cậu thuận miệng hỏi: "Hạt dẻ mới rang à?"
Nghiêm Tự tập trung nhìn đường, "Anh kêu họ rang ngay, để lạnh ăn không ngon."
Kha Tây Ninh gật đầu, lấy ra một hạt dẻ nóng hổi, đặt nó trong lòng bàn tay, hỏi hắn: "Anh ăn không?"
Nghiêm Tự liếc nhìn cậu, trên mặt tràn đầy ý cười, đáp: "Em bóc thì anh ăn."
"..." Kha Tây Ninh ngẩng lên nhìn trời, nhưng không có trời, chỉ có trần xe.
"Thế thì thôi vậy." Cậu từ chối bóc.
Phó Diễm ở đầu camera bên kia tỏ ra không hài lòng khi bị xem nhẹ.
"Sao Nghiêm Tự lại ở cạnh cậu?" Sắc mặt hắn không mấy dễ nhìn.
"Chuyện này nói ra phức tạp lắm." Kha Tây Ninh đáp rất chung chung, "Hôm đó trên đường cao tốc bị tắc đường, trùng hợp gặp được anh ấy. Thầy Nghiêm biết khả năng lái xe đêm của tôi không tốt lắm, sợ đang mệt mỏi mà chạy xe sẽ xảy ra sự cố, cho nên đã lái xe đưa tôi về nhà cũ."
Phó Diễm nhớ Kha Tây Ninh từng nói, cậu với Nghiêm Tự là bạn bè. Nếu chỉ là bạn bè, sao lại ở lại nhà cũ của người ta suốt gần tháng trời, chẳng lẽ chỉ vì muốn ở cạnh Kha Tây Ninh trong thời gian ba cậu mới mất?
Nhớ tới chuyện năm ngoái Kha Tây Ninh lái xe, rồi bộ phim "Cung đình" tưởng về đến tay cuối cùng lại bị giành mất.
Hắn rất khó mà không nghĩ nhiều.
Phó Diễm muốn dùng thân phận người quản lý tạm thời để nhắc nhở Kha Tây Ninh mấy câu, nhưng nghĩ lại, đương sự khác còn đang ngồi bên cạnh, lúc này không phải thời điểm thích hợp để chọc thủng tầng giấy cửa sổ giữa hai người.
Hắn tạm thời gác đề tài mẫn cảm này lại, chỉ bảo cậu: "Hai ngày nữa là sinh nhật cậu, công ty quyết định làm một buổi tiệc sinh nhật nhỏ chúc mừng, fan cậu cũng sẽ tới, đến hôm đó nhất định cậu phải có mặt, không được quên đâu đấy."
Phó Diễm không nhắc Kha Tây Ninh cũng quên mất sinh nhật của mình.
Cậu gật đầu, đáp: "Vâng."
"Cứ vậy đi." Phó Diễm tỏ ý kết thúc gọi video, "Hai người lái xe cẩn thận, mấy hôm nữa gặp."
Cuộc gọi kết thúc.
Nghiêm Tự bất chợt nói: "Kỳ thực anh khá bất ngờ."
"Bất ngờ?" Kha Tây Ninh bóc vỏ một hạt dẻ cho vào miệng.
Lập tức vị ngọt của đường giữa môi và răng dần khuếch tán trong khoang miệng.
"Em vậy mà lại nhắc đến anh với Phó Diễm." Nghiêm Tự cười nói, "Anh còn tưởng em sẽ trả lời như trước kia, nói anh là một người bạn của em."
"Nói là một người bạn cũng được..." Kha Tây Ninh ra vẻ suy tư, đáp "Nhưng với tính cách Phó Diễm, chắc chắn anh ta sẽ hỏi lại người bạn kia là ai. Tài xế và trợ lý bị bỏ lại phim trường chắc anh ta cũng biết." Dưới tình huống này, không bằng thành thật khai ra còn hơn.
Cho dù Phó Diễm có biết quan hệ hôn nhân trước kia của cậu với Nghiêm Tự cũng không sao hết. Một là Phó Diễm hiện là người quản lý của cậu, có biết rồi cũng không sao cả; hai là bất kể khi xưa có giấu giấu giếm giếm thế nào, hiện tại quan hệ của hai người cũng đã trở thành quá khứ.
Nghiêm Tự chuyên chú lái xe, không quay đầu lại, ý tứ không rõ nói: "Em hiểu rất rõ ông chủ mình nhỉ."
Kha Tây Ninh không ý kiến gì, chỉ nói: "Há miệng."
Nghiêm Tự theo phản xạ làm theo lời cậu.
Tay Kha Tây Ninh nhanh như chớp xẹt qua trước mắt Nghiêm Tự. Động tác nhanh, chuẩn, dứt khoát, giống như dưới tình huống ống kính chưa kịp lia tới, vèo một đã cái xảy ra và kết thúc ngay dưới ánh mắt quần chúng.
Là hạt dẻ.
Đây là một trong số những lần ít ỏi Kha Tây Ninh thấy vẻ mặt Nghiêm Tự kinh ngạc tới vậy.
Không còn chút nào gọi là bình tĩnh trấn định, trái lại trông còn có chút ngốc ngếch.
Kha Tây Ninh đắc ý, ý cười xán lạn trải đầy khóe mắt.
Nghiêm Tự kinh ngạc: "Em bóc cho anh?"
"Trong này ngoại trừ tôi với anh ra thì còn người thứ ba sao?" Kha Tây Ninh cố ý hỏi.
Nghiêm Tự thầm nghĩ, này là Kha Tây Ninh tự tay bóc vỏ cho hắn.
"Ngọt không." Câu này của Kha Tây Ninh không phải câu nghi vấn.
Nghiêm Tự cười mỉm, không phủ nhận: "Ừ."
※
Thành phố S.
Nghe nói hôm nay Kha Tây Ninh về, từ sáng sớm Vu Thiến Văn đã ở trước cửa khách sạn đợi cậu. Ngoài cô thì còn hai trợ lý do đạo diễn đoàn phim "Đại sư phong thủy" cử tới nữa. Hai người cùng Vu Thiến Văn đợi đón gió tẩy trần cho Kha Tây Ninh
Ngoài dự liệu chính là, người xuống xe không chỉ có một mình Kha Tây Ninh.
Nghiêm Tự đi sau Kha Tây Ninh vài bước, giữ một khoảng cách nhất định, không đi ngang hàng với cậu.
Vu Thiến Văn gấp gáp chạy qua, xác nhận cậu chủ nhà mình không mất cọng tóc nào trong thời gian qua rồi mới yên tâm đặt trái tim treo ngược cổ họng về lại vị trí.
Một trợ lý nam đi cạnh cười nói: "Thầy Kha, tôi giúp anh xách hành lý, đợi lát nữa sẽ đưa anh tới phim trường luôn."
"Ừ." Kha Tây Ninh gật đầu.
Xong cậu trợ lý lại nhìn sang Nghiêm Tự, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại ở đây? Không phải bốn tiếng nữa anh phải tham gia lễ khởi chiếu bộ phim "Cung đình" sao?"
Nghiêm Tự ừ một tiếng, "Tôi đi ngay đây."
Kha Tây Ninh không hề biết chuyện này, mấy ngày nay vì chuyện của ba Kha mà cậu không có thời gian xem điện thoại, không biết "Cung đình" sẽ chiếu song song trên hai đài, càng không biết ngay sau khi hai người trở lại đoàn phim, Nghiêm Tự sẽ phải vội vàng tới tham dự lễ khởi chiếu bộ phim "Cung đình" và tuyên truyền cho bộ phim này.
Mọi người đều biết, "Cung đình" từ diễn viên, kịch bản cho tới trang phục, đạo cụ đều dùng những đoàn đội giỏi nhất. Từng có phóng viên phỏng vấn đạo diễn Lưu Vân, hỏi ông kỳ vọng vào "Cung đình" điều gì nhất, ông rất lớn gan mà nói ra tên một giải thưởng trong nước.
Công tác tuyên truyền của đoàn phim cũng rất đầy đủ, có thể nói ánh mắt quần chúng đều tập trung vào bộ phim này.
Tất cả mọi người đều rất coi trọng buổi khởi chiếu lần này, vậy mà Nghiêm Tự không hề nhắc tới với cậu câu nào.
Kha Tây Ninh nhịn không được quay sang nhìn hắn.
Nghiêm Tự nhỏ giọng cười bảo: "Em đừng nhìn anh vậy. Anh sợ nếu anh nói ra, tối qua em sẽ gấp rút trở về ngay."
Tối qua Kha Tây Ninh vẫn chưa điều chỉnh được cảm xúc. Hắn không yên tâm để cậu lái xe bôn ba suốt đêm trở về với trạng thái tệ như vậy.
Nơi tổ chức công chiếu cách thành phố S rất xa.
Kha Tây Ninh hỏi: "Anh mua vé máy bay chưa?"
"Ừ, A Kiệt đã đặt trước rồi." Nghiêm Tự cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Không còn sớm nữa, anh phải đi đây."
Kha Tây Ninh đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng Nghiêm Tự rời đi.
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau nên ba trợ lý không nghe thấy gì.
Vu Thiến Văn tiến lên nói cho Kha Tây Ninh nghe tình huống gần đây tại đoàn phim.
Kha Tây Ninh có chuyện phải rời đoàn, đạo diễn bèn đẩy hai câu chuyện phía sau lên quay trước. Quá trình quay phim rất thuận lợi, mới một tháng mà đã gần kết thúc việc quay chụp cho câu chuyện thứ ba.
"Bản điện tử của kịch bản cảnh tiếp theo em đã gửi mail cho anh rồi." Vu Thiến Văn nói, "Giờ vẫn còn sớm, anh có muốn tắm nước nóng một cái rồi hãy đi không? Nước trong bồn tắm em đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi."
Vì mình tạm thời rời đoàn phim, trong lòng Kha Tây Ninh vốn đã áy náy sẵn, giờ chỉ mong chính mình có thể lắp thêm đôi cánh, trực tiếp bay thẳng về đoàn phim.
"Không cần." Kha Tây Ninh sải bước thật mau, từ chối: "Anh muốn đến chỗ đoàn phim ngay. Tài xế đã đến chưa?"
Vu Thiến Văn sửng sốt, cô nói: "Đang đợi ở cửa sau khách sạn rồi ạ."
"Được rồi." Kha Tây Ninh nhìn quần áo đang mặc trên người, "Anh thay đồ rồi đi ngay."
Vu Thiến Văn gật đầu vâng dạ.
※
Kha Tây Ninh vội vội vàng vàng tới phim trường, lúc này câu chuyện thứ ba đang ở phần cuối.
Cậu hoàn thành bộ tóc cổ trang xong, câu chuyện thứ ba cũng hoàn toàn kết thúc.
Nam chính trong câu chuyện này là một tiểu sinh nhỏ hơn Kha Tây Ninh hai tuổi. Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng cậu ta xuất thân là diễn viên nhí, kinh nghiệm diễn vẫn rất phong phú. Trước kia Kha Tây Ninh quay nhiều phim rác, cậu cảm thấy trong giới giải trí, diễn viên trẻ có thể diễn mà không khiến bạn diễn mất cảm giác đã không nhiều, nếu nói tới diễn xuất tốt thật sự, đã ít lại càng thêm ít.
Nhưng kể từ khi vào đoàn phim "Đại sư phong thủy", Kha Tây Ninh mới dần nhận ra, suy nghĩ này của cậu là hoàn toàn sai lầm.
Người có diễn xuất tốt không phải ít, tỷ như người trước mặt cậu đây.
Mỗi lần bị NG, cậu ta đều có thể diễn ra một cảm xúc khác. Năng lực suy diễn của cậu ta có thể gọi là đạt đến cảnh giới cực kỳ cao.
"Cut!!" Đạo diễn vỗ tay, không tiếc lời mà thốt ra những lời khen ngợi từ tận đáy lòng, ông kích động nói, "Diễn rất tốt, rất tốt... Nhất là Trần Huy, diễn rất hay."
Phần cuối câu chuyện kết thúc.
Mấy diễn viên tham diễn hẹn nhau đi ăn bữa cơm mừng phân cảnh quay xong.
Lúc quay phim, đạo diễn đã trông thấy bóng dáng Kha Tây Ninh trong đám người.
Ông cầm kịch bản trong tay, chạy bước nhỏ tới chỗ cậu.
"Cuối cùng cậu cũng về rồi." Ngạc nhiên là, trông ông không hề có vẻ gì là tức giận.
"Đã khiến cả đoàn phải đợi lâu như vậy." Kha Tây Ninh áy náy khom người.
Đạo diễn thở dài: "Tây Ninh à, tôi biết cậu là người thế nào, cho nên cũng hiểu được vì sao cậu phải tạm thời rời đoàn phim. Nhưng sau này có chuyện gì đừng có giấu trong lòng, nói ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn đấy."
"Vâng." Kha Tây Ninh mỉm cười, "Chú nói phải."
"Thế rốt cuộc là chuyện gì?" Đạo diễn hỏi, "Lần trước cậu xin nghỉ tôi cũng không hỏi nhiều.
Ngập ngừng giây lát, Kha Tây Ninh đáp: "Ba cháu bị bệnh nặng. Lần này trở về, là để gặp mặt ông cụ lần cuối."
Đạo diễn không ngờ "trong nhà có chút chuyện" mà Kha Tây Ninh nói lại là chuyện này.
Nhất thời ông cũng thấy xót xa, "Vậy... hay là cậu nghỉ ngơi thêm hai ngày, điều chỉnh lại trạng thái?"
Kha Tây Ninh lắc đầu nói: "Không cần đâu ạ."
"Thật sự không cần?"
Kha Tây Ninh nghiêm túc đáp: "Đã nửa tháng không quay phim, cháu bắt đầu thấy hơi gượng rồi."
Đạo diễn bật cười, biết cậu cũng là vì muốn tốt cho đoàn phim, ông vỗ vỗ vai cậu, cảm thán: "Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan."
Kha Tây Ninh ngồi trong phòng hóa trang xem kịch bản, cũng may cảnh này rất đơn giản, chỉ là một vài đoạn đối thoại giữa Kha Tây Ninh cùng nhóm diễn viên trong đoàn, qua đó nói lên bối cảnh cùng thời đại của đoạn ký ức năm xưa.
Kha Tây Ninh bước vào trạng thái rất nhanh.
Ngoại trừ cảnh này, những cảnh tiếp theo cũng xử lý rất ổn.
Đạo diễn mừng rỡ không thôi.
Trong lúc Kha Tây Ninh ngồi nghỉ ngơi chốc lát, ông nhịn không được, nói: "Tây Ninh này, cậu có biết sau khi cậu rời đoàn, tôi đã đẩy hai câu chuyện phía sau lên quay trước. Có mấy diễn viên phụ mới luôn không tìm được cảm giác, tôi bèn lôi mấy cảnh cậu diễn ra cho bọn họ xem."
Điều này tương đương với việc dùng video quay phim của cậu làm thành video dạy học.
Với Kha Tây Ninh mà nói, đây là sự công nhận to lớn dành cho khả năng diễn xuất của cậu.
Hết chương 73.