Tay Kha Tây Ninh gắt gao nắm chặt vạt áo Nghiêm Tự.
"Tây Ninh, không sao đâu."
"Anh ở đây."
"Có anh ở đây...đừng sợ."
Chỉ ba câu này, Nghiêm Tự không ngại phiền phức khẽ giọng lặp đi lặp lại bên tai Kha Tây Ninh hết lần này tới lần khác. Cho tới khi dòng xe cộ bị tắc nghẽn do vụ tai nạn giao thông dần được khơi thông, bằng mắt thường có thể thấy được dòng xe chậm rãi dịch chuyển về trước.
Chiếc xe phía sau xe bảo mẫu mất kiên nhẫn, nhấn còi mấy hồi với chiếc xe phía trước.
Kha Tây Ninh giật mình run lên nửa khắc, tựa như mới tỉnh lại từ trong mộng.
Cậu và Nghiêm Tự từ lâu đã không còn là quan hệ bạn lữ hợp pháp nữa, hiện giờ nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè. Mà lúc này tư thế hai người vừa ngượng ngùng lại ám muội. Kha Tây Ninh rúc trong lòng Nghiêm Tự, cằm hắn đặt ngay trên xoáy tóc cậu, mà bên má cậu còn chạm lên chiếc áo sơ mi vải Nghiêm Tự mặc trên người.
Cửa xe đóng chặt, không khí nóng rực ngưng tụ.
Kha Tây Ninh nghe thấy rõ hơi thở nóng rực dồn dập của cả mình và Nghiêm Tự, Nghiêm Tự cũng giống thế. Cậu thử rụt người về sau, thế nhưng vẫn bị Nghiêm Tự ôm chặt chẽ, phần eo cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực của đối phương.
"Nghiêm Tự, anh... buông ra đi."
Hầu kết cậu khẽ động, cổ họng khô khốc, nhưng cảm xúc so với lúc trước đã bình ổn lại hơn chút ít.
Nghiêm Tự ừ một tiếng, để Kha Tây Ninh rời khỏi lồng ngực mình.
Khi tay cậu vừa rời khỏi, chợt ngại ngùng nhận ra vạt áo đối phương bị chính mình nắm cho nhăn nhúm, còn có mấy vết cào rất rõ ràng.
"Xin lỗi." Kha Tây Ninh rũ mắt nói.
"Hử?" Nghiêm Tự không hiểu lắm, "Cái gì?"
"Xin lỗi, tôi hơi mất khống chế cảm xúc."
Nhớ lại vừa rồi mình coi Nghiêm Tự thành chỗ dựa, Kha Tây Ninh chỉ ước mình lập tức biến thành cá vàng, như vậy chỉ cần bảy giây là quên sạch sẽ mọi chuyện.
Cậu nâng tay vuốt vuốt ngọn tóc bị cọ rối tung, "Anh đừng để trong lòng."
Nghiêm Tự trầm mặc giây lát rồi mới đè nén cảm xúc trong lòng, dịu giọng nói: "Hiện tại không cần nói chuyện này."
Kha Tây Ninh nghi hoặc nhìn hắn.
Nghiêm Tự quay đầu nhìn dòng xe phía sau không ngừng bấm còi inh ỏi, "Tây Ninh, chúng ta lái xe đi trước đã."
Dòng xe đã bắt đầu rục rịch tiến về phía trước, mà xe bảo mẫu của Kha Tây Ninh lại như phân cách tuyến ngăn trở trước sau. Cảnh sát giao thông cũng phát hiện bên này bất thường, nhìn về phía xe hai người thổi còi.
Kha Tây Ninh kiềm lại hơi thở, vội vàng khởi động xe.
Tiếng còi xe phía sau rốt cuộc cũng ngừng lại.
Kha Tây Ninh nhìn Nghiêm Tự, do dự một lát lại hỏi: "Anh xuống xe chỗ nào?"
"Anh xuống cùng em." Nghiêm Tự đáp.
"Tôi về gặp ba tôi." Kha Tây Ninh bình tĩnh phân tích, "Chuyện này không can hệ gì với anh cả."
Cậu nhìn vào mắt hắn, giống như trưng cầu ý kiến mà hỏi: "Hay là đi hết đoạn đường cao tốc này tôi thả anh xuống, rồi anh gọi tài xế tới đón."
Nghiêm Tự trầm mặc nhìn cậu.
Kha Tây Ninh trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy cảm xúc cuộn trào lại bị đè nén xuống trong mắt Nghiêm Tự, cậu không đành lòng, thu hồi tầm mắt.
"Sao lại không có can hệ gì với anh?" Giọng Nghiêm Tự rất bình tĩnh, lời nói ra lại vô cùng xót xa, đây là lần duy nhất hắn nặng lời với Kha Tây Ninh sau từng ấy năm, "Em nói em coi mẹ anh như mẹ em, chẳng lẽ anh không thể coi ba em như ba anh? Ba mình bệnh nặng, vì sao anh không được tới thăm?"
Kha Tây Ninh nhìn hắn, nhíu mày.
"Anh biết hai chuyện này không giống nhau mà."
Nghiêm Tự dịu giọng lại, hỏi: "Không giống chỗ nào?"
Ba Kha không thích Kha Tây Ninh, tất nhiên cũng chẳng thích Nghiêm Tự. Trong bảy năm hôn nhân, Kha Tây Ninh từng dẫn Nghiêm Tự về gặp ba Kha một lần. Kết hôn đồng tính mặc dù đã hợp pháp hóa, nhưng ba Kha là một người bảo thủ từ trong xương tủy, trước nay chưa bao giờ công nhận tờ giấy chứng nhận kết hôn của Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự.
Lần duy nhất trở về thăm người thân đó, hai người đứng ngoài cổng suốt nửa ngày. Cuối cùng rốt cuộc ba Kha vẫn là thương con trai, cho Kha Tây Ninh vào trong, nhưng sống chết bắt Nghiêm Tự phải ở ngoài.
Kha Tây Ninh ở nhà cũ ba ngày ba đêm tròn, ba Kha không hề nhắc tới Nghiêm Tự lấy một lần, cũng không một lần bày ra sắc mặt dễ coi với cậu. Chuyện này có một phần là do mâu thuẫn sâu sắc giữa hai người lúc trước, một phần cũng bởi cậu với Nghiêm Tự tiền trảm hậu tấu đi lãnh giấy kết hôn trước rồi mới báo ông.
Đấy là hồi hai người vẫn còn gắn bó như kéo sơn. Huống hồ, hiện tại đã không còn như lúc đó, cậu với Nghiêm Tự đến tờ giấy kết hôn cũng chẳng còn nữa.
Kha Tây Ninh khẽ vỗ lên vô lăng, nhịn không được quay sang nói: "Rõ ràng anh biết chỗ nào cũng không giống."
Nghe vậy, Nghiêm Tự trầm mặc hồi lâu, mãi sau mới chậm rãi nói: "Tây Ninh, anh không vào cửa, chỉ đứng ngoài đợi thôi."
Đáy lòng Kha Tây Ninh trầm xuống, nếm được chút mùi vị chua chát.
Nghiêm Tự tưởng rằng Kha Tây Ninh vẫn còn băn khoăn, hắn lặp lại lần nữa: "Anh chỉ đứng ngoài cổng, không để bác nhìn thấy anh đâu, vậy được không? Chỉ cần em để anh ở lại với em."
Hắn ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Kha Tây Ninh.
"Tây Ninh, trạng thái hiện giờ của em rất không ổn." Nghiêm Tự nói ra lo lắng trong lòng, "Lái xe từ đây sang thành phố lân cận cũng phải mất tới ba tiếng rưỡi. Về chuyện lái xe em lại không sành sỏi, có thêm một người ở đây, lúc em mệt mỏi có thể đổi để anh sang lái. Như vậy an toàn hơn."
Kha Tây Ninh không nói gì.
Cậu im lặng rất lâu rồi chợt đưa tay lên vuốt mặt, khàn khàn nói: "Kỳ thực anh không cần phải tốt với tôi như vậy. Lúc trước tôi đã nói rồi, bảy năm hôn nhân, không phải chỉ có mình anh mắc sai lầm, nhiều lúc tôi cũng rất quá đáng. Nếu anh muốn bồi thường... Nghiêm Tự, không cần phải vậy. Chúng ta không ai nợ ai hết."
"Việc ai nợ ai, không phải tính như thế." Nghiêm Tự đưa tay xoa xoa xoáy tóc cậu, đáy mắt gợn lên dịu dàng vô tận, "Tây Ninh. Anh chỉ cảm thấy, có lẽ cả đời này anh không gặp được người thứ hai khiến anh muốn đối xử tốt với người đó nữa."
Nói tới đây, hắn lại cười khổ, thật lòng thú nhận: "Huống hồ, lúc trước anh cũng không hề đối xử tốt với em."
Kha Tây Ninh mở miệng, cuối cùng mọi lời muốn nói đều nuốt hết xuống cuống họng.
Cậu không có lý do gì để khuyên Nghiêm Tự quay về thành phố.
Thấy tình hình trước mắt đã vậy, Kha Tây Ninh cũng chỉ đành chuyên tâm lái xe. Cậu thuận tay mở hướng dẫn lộ trình lên, giọng nữ máy móc vang lên trong gian xe chật hẹp, phá vỡ cảm giác cân bằng vi diệu giữa hai người.
Cả hai đều không ăn tối.
Sau khi lái tới trạm dừng chân, Nghiêm Tự xuống xe vào trạm mua mấy thứ như bánh mỳ bánh nướng các loại để ăn lót dạ.
Mất khoảng hai mươi phút.
Kha Tây Ninh cắn một miếng bánh mỳ, bóc một hộp sữa chua, hỏi hắn: "Anh làm gì mà đi lâu thế?"
Nghiêm Tự nhìn cậu, cười đáp: "Em đang quan tâm anh à?"
"Không." Kha Tây Ninh nói đúng sự thật, "Mua đồ tại các trạm dừng chân đa phần đều phải dùng tiền mặt, không thể dùng điện thoại quét trả. Tôi tưởng anh không mang theo tiền mặt, đang tính vào đưa tiền cho anh."
Lời này của cậu là thật. Kha Tây Ninh thật lòng lo lắng Nghiêm Tự không mang tiền mặt, còn đang do dự tính xem có nên vào đưa tiền cho hắn hay không.
Lần trước hai người cũng từng gặp phải chuyện bẽ mặt này. Có điều nhân vật chính không phải Nghiêm Tự mà là Kha Tây Ninh.
Lần trước Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự về thăm ba Kha, tình cảnh khi đó cũng giống hiện tại tới kỳ lạ.
Lần đó Kha Tây Ninh chủ động nhận nhiệm vụ đi mua đồ ăn, Nghiêm Tự thì bận bàn chuyện lùi lại công việc với A Kiệt. Kết quả Kha Tây Ninh quên mất tại trạm dừng chân không thể quét ứng dụng thanh toán, mà ví tiền thì lại để trên xe. Vốn định trở về lấy ví, mà Nghiêm Tự giống như biết trước sẽ có chuyện này, bèn mang ví tiền cậu để quên trên xe ra cho cậu.
Lúc đó Kha Tây Ninh nhìn Nghiêm Tự, lòng thầm nghĩ, cũng may hai người đều đã cải trang, chứ nếu lỡ mà bị nhận ra khẳng định sẽ gặp không ít rắc rối.
...
Nghiêm Tự cũng nhớ lại chuyện lần đó.
Hắn cười nói: "Đấy là em thôi."
Kha Tây Ninh dời mắt đi, không để ý hắn nữa.
Nghiêm Tự cũng không tiếp tục đề tài trước, chỉ giải thích nguyên nhân vì sao mình trở lại trễ.
"Anh bị dì bán hàng trong trạm nhận ra, đuổi theo xin chữ ký."
"..." Kha Tây Ninh khó hiểu, "Thì ra fan của anh còn có cả các dì?"
"Không tính là fan." Nghiêm Tự nói, "Chắc là có biết thôi."
"Thế lúc sau thì sao?"
"Bà ấy nhờ anh viết một đoạn lời chúc phúc cho gia đình bà ấy." Nghiêm Tự giải thích, "Thế nên mới hơi trễ chút."
Kha Tây Ninh gấp gáp gặm mấy miếng bánh mỳ, sau đó lấy giấy lau tay, thấy Nghiêm Tự cũng đã kết thúc bữa tối đơn giản, cậu bèn nói: "Được rồi, chúng ta khởi hành thôi."
"Đợi đã." Nghiêm Tự xuống khỏi ghế phụ đi vòng qua đầu xe, gõ gõ cửa bên ghế lái.
Kha Tây Ninh khó hiểu hạ cửa sổ xe xuống.
"Đã đi được quá nửa lộ trình rồi." Nghiêm Tự nói, "Để anh lái cho, em đi ngủ đi."
Kha Tây Ninh hỏi: "Anh không ngủ à?"
Nghiêm Tự lắc đầu: "Ừ, anh không ngủ. Anh không phải quay phim giống em, không mệt."
Kha Tây Ninh do dự chốc lát, cuối cùng không từ chối nữa, nói: "Được rồi."
Nói rồi, cậu xuống khỏi ghế lái, đổi vị trí với Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự cũng là vì có ý tốt.
Chỉ là Kha Tây Ninh lại không sao chợp mắt được. Cậu lo lắng bệnh tình của ba Kha, mặc dù nhắm mắt nhưng trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ, không cách nào bình tĩnh lại được.
Vì để nghệ sĩ được nghỉ ngơi thoải mái nên không gian xe bảo mẫu thiết kế khá rộng rãi. Vu Thiến Văn cũng chuẩn bị sẵn một tấm chăn cho Kha Tây Ninh lúc nằm trên xe nghỉ ngơi thì có cái mà đắp, đỡ bị lạnh.
Nghiêm Tự lặng yên nhìn Kha Tây Ninh một lúc.
Hắn thu ánh mắt lại, trước tiên chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút, sau đó lấy cái chăn đã được gấp gọn ở bên cạnh lên.
Dù đang nhắm mắt, Kha Tây Ninh vẫn cảm nhận được hơi ấm nhàn nhạt đang dần sát lại, cậu biết, Nghiêm Tự đang dựa sát lại gần mình.
Nghiêm Tự chỉ cầm vạt chăn kia đắp lên người cậu.
Kha Tây Ninh chợt không kiềm được mà hồi tưởng lại, đây đã là lần thứ mấy Nghiêm Tự nhân lúc cậu ngủ mà khẽ khàng đắp chăn cho cậu. Hình như không dưới ba lần.
Xe lại tiếp tục lăn bánh. Trái tim Kha Tây Ninh mới dần bình ổn lại.
Xuống khỏi đường cao tốc, gặp phải đèn đỏ, xe dừng lại.
Giữa một mảnh tối đen, Kha Tây Ninh lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Cậu không biết Nghiêm Tự định làm gì, trong lòng chợt hoảng hốt.
Nghiêm Tự nhấc người lên, đỡ lấy ghế dựa sau lưng cậu.
Hắn cách Kha Tây Ninh rất gần, gần đến mức Kha Tây Ninh có cảm giác lông mi của mình có thể cọ lên má hắn.
Giữa hai người có lẽ chỉ cách nhau nửa centimet.
Kha Tây Ninh nhíu mày, muốn mở mắt ra, bên tai chợt vang lên một câu hỏi rất khẽ, lộ ra chút quan tâm săn sóc.
"Không ngủ được à?"
Kha Tây Ninh mở mắt, Nghiêm Tự thấy thế, không nói gì, chỉ lặng lẽ lùi về sau.
Cậu nhẹ nhàng thở ra.
Nghiêm Tự quay sang nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng quá."
Kha Tây Ninh ừ một tiếng đáp lại.
Thiết bị chỉ đường chỉ chính xác đường tới khu phố, nhưng không chỉ cụ thể tới con đường cũng như số nhà nào, vì thế Nghiêm Tự hẳn là không biết tiếp theo nên đi thế nào.
Kha Tây Ninh đã hơn mười năm chưa về nhà cũ, những ký ức nguyên tưởng đã sớm quên mất lúc này lại từng cảnh từng cảnh hiện ra trong đầu cậu.
Nghĩ một chút, cậu nói: "Rẽ trái."
Hết chương 65.