*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không phải không thích." Kha Tây Ninh bày tỏ thái độ xong, lại chần chừ hỏi, "Nhưng món đồ này có phải rất quý giá không?"
Thẩm Tân Nam hoàn toàn không hề cảm thấy quý giá, tay chân luống cuống nói: "Em cũng không biết nên tặng anh thứ gì, cho nên đi dạo quanh khu thương mại một vòng, thấy cái này là tốt nhất, hợp với anh nhất, những cái khác trông không vừa mắt."
Kha Tây Ninh nói: "Tôi thật sự không thể nhận."
Thẩm Tân Nam tay cầm chiếc hộp đỏ, cúi đầu, mấy sợi tóc mái che khuất khuôn mặt.
"Nhưng đồ đã mua rồi." Thẩm Tân Nam nói, "Em đã vì ngày hôm nay mà chuẩn bị rất lâu. Chiếc đồng hồ này đã mua được một thời gian rồi, đã sớm qua kì hạn đổi trả."
Kha Tây Ninh thầm thở dài một tiếng, nghĩ có lẽ Thẩm Tân Nam nhất quyết muốn tặng món quà chia tay này cho cậu bằng được.
Cậu nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
Thẩm Tân Nam cười ngốc nhìn cậu.
Cuốn sách phụ đạo Kha Tây Ninh muốn tặng cho cậu ta vẫn đang để ở chỗ Vu Thiến Văn. Cậu ngập ngừng vài giây, rồi nói: "Tân Nam, quà chia tay tôi vẫn chưa chuẩn bị, qua vài ngày nữa tôi sẽ tặng cho cậu, được chứ?"
Thẩm Tân Nam cũng không để ý, chỉ cảm thấy mừng rỡ, nói: "Anh tặng gì em cũng thích."
Kha Tây Ninh cười với cậu ta, trong lòng hơi bồn chồn gắp một miếng cá bỏ vào miệng. Thịt của con cá này rất tươi, nghe Giang Dụ Phi nói, còn rất đắt, thế nhưng lại rất nhiều xương. Kha Tây Ninh không chú ý đã nuốt xuống, suýt chút nữa thì bị hóc ngay tại cổ họng, nghẹn đến mức khiến mặt cậu còn đỏ hơn cả khi uống rượu.
Cậu ho khan không ngừng.
Thẩm Tân Nam không biết từ đâu lấy tới một chai giấm hoa quả, nhưng chờ cậu ta gấp như phải bỏng chạy về, Kha Tây Ninh đã dùng nước đẩy được nhánh xương cá xuống. Con cá này tuy nhiều xương, nhưng mỗi nhánh xương đều rất nhỏ, mắc ở cổ nuốt thì vẫn nuốt được, chỉ là khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
Vu Thiến Văn vỗ lưng cho Kha Tây Ninh, giúp cậu thuận khí.
Kha Tây Ninh hỏi: "Giang đạo nói con cá này bao nhiêu tiền một cân ấy nhỉ?"
"Hình như mấy trăm tệ..." Vu Thiến Văn nói. Giang Dụ Phi từ khi khai máy tới lúc đóng máy đều vô cùng keo kiệt, khó lắm mới hào phóng một lần, lúc nào cũng treo bên miệng nói không ngừng, cho nên Vu Thiến Văn nhớ rất kĩ.
Đắt thì đắt, tươi ngon thì tươi ngon thật.
Nhưng Kha Tây Ninh bị hóc một lần nên sợ, từ đó không động tới cá một lần nào nữa.
Cuối buổi tiệc đóng máy, Giang Dụ Phi cảm thán: "《Nói mê》kết thúc rồi, nhưng chúng ta vẫn chưa tan được. Tôi đã lập một nhóm chat wechat, kéo tất cả mọi người cùng vào rồi, sau này mọi người chăm vào trò chuyện nhé."
Không ít diễn viên phụ của đoàn phim《Nói mê》đều là sinh viên chưa tốt nghiệp, lần đầu trải nghiệm cuộc sống trong đoàn làm phim, cho nên đều rất coi trọng quãng thời gian này. Giang Dụ Phi vừa dứt lời, có vài nữ sinh đã len lén lau nước mắt.
Kha Tây Ninh cũng có chút ngậm ngùi, bọn họ lần lượt ôm Giang Dụ Phi trước, sau đó từng người lại lần lượt trao nhau cái ôm với các nhân viên công tác trong đoàn.
Vu Thiến Văn lau nước mắt, dở khóc dở cười nói: "Cảnh tượng này sao giống với tốt nghiệp cấp ba thế?"
Giang Dụ Phi lúc này đang ôm cameraman mà lúc nào anh cũng phàn nàn ống kính nắm bắt cảnh không chuẩn. Thẩm Tân Nam nhìn cảnh này, nói: "Kì thực cũng không khác là bao. Sau này mỗi người một phương, không biết khi nào mới có thể gặp lại."
Kha Tây Ninh lại nói: "Đều là người trong vòng giải trí, thể nào rồi cũng sẽ gặp nhau."
"Đúng, sau này nhất định sẽ lại gặp nhau." Thẩm Tân Nam nhìn về phía Kha Tây Ninh, mắt sáng như pha lê, cậu ta nâng cốc để kính Kha Tây Ninh một ly. Đợi cậu lau miệng xong, thấy Kha Tây Ninh cũng đang uống rượu, cậu vội vã nói: "... Anh không cần uống, em uống là được rồi."
Kha Tây Ninh lại uống hết cả ly rượu.
"Nếu không uống chút nào, bản thân anh cũng thấy xấu hổ."
Buổi tối ngày hôm đó, tất cả mọi người đều say. Kha Tây Ninh một chén đã say, sớm được Vu Thiến Văn đưa trở về khách sạn.
Trong bồn tắm xả đầy nước ấm, cậu nằm bên trong, nhắm mắt nhưng vẫn có chút tỉnh táo. Mặt đỏ bừng bừng, một nửa là do say rượu, nửa còn lại là do hơi nước bốc lên quẩn quanh trong phòng tắm, cậu bị hơi nóng hấp thành như vậy.
Di động để trên thành bồn, không ngừng phát ra âm báo có tin nhắn từ nhóm chat wechat.
Vu Thiến Văn đã cho cậu uống thuốc giải rượu, bây giờ lại nằm trong bồn tắm một lúc lâu, Kha Tây Ninh đã sớm tỉnh rượu hơn phân nửa.
Cậu cầm di động lên xem, đã sắp mười hai giờ đêm, mà nhóm chat vẫn không ngừng có người lui tới.
Kha Tây Ninh đứng dậy khỏi bồn tắm, tùy tiện quấn khăn tắm quanh eo, trên đầu vẫn còn không ít nước nhỏ giọt. Cậu xỏ đôi dép lê tùy tiện đi lại trong phòng, nhấn vào nhóm chat xem thử. Tên nhóm chat đơn giản lời ít ý nhiều, gọi là "Đoàn phim Nói mê đại đoàn tụ".
[Nhóm chat]: Giang Dụ Phi: Phát một lì xì.
Kha Tây Ninh nhấn vào, được 0.5 tệ. Vốn dĩ còn tưởng tay mình bốc xui, kết quả nhìn lại, tổng số tiền trong lì xì của Giang Dụ Phi cũng chỉ là hàng đơn vị.
Những người khác trong đoàn trợn mắt kinh ngạc.
[Nhóm chat]: Cameraman giáp: Giang đạo anh cũng quá không khách khí rồi? Lì xì ban nãy tôi đóng ít nhất cũng phải vài trăm tệ.
[Nhóm chat]: Giang Dụ Phi: Vậy mấy người nôn hết đống đồ hôm nay ăn ra đây:)
Kha Tây Ninh xem cũng thấy buồn cười, chui vào ổ chăn, lật lại xem hết cả 99 tin nhắn phía trước.
Cậu cũng học theo lấy may, đóng ít tiền bỏ vào lì xì.
Một đám gửi 666.
[Nhóm chat]: Nhân viên hóa trang: Anh Tây Ninh đóng nhiều quá.
[Nhóm chat]: Vu Thiến Văn: [Nước mắt tuôn trào] Vì sao tui lại đau lòng cho túi tiền của ông chủ nhà tui thế này.
Buổi chiều ngày hôm sau, Kha Tây Ninh ngồi máy bay trở về, Vu Thiến Văn ngồi ngay bên cạnh cậu.
Tối qua ngủ không ngon, cậu xem tin nhắn không lâu sau thì bất giác lăn ra ngủ mất. Tỉnh dậy, trên đùi cậu đã nhiều thêm một chiếc chăn lông màu nâu ấm, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu là Nghiêm Tự. Đợi sau khi bình tĩnh lại, Kha Tây Ninh mới nhớ ra lần này không giống với lần trước.
Máy sưởi mở hơi mạnh, Kha Tây Ninh vừa tỉnh dậy, cảm thấy có chút nóng. Cậu khẽ run lên, gập chăn lại.
Vu Thiến Văn hỏi: "Anh dậy rồi?"
Kha Tây Ninh ừ một tiếng, hỏi: "Chăn lông này là em lấy tới hả?"
"Là em." Vu Thiến Văn xấu hổ nói, "Đây là lần đầu tiên em làm trợ lí. Em biết em làm vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót, không chuyên nghiệp bằng người khác, nhưng sau này em sẽ tiến bộ."
Kha Tây Ninh không nhịn được bật cười, cười hơi quá đà.
Vu Thiến Văn tò mò hỏi: "Anh Tây Ninh, anh cười cái gì?"
"Anh cười em ngốc." Kha Tây Ninh không hề che giấu suy nghĩ trong lòng.
Vu Thiến Văn giả bộ tức thành cá nóc (1).
Kha Tây Ninh khẽ vỗ đầu cô: "Đừng có bán manh."
Vu Thiến Văn nghẹn họng.
Kha Tây Ninh lại hỏi: "Thiến Văn, em nói nếu người khác tặng em một món đồ quý giá, em nên tặng lại gì thì tốt?"
"Thẩm lão sư ạ?"
Kha Tây Ninh: "... "
"Hôm đó đi ăn đồ nướng, em ngồi ngay bên cạnh hai người, cho nên thấy hết rồi." Vu Thiến Văn cười vẫy vẫy tay: "Chỉ cần là quà anh tặng, cái gì Thẩm lão sư cũng thích hết, cuốn sách phụ đạo anh để chỗ em chẳng phải cũng rất tốt sao?"
"Cái đó không được." Kha Tây Ninh nói.
Vu Thiến Văn ồ một tiếng, vò đầu bứt tóc giúp Kha Tây Ninh nghĩ quà.
"Quà tặng cho con trai, quả thật rất rắc rối." Vu Thiến Văn rối rắm nói, "Anh ấy tặng cho anh chiếc đồng hồ, anh lại tặng trở lại, có chút kì kì. Thế... mấy loại như caravat, áo len, bật lửa thì sao?"
Nghe vậy, Kha Tây Ninh ngẩn người một lúc lâu.
Vu Thiến Văn nghiêng đầu hỏi: "Không được ạ?"
Cổ họng Kha Tây Ninh có chút khô khốc, cậu loại bỏ mấy thứ này: "Không được, riêng tư quá."
"Vậy tặng vòng tay? Loại đã khai quang rồi ấy?" Vu thiến Văn lục lại trí nhớ, "Em nhớ Thẩm lão sư từng nói với em, gia đình anh ấy theo đạo Phật, bình thường anh ấy cũng đeo ngọc bài bồ tát."
Kha Tây Ninh thấy ý kiến của Vu Thiến Văn rất được, cậu chốt lại: "Được."
Sau khi xuống máy bay, Dung Tuyết đang ở sân bay đón bọn họ.
Nhiều ngày không gặp, mái tóc ngắn của Dung Tuyết đã dài ra một chút, cách ăn mặc cũng nữ tính hơn trước nhiều. Cô trông thấy bóng dáng Vu Thiến Văn cùng Kha Tây Ninh thì mỉm cười bước tới, cầm giúp bọn họ một vali.
Dung Tuyết vừa đi vừa nói với Kha Tây Ninh: "Ngày mai chúng ta đi gặp phó tổng, ngài ấy rất quan tâm tới cậu. Chuyện Bạch Tử Uẩn lần trước, tôi còn chưa nhận ra, ngài ấy đã thấy weibo trước rồi..."
Kha Tây Ninh gật đầu đáp ứng.
"Cậu vào đoàn phim nhiều ngày, gần như biến mất ở trong công ty luôn." Dung Tuyết lại nói, "Tôi đã sắp xếp mấy cái quảng cáo cho cậu, cậu nghỉ ngơi vài ngày trước đã, qua mấy ngày rồi đi quay mấy quảng cáo này."
Kha Tây Ninh đáp: "Được."
"Đương nhiên..." Dung Tuyết đứng chen giữa hai người, cười nói, "Trước khi làm mấy việc này, chúng ta đi ăn cái đã, làm bữa tẩy trần cho hai người. Tôi nhớ nơi này mới mở một nhà hàng, hình như là đồ Thái, chúng ta đi ăn ở đó nhé?"
Vu Thiến Văn cực kì vui vẻ: "Được đó, mấy hộp cơm ngàn năm bất biến trong đoàn phim, em ăn cũng sắp phát buồn nôn rồi."
Đáng tiếc mọi chuyện lại không tốt đẹp như họ tưởng tượng.
Nhà hàng mới mở này có thể gọi là quái dị, ai cũng ăn không quen. Vu Thiến Văn nhìn chằm chằm bát canh vàng mù tạt trước mặt, không sao nuốt nổi.
"Canh này vừa vàng vừa xanh, lại còn sủi bọt." Vu Thiến Văn giận dữ nói, "Để em đặt cho nó cái tên, gọi là canh matcha xà phòng đi."
Trong lúc ăn, Dung Tuyết hỏi Kha Tây Ninh về một vài chuyện xảy ra trong đoàn phim.
Vu Thiến Văn lén lút chụp lại hình của bát canh, up lên nhóm chat, ngay lập tức dẫn tới một trận cười "ha ha ha".
[Nhóm chat]: Thẩm Tân Nam: [ảnh][ảnh][ảnh]
Kết thúc quay phim, Thẩm Tân Nam trở về nhà, mẹ cậu ta nấu cho cậu một bàn đồ ăn, các loại mỹ thực, muốn gì có nấy. Nhìn trong hình, có thể nói là đầy đủ sắc hương vị, tới mức Vu Thiến Văn hâm mộ đố kỵ không thôi.
[Nhóm chat]: Thẩm Tân Nam: Mẹ em nấu ăn ngon lắm, lần sau anh Tây Ninh đến thành phố H thì tới nhà em ăn cơm nhé.
Dung Tuyết ngồi gần Vu Thiến Văn, chỉ thấy cô nhóc cười mãi không ngừng, một giao diện nhóm chat lướt nhanh qua.
Kha Tây Ninh trở về căn nhà trọ cậu mới mua. Căn nhà này cậu mới mua chưa được mấy ngày đã phải vào đoàn phim Nói mê.
Có thể nói cậu chưa ở đây được mấy ngày. Đồ vật trang hoàng nơi đây vẫn y chang như lúc ban đầu, cậu cũng chưa bỏ thời gian công sức ra sửa soạn lại.
Vì thế trở về nhà trọ trông thấy cách trang hoàng tinh tế này, Kha Tây Ninh lại cảm thấy có chút lạ lẫm. Cậu mở vali hành lí, xếp tất cả mọi thứ trở về vị trí cũ.
Cuối đáy vali có một chiếc hộp nhỏ quen mắt, bên trong đặt chiếc đồng hồ mà Thẩm Tân Nam tặng cậu.
Thẩm Tân Nam quả thật đã bỏ ra rất nhiều công sức. Cổ tay Kha Tây Ninh mảnh khảnh hơn so với nam giới phổ thông, khi đeo đồng hồ khó tránh khỏi có chút lỏng, Thẩm Tân Nam đã cố ý kêu người ta cắt bớt đi vài khớp.
Kha Tây Ninh không nói gì nhìn chiếc hộp một hồi, nhưng không mở ra, chỉ chống đầu gối đứng dậy, đi dép lê không nhanh không chậm đi tới thư phòng, cất nó vào ngăn tủ có khóa dưới bàn làm việc.
(1) Mặt Thiến Thiến khi đó chắc cũng thế này:))