Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Chương 103: Bị thương
Biên đạo nhỏ giọng nói: "Thật ra cũng không phải bất thường, tính tình của "số 3" tương đối nóng nảy, khá là... nói thế nào nhỉ, kiêu ngạo khó thuần, rất có cá tính. Con ngựa này nhân viên công tác cũng cưỡi thử rồi, không có vấn đề gì lớn. Lát nữa còn có mấy tiếng luyện tập nữa, thời gian đó dùng để bồi dưỡng khả năng phối hợp ăn ý giữa khách mời cùng ngựa của mình. Nếu có vấn đề gì, chúng tôi sẽ đổi sang con ngựa khác, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."
Biên đạo đã nói vậy, Nghiêm Tự cũng không nói gì nữa. Hắn quay sang nhìn về phía người thương, mới nhãng đi một lúc mà cậu đã bắt đầu ở chung vui vẻ với con ngựa tính tình nóng nảy kia, cậu nhóc bên cạnh còn cười bảo cậu mau lên ngựa cưỡi thử xem.
Nghiêm Tự thở phào một hơi, thầm nghĩ đúng thật là hắn lo quá lên.
Biên đạo lại nói: "Mặc dù chủ đề của chúng tôi là đua ngựa, nhưng các khách mời đều không phải chuyên nghiệp, khi đua cũng sẽ có chừng mực, xung quanh đều có nhân viên phụ trách công tác cứu hộ. Hơn nữa, chúng tôi cũng sẽ không để những con ngựa đó chạy bừa, anh không cần lo lắng."
Trước kia Kha Tây Ninh không muốn Nghiêm Tự biết mình tham gia chương trình giải trí kiểu này chính vì sợ hắn thấy cậu tham gia trò chơi mang tính nguy hiểm sẽ lo lắng thái quá. Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Kha Tây Ninh không hề sai, Nghiêm Tự ngồi ngoài làm khán giả mà còn lo lắng bồn chồn hơn cả khách mời trong sân.
Thấy biên đạo cam đoan hết lần này tới lần khác, Nghiêm Tự cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Hắn khẽ gật đầu, nói: "Tôi biết rồi."
Tiếp theo tới khoảng thời gian luyện tập của khách mời.
Con ngựa mà Vu Lôi rút được ở trong giới ngựa có biệt danh là "anh chàng lề mề", nổi tiếng nhờ sự lười biếng. Những con ngựa khác sải chân là chạy, còn "anh chàng lề mề" này chỉ thích đủng đỉnh ăn cỏ phơi nắng, vì quá lười nên tích được không ít mỡ béo.
Chú Trương trêu ghẹo không chút khách khí: "Vu Lôi, cá tính con ngựa này giống cậu lắm đó, đúng là duyên phận."
Vu Lôi không thèm kiêng dè ông là chú Trương hay chú Lý, lập tức mở miệng đốp chát lại: "Con ngựa này có nấu ăn được như tôi không? Cái gì cũng có cái chuyên của nó, chú đừng quên lát nữa chúng ta còn có trận đấu đó."
Cuộc thi nấu ăn lần trước, chú Trương và đồng đội của mình đều không am hiểu nấu nướng, một món rau dại xào đơn giản cũng xào thành một nồi hổ lốn, thành phẩm tang tóc cuối cùng bưng lên so sánh với sơn hào hải vị đủ cả sắc lẫn hương của nhóm Vu Lôi, quả thật đúng là một trời một vực.
Biểu hiện của A Gia lại ngoan ngoãn khác thường. Bề ngoài nó trông ngang bướng nóng nảy, nhưng Kha Tây Ninh vừa cưỡi lên, A Gia lại tỏ ra là một con ngựa rất có giáo dưỡng, ngoan ngoãn đến mức tưởng chừng như không phải cùng một con.
Trái lại Vu Lôi thì sầu không sao tả xiết.
"Anh chàng lề mề" hoàn toàn không hổ thẹn với cái danh được người ta đặt cho. Mặc kệ Vu Lôi cổ vũ hay cầu xin đến mức nào, nó vẫn chỉ biết ăn cỏ, đầu cũng chẳng thèm ngóc lên.
Vu Lôi gục đầu, chắp tay trước ngực khẩn cầu: "... Đại ca à."
Chủ của "anh chàng" số 5 lộ ra một nụ cười chất phác: "Số 5 là con ngựa trẻ nhất ở đây đấy."
Vu Lôi: "..." Tuổi còn trẻ mà đã chăm ăn biếng làm?
Anh ta buột miệng: "Chú em."
Tất cả khách mời đều nhịn không được bật cười. Vu Lôi quả không hổ danh thánh meme, một biểu cảm một động tác tùy tiện là có thể khiến người ta ôm bụng cười lớn.
Trong sân có thầy hướng dẫn chuyên nghiệp được mời tới. Kha Tây Ninh cưỡi A Gia đi được một vòng quanh sân cỏ rồi, Vu Lôi mới vừa lên ngựa.
Kha Tây Ninh uy phong ngạo nghễ trên lưng ngựa, lúc đi ngang qua Vu Lôi còn vui vẻ chào hỏi một tiếng.
Vu Lôi không đáp lời, ngạo kiều quay mặt đi, sau đó nằm bò trên lưng ngựa mà nhỏ giọng ai oán: "Sao mày đi chậm thế hả."
"Lề mề" rất có linh tính, nó vừa nghe Vu Lôi than thở như vậy đã bất mãn lắc lắc thân mình cùng cái đầu, suýt thì hất anh ta xuống.
Vu Lôi hốt hoảng ôm lấy cổ ngựa, hô toáng lên: "Anh sai rồi anh sai rồi, chú em là giỏi nhất."
Động tác lắc đầu của "lề mề" chậm lại.
Kha Tây Ninh tròn mắt nhìn cảnh này, kinh ngạc thốt lên: "Hình như nó rất có nhân tính."
"Cũng có chút chút." Vu Lôi mệt mỏi nói, "Ban nãy tôi phải khen nó hết lời mới tranh thủ leo lên cưỡi được đấy."
Kha Tây Ninh bật cười: "Đây là chuyện tốt, biết đâu con ngựa của anh lại là con thâm tàng bất lộ nhất ấy chứ."
Lời sấm của Kha Tây Ninh thành sự thật. Đến lúc chính thức thi đấu, con ngựa của Vu Lôi phát huy tất cả tiềm lực của mình, biểu hiện vô cùng xuất sắc, về đích đầu tiên.
Tiền bối họ Trương đứng thứ hai.
Kha Tây Ninh về thứ ba. Cuộc thi kết thúc, A Gia chậm rãi trở về, vó ngựa không ngừng cào cào mặt cỏ. Động tác này rất quen mắt, chính là biểu hiện khác thường mỗi khi A Gia nóng nảy, nhưng hiện tại Kha Tây Ninh đang cưỡi trên lưng nó, cậu hoàn toàn không nhạy bén chú ý thấy sự thay đổi bất thường này.
Nghiêm Tự cả quá trình ngồi làm khán giả, chợt phát hiện mình bị tổ tiết mục chơi một vố. Mới trong vòng một ngày ngắn ngủi, khắp các trang mạng đều là thông tin về việc hắn tới chương trình tham ban Vu Lôi. Tất cả các tiêu đề đều giật gân kiểu: "Sau khi tuyên bố giải nghệ, Nghiêm Tự lần đầu tiên xuất hiện trở lại trước mặt công chúng không ngờ lại là tới tham ban chương trình X". Nếu click vào xem nội dung mới thấy, thông tin thực tế liên quan đến hắn rất ít, chủ yếu là giới thiệu về "chương trình truyền hình thực tế X".
Biên đạo ngồi bên cạnh hắn, chốc chốc lại để ý quan sát biểu hiện của các khách mời trong sân.
Nghiêm Tự ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng im lặng không nói gì.
Vì chạy thua, Kha Tây Ninh cảm nhận được rõ ràng A Gia rất chán nản. Nó không còn nhiệt tình như lúc đầu nữa, tựa như quốc vương bị người dân đá xuống đài, không thể không giao ra vương miện trên đầu, vừa cô độc vừa ủ rũ.
Nó hậm hực cào đất, đầu cũng không ngẩng lên.
Cậu nhóc kia cũng coi trọng thành tích giống A Gia, lúc này cũng đang vùi đầu ủ rũ giải thích lý do với Kha Tây Ninh: "Trước kia đám ngựa này cũng hay tổ chức thi chạy, A Gia không về nhất thì cũng về nhì, chỉ thua mỗi Tiểu Hồng thôi."
Tiểu Hồng chính là con ngựa mà tiền bối họ Trương nhìn trúng.
Kha Tây Ninh thì không chán nản như cậu nhóc kia, chỉ khẽ cười nói: "Số 5 lần này được thầy Vu kích thích nên bộc lộ hết tiềm lực."
Cậu nhóc uể oải gật đầu.
Đến lúc này Kha Tây Ninh mới phát giác điểm bất thường. A Gia đột nhiên điên cuồng cào vó, vừa nhìn đã biết trong lòng vô cùng nóng nảy bực bội. Chớp mắt một cái, nó đã sải chân phóng vụt đi.
Cậu nhóc da đen cảm nhận được bất ổn, vội hô lên ngăn nó lại: "A Gia."
Nhưng dù kêu thế nào cũng không ngăn được hành vi của nó, con ngựa nóng nảy dường như nhận phải kích thích lớn, nó mặc kệ hết thảy mà điên cuồng phóng vó lao trên thảo nguyên. Gió ù ù thổi bên tai bỗng chốc hóa thành những lưỡi dao sắc lẹm, không chút lưu tình lướt qua mặt Kha Tây Ninh.
Gió mạnh thốc tới trực diện làm cậu không mở được mắt, nhịp tim điên cuồng gia tốc theo đường chạy thẳng tắp của A Gia, đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khoang ngực cậu phập phồng kịch liệt tới mức buồn nôn.
Tiếng kêu thất thanh của đám đông phía xa xen lẫn âm thanh lưu động trong không khí, hai tai cậu ù đặc.
Không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì.
A Gia thành kẻ thất bại, nó không cam lòng sải vó chạy bạt mạng, hoàn toàn không quan tâm sống chết của anh bạn nhân loại ở chung với nó vài tiếng qua.
Hiện trường rất hỗn loạn, đủ loại âm thanh vang lên, cả A Gia cũng chốc chốc lại phát ra tiếng gào thống khổ. Nhưng đối với Kha Tây Ninh, xung quanh lại quá mức yên tĩnh, tưởng chừng mọi âm thanh trên thế giới đều đã biến mất.
Đầu cậu trống rỗng, trắng xóa như một trang giấy mới tinh.
Thế nhưng bất ngờ có người xé toạc trang giấy đó, bất chấp tất cả tô vẽ lên, lưu lại ấn ký thuộc về mình.
"Tây Ninh."
Gào lên gọi hồi lâu nhưng không thấy cậu có bất cứ phản ứng gì.
"Kha Tây Ninh!"
Kha Tây Ninh vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng bất ngờ mở bừng mắt, bất chấp cuồng phong thốc tới.
Đây là... giọng của Nghiêm Tự.
Cậu cố gắng ngoảnh đầu lại, chợt nhận ra người ấy đã ở ngay bên cạnh mình.
Nghiêm Tự mượn một con ngựa ra sức đuổi theo, cuối cùng thật sự đuổi kịp A Gia. Kha Tây Ninh bị xóc không chịu nổi, nằm rạp trên lưng ngựa, gào lên:
"... Anh."
Gió quá lớn, Nghiêm Tự không nghe rõ.
Hắn gào lên hỏi lại: "Anh làm sao cơ?"
Lời còn chưa dứt, A Gia chợt nhận ra đối thủ cạnh tranh mà Nghiêm Tự đang cưỡi, nó ngẩng đầu phát ra tiếng rít sắc bén. Thấy Kha Tây Ninh sắp bị nó hất xuống, Nghiêm Tự cũng nhanh chóng nhảy xuống ngựa, chuẩn bị đỡ cậu.
Không đỡ được.
Nghiêm Tự rơi xuống trước Kha Tây Ninh, vừa vặn làm đệm thịt cho cậu.
Trái tim kịch liệt gia tốc cuối cùng cũng chậm rãi trở lại nhịp độ bình thường.
Kha Tây Ninh há to miệng thở dốc, bàn tay quờ quạng vuốt mặt Nghiêm Tự, nôn nóng hỏi: "Anh có sao không?"
Nghiêm Tự mở mắt, vốn định ôm Kha Tây Ninh vào lòng, nhưng vừa cử động chợt đau nhói, hắn hít ngược một ngụm khí lạnh. Sau khi điều chỉnh lại hô hấp, hắn bình tĩnh đáp: "Anh không sao."
Trái tim treo ngược của Kha Tây Ninh lúc bấy giờ mới buông xuống.
Nghiêm Tự lại nói: "Nhưng mà hình như xương sườn gãy rồi."
Kha Tây Ninh: "..."
Cậu hoảng loạn bò xuống khỏi người Nghiêm Tự, vừa trách cứ vừa xót xa: "Gãy xương sườn mà anh còn bảo không sao?"
Nghiêm Tự thật sự không coi vết thương nhỏ nhặt này là gì. Khi đóng phim hắn không thích dùng thế thân, bất kể cảnh nào cũng đều tự mình ra trận, vết thương nặng hơn nữa hắn cũng từng bị, chẳng qua mỗi lần bị thương hắn đều âm thầm khóa chặt mọi tin tức, kêu A Kiệt tới bệnh viện chăm sóc, không cho Kha Tây Ninh biết.
"Thật sự không sao mà." Nghiêm Tự cười nói: "Anh còn tưởng phải bị thương nặng hơn cơ."
Nói rồi, hắn quan tâm hỏi: "Em thì sao? Có bị thương ở đâu không?"
Kha Tây Ninh lắc đầu, nói: "Em không sao."
Nhân viên trong tổ tiết mục vội vã đuổi tới, biên đạo vội vã nói: "Chúng tôi có bác sĩ cấp cứu đi theo, mau tới kiểm tra hai anh ấy có sao không."
Một người đàn ông trẻ tuổi khoác áo blouse trắng mang theo hộp cứu thương vội vàng chen qua đám người hỗn độn, làm một vài kiểm tra đơn giản cho Nghiêm Tự.
Kha Tây Ninh lo lắng căng thẳng đứng một bên, hoàn toàn không quan tâm những ánh mắt phức tạp xung quanh.
Bác sĩ kiểm tra xong, nói với Kha Tây Ninh: "Có lẽ là gãy xương sườn, nhưng nơi khác không có gì đáng ngại."
Trợ lý của tổ tiết mục tiến tới đỡ Nghiêm Tự dậy. Có lẽ vì đau, trong khi được người nọ đỡ đứng lên, Nghiêm Tự lại một lần nữa hít một ngụm khí lạnh.
Kha Tây Ninh lập tức quay lại hỏi biên đạo, khuôn mặt thanh tú hiếm thấy lộ ra vẻ nóng nảy sốt ruột: "Còn không mau đưa anh ấy tới bệnh viện?"
"Mau mau mau." Biên đạo sao dám chậm trễ, "Tài xế đã tới rồi."
Kha Tây Ninh không nhìn biên đạo nữa mà đi thẳng tới cạnh Nghiêm Tự, nhỏ giọng quan tâm.
Cậu hỏi: "Sao rồi? Còn đau không?"
Nghiêm Tự đáp: "Không đau."
Kha Tây Ninh không tin: "Gạt người."
Nghiêm Tự cười bảo: "Không đau thật mà." Vì động tác cười này mà kéo tới vết thương đau nhói, hàng lông mày hắn khẽ nhíu lại.
Kha Tây Ninh lạnh mặt: "Còn cười nữa, em mặc kệ anh."
Nghiêm Tự sợ Kha Tây Ninh thật sự mặc kệ hắn, mặt nhăn như khổ qua: "Đừng đi mà, anh đau."
Hết chương 103.