Mộc Ly lăn về phần giường của anh tìm hơi ấm. Sự trống trải làm cô giật mình tỉnh giấc nửa đêm. Mộc Ly nhìn xung quanh, hình như Trình Phong đã rời đi. Không hiểu sao trong tâm có chút tủi thân, cô tự trách bản thân mình ngốc nghếch, đây là phòng của cô, sao anh có thể ở lại qua đêm.
Mộc Ly lặng lẽ mặc quần áo, sự phiền muộn khiến cô không tài nào chợp mắt được. Cô không muốn giữ bí mật chuyện giữa cô và anh nữa. Cho dù hoàn cảnh anh có như thế nào, cô vẫn sẽ cứ yêu anh.
Nghĩ là làm, Mộc Ly quyết định sẽ nói chuyện với ba ba Mộc Khải vào sáng sớm ngày mai. Lần trước ba cô có ý bảo cô dẫn anh về dùng cơm. Nếu có thể, cô muốn dẫn Trình Phong về nhà ra mắt ba ba. Cho dù có như thế nào, cô vẫn quyết sẽ chọn anh.
Mộc Ly gật đầu quyết tâm, sau đó xuống dưới nhà bếp, định bụng sẽ uống một ly sữa nóng. Hi vọng sự thanh ngọt của sữa sẽ giúp cô dễ ngủ hơn.
Bỗng chốc cô thấy một dáng người quen thuộc ngồi ngoài vườn. Đôi mắt với chi chít những nếp nhăn nhìn ngắm những cành hồng trắng đến thẩn thờ.
Mộc Ly: "Ba Ba"
Mộc Khải quay lại nhìn con gái yêu, đôi mắt đầy phiền muộn nheo lại tạo nên nét cười.
Mộc Khải: "Con gái cưng...sao giờ này còn chưa ngủ?"
Cô cười mỉm, ngồi xuống kế bên ông, đưa mắt ngắm nhìn vườn hồng trắng toả hương thơm ngào ngạt. Hoa hồng trắng lúc nào cũng vậy, xinh đẹp tinh khôi nhưng dễ vương bụi trần. Ba cô từng nói, lúc mẹ cô còn sống, rất thích chăm sóc những cành hồng trắng. Mẹ cô cho rằng, giá như có thể bảo vệ những cành hồng trắng khỏi những vướng bận xung quanh, thì chúng sẽ thật kiêu sa và tinh khiết.
Mộc Ly: "Ba lại nhớ mẹ sao?"
Mộc lão gia lại cười, nụ cười thật nhẹ nhưng lại vô cùng nhân hậu.
Mộc Khải: "Khi còn sống, mẹ con rất thích hoa hồng trắng"
Đối với ông, Mộc Ly chính là đoá hồng trắng hoàn hảo nhất. Đoá hồng trắng mà ông muốn đánh đổi tất cả để bảo vệ nó khỏi những đau khổ và bất hạnh của cuộc đời.
Mộc Ly chọc ghẹo: "Ba...ba nghĩ mẹ yêu ba hơn hay là hoa hơn?"
Biết con gái cố tình chọc mình, Mộc lão gia giả bộ lên mặt.
Mộc Khải: "Mẹ con yêu hoa hồng trắng, nhưng đặc biệt phải là hoa hồng trắng do ba tặng..."
Mộc lão gia vừa nói vừa cười lớn, đôi mắt nhìn ngắm xa xăm ra bên ngoài vườn hồng. Cô thấy ba vui thì cũng vui theo. Mộc Ly quay qua nhìn ông, những nếp nhăn ở đuôi mắt của ông khiến cô chạnh lòng. Có lẽ công việc của tập đoàn đã vắt kiệt sức khoẻ của ông. Từ ngày mẹ cô mất, ba cô dành trọn vẹn tình yêu thương cho cô. Cô hiểu, ba đã hi sinh vì cô rất nhiều.
Mộc Khải dừng cười, đưa tay xoa đầu con gái.
Mộc Khải: "Mộc Ly...từ trước đến giờ, ba rất ít khi nói chuyện làm ăn của tập đoàn với con. Chuyện của Liên Minh, ba càng không muốn con biết quá nhiều."
Ông thở hắc ra
Mộc Khải: "Ba chỉ muốn con mãi mãi như đoá hoa hồng trắng đó, được ba che chở tỉ mỉ trong lồng kính"
Không hiểu sao nói tới đây, khoé mắt ông bỗng thấy cay xè.
Mộc Ly nắm chặt tay ba ba Mộc Khải, như để ông cảm nhận thật rõ hơi ấm từ tay cô.
Mộc Ly: "Con hiểu những chuyện ba làm đều là vì muốn tốt cho con"
Mộc lão gia lại thở dài, nhưng gương mặt lại tỏ ra bình lặng lạ thường. Ông không muốn làm cho cô lo lắng.
Mộc Khải: "Con gái ngoan..."
"Ngày mai ba có cuộc họp quan trọng ở Thuỵ Sĩ. Có thể ba phải đi vài tháng. Con ở nhà có chuyện gì cứ nói với Kai.....Ra ngoài phải mang theo vệ sĩ...biết chưa?"
Cô hơi ngạc nhiên. Công việc của tập đoàn bận rộn là chuyện thường tình, nhưng chưa bao giờ ba cô rời khỏi nhà lâu như vậy.
Mộc Ly: "Ba...đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
Ông lắc đầu, cố tỏ vẻ bình tĩnh để trấn an con gái.
"Công việc của tập đoàn gần cuối năm mỗi lúc một bận. Chuyện bên Thuỵ Sĩ ba phải đích thân giải quyết...Con đừng quá lo lắng"
Mộc Ly nhìn thẳng vào mắt ông, như để kiểm chứng rằng những điều ông vừa nói hoàn toàn là sự thật.
Mộc Khải nắm lấy tay con gái, sau đó nhét vào tay cô một chiếc hộp nhỏ.
"Ba...đây là????"
"Con dấu của Mộc gia"
Cô sửng sốt
"Con dấu của Mộc gia????"
"Đúng vậy...con dấu của Mộc gia...ba muốn con giữ nó"
"Ba...chẳng phải đây là thứ rất quan trọng sao???Sao ba lại...??"
Mộc Khải siết chặt tay cô hơn
"Mộc Ly...sau khi ba giải quyết xong công việc ở Thuỵ Sĩ. Ba sẽ rửa tay gác kiếm. Từ nay về sau, chúng ta sẽ có một cuộc sống yên bình như bao nhiêu người khác..."
Mộc Ly mơ hồ hiểu ra được những điều mà ba cô muốn nói.
Mộc Ly: "Ba...ba sẽ rút khỏi Liên Minh sao?"
Ông gật đầu, cái gật đầu nhẹ đến nổi tưởng chừng như không hề tồn tại.
Cô không can thiệp vào chuyện của Liên Minh, nhưng điều đó không đồng nghĩ với việc những gì cô biết về Liên Minh chỉ là một tờ giấy trắng. Cô hiểu hơn ai hết việc rút khỏi Liên Minh không phải việc muốn làm là làm. Ở bất cứ nơi đâu cũng có luật của nó. Luật của Liên Minh là luật của quỷ vận hành, đều phải đánh cược bằng mạng sống.
"Ba...Liên Minh sẽ không dễ dàng để ba rời khỏi"
Mộc Khải ôm con gái vào lòng, mắt ông nhèo đi, nhưng giọng nói vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Mộc Ly...hãy tin ở ba..."
"Ba..."
"Ba hứa với con...ba sẽ nhanh chóng quay về"
Ba hứa
Ba sẽ giải quyết mọi chuyện, và nhanh chóng quay về.
Mộc Ly
Hãy tin ở ba.