Chưa Bao Giờ

Chương 17




Trình Phong hôn lên môi cô lần nữa, nụ hôn nhẹ nhàng mơn trớn.

Anh thì thầm giữa nụ hôn

"Sau này...anh sẽ dạy cho em"

...

........................................

Mộc Ly chưa biết nên phản ứng thế nào với lời thì thầm chết người của anh, thì lại bị anh kéo vào một nụ hôn khác.

Nụ hôn ngọt ngào đến nổi, khiến đầu óc cô quay mồng mồng. Cuối cùng toàn bộ sinh lực đều bị anh hút cạn, toàn thân mền nhũn ngã vào lòng anh.

Trình Phong luyến tiếc rời khỏi môi cô. Anh vuốt ve mái tóc dài suôn mượt của cô, say mê kéo cô vào lòng. Mộc Ly không nói gì, vô thức ngã vào lòng anh như con mèo nhỏ, để mặc cho anh vuốt ve cưng nựng.

Cả hai cứ im lặng như thế, để thời gian trôi qua yên bình như thế. Trình Phong liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều tắt dần sau hoàng hôn. Anh ước gì mình có thể ôm cô hoài như vậy, giá như cuộc sống của anh chỉ gói gọn ở trong căn nhà gỗ này, căn nhà với đầy ấp tình yêu của cô.

Rột rột

Mộc Ly muốn độn thổ với cái bụng đáng ghét của mình. Cô lấy tay xoa xoa bụng. Lúc nãy lo lắng cho anh quá, cô quên mất sáng giờ mình không có gì bỏ bụng. Chả trách bây giờ cái bụng xấu tính lên tiếng biểu tình.

Trình Phong cười mỉm, áp tay lên hai cái má phính đang đỏ lên vì xấu hổ của cô.

"Xin lỗi anh..."

Cô xụ mặt

Trình Phong thương quá hôn phớt lên môi cô.

"Anh nấu mì cho em nha"

*lắc lắc đầu*

"Không cần đâu...anh còn sốt vậy mà"

Vừa nói vừa áp tay lên trán anh.

*im lặng*

Mộc Ly: "Với lại trễ rồi...em cũng phải về"

Cô hướng mắt ra ngoài trời. Sau đó lại xụ mặt

Trình Phong: "Anh đưa em về"

...............

Trình Phong lái xe đưa cô về, hôm nay anh vẫn lái xe của cô. Trên suốt đoạn đường đi, tay anh vẫn đan chặt lấy tay cô không buông.

Mộc Ly: "Anh dừng ở đây được rồi"

Chiếc xe dừng ở một khoảng không quá xa nhà cô. Mộc Ly không muốn anh đưa tới tận nhà, không phải vì cô muốn che giấu anh điều gì. Chỉ vì cô lo sợ, sau khi anh biết cô là đại tiểu thư của Mộc gia, xung quanh có quá nhiều rắc rối, liệu anh còn muốn ở bên cạnh cô không? Liệu anh sẽ có đủ dũng cảm để ở bên một người mơ hồ về tất cả mọi thứ, ngay cả quá khứ của bản thân mình cũng không nắm chắc như cô không?

Mộc Ly bất giác siết tay anh chặt hơn. Cô luôn cảm thấy sợ hãi, rằng anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô. Cô cũng không hiểu vì sao, mình lại cảm thấy lo sợ đến vậy, cảm giác như chưa bao giờ có thể nắm bắt được anh.

Nổi sợ càng nhiều, cô càng không đủ can đảm để thử, thử nói cho anh biết toàn bộ sự thật về cô.

Trình Phong hôn phớt lên má Mộc Ly, khi thấy nãy giờ cô cứ suy nghĩ đâu đâu.

"Anh về đây"

Cô nhìn gương mặt vẫn còn ửng đỏ do sốt của anh, cảm thấy tự trách. Đáng lẽ cô nên đưa anh về, Trình Phong không có xe, anh sẽ về bằng cách nào.

Anh mở cửa bước xuống xe, gương mặt vẫn lạnh băng như vậy, nhưng đáy mắt lại ánh lên nét cười thật mãn nguyện.

Mộc Ly vội vã bước xuống theo anh.

"Trình Phong"

Anh quay lại nhìn cô

Mộc Ly tần ngần không biết nên nói gì, mọi thứ trong cô đều rất hỗn độn.

"Trình Phong...em"

Anh kéo cô vào lòng, siết nhẹ vòng eo thon thả của cô.

Anh thì thầm

"Ngoan...về tới nhà, anh sẽ gọi cho em"

Mộc Ly nhìn anh, mặt cũng vì thế mà đỏ lên như gất.

....

Sau bữa hôm đó, Mộc Ly bị Mộc lão gia quản lý nghiêm ngặt hơn, vì cái tội dám đi chơi về trễ. Mỗi lần ra khỏi nhà, Kai đều theo sát cô không buông tha.

Bị cấm cung gần một tuần không làm cho tâm trạng của cô xấu đi, thậm chí tâm trạng của cô còn vui vẻ hơn mức bình thường. Đơn giản vì mỗi tối, cô và anh đều nói chuyện điện thoại với nhau, cảm giác rất ngọt ngào.

Mộc Khải dạo này bắt đầu hình thành thói quen đi rình con gái. Con gái cưng của ông dạo này đột nhiên vui vẻ đến đáng ngờ. Gương mặt Mộc Ly thể hiện quá rõ rồi gì, "cô đang yêu".

Ông đặt ly sữa nóng xuống bàn.

Mộc Ly đang làm gì đó, có vẻ rất chăm chú.

"Con gái cưng...uống sữa ấm đi"

Cô cười tươi rói nhìn ông.

"Cám ơn ba"

Mộc Ly uống hết một hơi, đây là loại sữa mà cô thích nhất. Sau đó lại tiếp tục chăm chú làm món đồ trong tay. Mộc Khải quan sát tỉ mỉ, hình như là móc khoá, kiểu handmade rất đáng yêu.

"Con gái cưng...con làm móc khoá tặng ai à?"

*gật gật đầu*

*mặt vẫn chăm chú*

Ông xoa cằm, nét mặt thật đáng ngờ.

"Mộc Ly...con đang hẹn hò đúng không?"

Nói tới đây, cô mới chịu ngước mặt lên nhìn ông. Sau đó nét mặt chuyển từ trắng sang đỏ.

Nhìn thái độ của cô, ông biết chắc là mình đã đoán đúng.

"Người đó...không phải Kai đúng không?"

*gật gật đầu*

"Người đó...ba có biết không?"

*lắc lắc đầu*

Mộc Khải nhìn vẻ mặt của con gái thì mắc cười, cái con bé này, thái độ như vậy chẳng phải là ngầm thừa nhận có bạn trai sao.

"Con gái..."

Mộc Khải cười châm chọc.

"Cậu ta là người thế nào?"

"Có phải con nhà đàng hoàng không?"

"Cậu ta đang làm nghề gì?"

"Làm sao con gặp được cậu ta"

Mộc Ly: "BA!!!! Ba hỏi nhiều quá. Con biết bắt đầu trả lời từ đâu?"

Cô đỏ mặt tía tai lên tiếng chống chế

Mộc Khải lúc này cười lớn.

Mộc Khải: "Vậy ba hỏi một câu nữa thôi"

Cô nhìn ông, đôi mắt long lanh chớp chớp

Mộc Khải: "Con gái cưng...con rất thích cậu ta đúng không?"

Mộc Ly hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của ba, sau đó thì cúi mặt mắc cỡ, tay vô thức vò vò tờ giấy trên bàn.

Nhìn thái độ của cô, ông rõ ràng đã có câu trả lời.

Mộc Khải: "Lần sau, phải dẫn cậu ta về nhà dùng cơm với ba đó"

Mộc Ly bị ba nói trúng tim đen thì mắc cỡ đến nóng hết mặt. Cô luống cuống đẩy ông ra khỏi phòng.

Mộc Ly: "Ba...ba làm con không tập trung gì hết"

Sau khi cánh cửa phòng khép lại, Mộc Khải khẽ buông tiếng thở dài.

Có lẽ

Kai không còn cơ hội thật rồi

.