"Hai đứa giận nhau sao?"
Mộc Khải lên tiếng khi thấy Mộc Ly ăn vội vài miếng cơm, còn Kai chỉ lặng lẽ uống ngụm trà. Không khí im lặng đến phát bực.
Mộc lão gia thở dài, hai đứa nhóc này, lần đầu tiên không nói chuyện với nhau lâu như vậy. Trước đây dù có xảy ra chuyện gì, Mộc Ly cũng không bao giờ giận Kai quá lâu, Kai thì lúc nào cũng nuông chiều cô. Lần này là lần đầu tiên ông thấy tình hình căng thẳng như vậy
Mộc Khải: "Con gái...nói ta nghe. Ai làm con giận?"
Mộc Ly vênh gương mặt giận dỗi bỏ ra ngoài, để lại Kai ngồi đó ngẩng ngơ.
Mộc Khải cười mỉm
Mộc Khải: "Kai..."
Cậu cúi đầu không nhìn ông, lần đó là do cậu quá khích. Cậu trăm sai ngàn sai. Kai hiểu, cậu làm vậy là tổn thương cô, nhưng cậu không thể kiềm chế được bản thân lúc đó. Lúc nào cũng vậy, cậu luôn ghen tuông với "hắn"
Mộc Khải: "Kai...cậu không nên nghĩ về anh ta nữa"
Kai nhìn ông có chút ngạc nhiên, đúng là không thể qua mắt được Mộc lão gia.
Năm đó, Mộc Ly chọn "hắn" chứ không chọn cậu, cậu cảm thấy bản thân bị đả kích rất lớn. Nhưng mà vì hạnh phúc của cô, cậu có thể lùi về sau, chấp nhận chịu tổn thương. Rốt cuộc thì, cô cũng không có được hạnh phúc. "Tên đó" hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô. Lần này, cậu nhất định sẽ không lùi bước.
Lần này
Cậu nhất định sẽ không buông tay nữa
Mộc Khải: "Kai...nếu cậu không thể buông xuống quá khứ, thì Mộc Ly cũng vậy....Hãy cho nó thêm thời gian"
.......
Mộc Ly ngồi ngoài vườn, để mùi hoa hồng trắng thoả lấp nổi trống trải trong lòng cô.
Đột nhiên cô cảm thấy nhớ Trình Phong. Cả tuần nay, cô không gặp anh, không biết giờ này anh có đang nghĩ đến cô, như cô vẫn luôn nghĩ về anh hay không.
Anh nói sẽ luôn đợi cô ở căn nhà gỗ. Có thật là như vậy không?
Chuyện của Kai, thật sự làm cô cảm thấy mệt mỏi. Mộc Ly luôn lấy việc muốn tìm lại quá khứ làm lá chắn để trốn tránh tình cảm của Kai. Nhưng bây giờ cô đã hiểu, việc cô không thể nhớ về chuyện quá khứ, không ảnh hưởng đến tình cảm của cô lúc này. Câu trả lời là cô chưa từng yêu Kai.
"White Chocolate ấm của em"
Kai đặt ly chocolate ấm lên bàn, kèm theo nụ cười cầu hoà.
Những lúc tâm trạng không vui, Mộc Ly đều muốn uống một ly white chocolate ấm. Thói quen này có từ khi cô còn bé, Mộc gia lúc nào cũng dỗ dành cô bằng thứ đồ uống đó. Dần dà, nó trở thành thói quen khó bỏ và gắn liền với kí ức thời thơ ấu của cô.
Mộc Ly: "Cám ơn"
Cô uống một tí. Đúng thật. Tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Kai: "Xin lỗi em"
Cô nhìn cậu, người đàn ông cùng cô lớn lên. Nếu nói Kai không quan trọng với cô, đó là nói dối. Nhưng mà...đó không phải là tình yêu.
Mộc Ly: "Không sao"
Kai: "Anh biết...là anh cố chấp..."
Cô lên tiếng
Mộc Ly: "Kai...chúng ta đừng nhắc về chuyện này nữa...Chúng ta vẫn cứ là anh em tốt. Có được không?"
Kai ngẩng người nhìn cô, sau đó cười mỉm, nụ cười thật chua xót.
Kai: "Được chứ"
Mộc Ly: "Hứa đi"
Vừa nói vừa đưa ngón út ra, như giao ước của hai người.
Kai: "Được rồi. Anh hứa"
Cô cười
Cô chưa từng muốn làm tổn thương Kai, nhưng mà tình cảm là thứ rất khó nói.
Mộc Ly: "Mình huề nha"
.......
Mộc Ly lái xe một mình đến ngôi nhà gỗ, cảm giác trong tâm thật lạ lẫm, bồi hồi, lo lắng, cũng có chút bối rối.
Cô đi dọc theo cánh đồng hoa oải hương, mùi hoa thơm ngào ngạt thật dễ chịu.
Mộc Ly đứng tần ngần trước ngôi nhà gỗ rất lâu. Hít một hơi, cô lấy hết dũng khí chạm tay vào nắm cửa.
Vặn nhẹ
Cạch
Cửa không khoá
Cô hé cửa chậm nhất có thể
Trình Phong đứng ở giang bếp, dáng đứng thật sự rất thanh cao.
Nghe tiếng động, anh quay đầu lại. Mặc dù gương mặt có vẻ rất hờ hững, nhưng đáy mắt lại ánh lên nét cười rất mãn nguyện.
Trình Phong: "Chào"
Mộc Ly bối rối
Mộc Ly: "Chào"
Trình Phong: "Ăn mì không?"
Mộc Ly: "Dạ???"
Trình Phong xoay hẳn người lại, đôi mắt sâu hút hồn nhìn thẳng vào mắt cô.
Trình Phong: "Cùng ăn mì nha"
Cô mắc cỡ gật gật đầu
Anh bưng ra bàn hai tô mì bò nóng nghi nghút khói. Sau đó nhẹ nhàng kéo ghế cho cô.
Mộc Ly: "Thơm quá"
Cô hít một hơi
Anh cười mỉm, đưa đũa cho cô, tỏ ý muốn kêu cô thử
Cô vui vẻ ăn ngon lành. Rõ ràng chỉ là một tô mì bò được nấu không quá kì công, nhưng mùi vị lại đặc biệt vô cùng.
Mộc Ly: "Sao hôm nay lại nấu mì???"
Trình Phong đảo mắt, có chút bối rối. Chẳng phải lần trước cô nói muốn ăn cùng anh sao.
Trình Phong: "Tự nhiên muốn ăn thôi"
Cô cười cười, tiếp tục cắm cúi ăn
Trình Phong: "Ngon không?"
Gật gật
Thấy cô ăn ngon miệng như vậy, tự nhiên anh thấy trong lòng vui vui.
Trình Phong: "Của em"
Anh đẩy về phía cô xâu chìa khoá màu hồng khá đáng yêu.
Mộc Ly ngạc nhiên
Mộc Ly: "Đây là..."
Trình Phong: "ừm...chìa khoá..."
Vừa nói vừa chỉ chỉ xuống, tỏ ý muốn nói chìa khoá của căn nhà gỗ.
Cô thoáng chút bối rối, nhận lấy xâu chìa khoá
Anh đứng dậy, chồm người lại sát cô, để mặt anh đối diện với mặt cô ở một khoảng cách rất gần. Giọng anh thì thầm, nhưng đủ để cô cảm nhận trọn vẹn sự ngọt ngào.
"Mộc Ly"
"Sau này..."
....
"Sau này, em có thể tự do ra vào đây"
....