Sau khi nhờ vả Hạo Nhiên xong thì cả hai lao vào uống hết chai này tới chai nọ.
Hạo Nhiên cũng đang lúc buồn nên cậu ta chả quan tâm chuyện gì mà cùng anh giải sầu.
Lâu lâu gặp được người có thể cùng cậu uống rượu tâm sự thì làm sao cậu có thể từ chối.
Cảm thấy bản thân không ổn nữa rồi, Hạo Nhiên quay qua khẽ lắc vai Nhật Minh kêu:
“Này! Anh không định về à?”
Nhật Minh đang nằm ngã ra dựa vào ghế, mắt lờ đờ nhìn cậu xong thì thào nói:
“Mấy giờ rồi?”
Hạo Nhiên gắng gượng ngồi thẳng dậy lấy điện thoại trong túi ra xem thấy hiển thị hơn 11 giờ khuya mà cậu thoáng giật mình.
Khuya vậy rồi sao? Cậu với anh vậy mà ở đây mấy tiếng rồi, ba mẹ ở nhà có khi đang trông cũng nên.
Cậu quay nhanh qua, gấp gáp nói:
“Khuya lắm rồi đó, dậy đi chúng ta về nhà thôi, kẻo mọi người lại lo lắng.”
Anh khẽ nhíu mài khó chịu, miệng lẩm bẩm.
“Điện cho Tiểu A đến rước tôi đi, còn cậu cũng vậy gọi trợ lý đến.
Chúng ta say như thế này nếu lái xe sẽ phạm luật và lại nguy hiểm nữa.”
Thấy anh nói đúng cậu gật đầu một cái rồi đưa tay qua lấy điện thoại của anh trên bàn điện cho Tiểu A xong bản thân cũng gọi cho trợ lý của mình.
Dù đang là đêm khuya hết ca làm nhưng hai trợ lý đắc lực của hai người vẫn đến rất nhanh chóng và chở hai người về một cách an toàn.
****
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của cô, cô đã chuẩn bị hết mọi thứ nào là cặp sách, đồng phục và cả giày dép.
Cô ngồi xuống mang giày vào rồi đi lại bàn cầm lấy balo đeo lên vai và hí hửng đi ra ngoài.
Cô rất hào hứng xem trường mới bên này của cô sẽ như thế nào? Nó có đẹp hơn trường ở Việt Nam không nhỉ?
Vừa ra tới cổng đã thấy Khánh Ân đứng bỏ tay vào túi thản nhiên dựa trên con xe moto màu đen huyền bí hiên ngang đứng ở đó mắt hướng về phía cô nhìn.
Cậu ta toàn sử dụng đồ màu đen nên thêm một món nữa cô cũng không có gì đáng kinh ngạc nhưng ở đây bây giờ nhìn cậu ta cực kì ngầu nha.
Cô đi nhanh lại cười tươi với cậu rồi nói:
“Chờ tôi có lâu không?”
Cậu nhìn cô một lát rồi lấy nón đội lên không thèm trả lời cô.
Cô bĩu môi lườm cậu nói thầm:
“Chờ đó, tôi không tin tôi không cậy được cái miệng của cậu ra.”
Thấy cô cứ đứng đó mà không chịu lên cậu lớn tiếng kêu:
“Còn không lên.”
“Cậu cũng thật là, tôi mặc váy mà cậu bắt tôi ngồi xe moto, cậu có suy nghĩ cho bọn con gái không vậy? À suýt nữa thì quên, cậu có hứng thú với gái đâu mà suy với chả nghĩ.”
Cậu thầm mắng cô trong lòng mấy câu, đó cậu nói đâu có sai cô chính là khắc tinh đến phá cậu mà.
Cậu mà sơ hở chuyện gì là y như rằng cô sẽ cà khịa mình, con gái con đứa gì mà ăn nói thô lỗ dã man, sau này đứa nào yêu cô này chắc kiếp trước tạo nghiệp lắm.
Và cậu cũng không ngờ sau này cậu vô cùng ân hận vì đã phát ngôn như vậy.
“Giờ có lên hay không thì nói một tiếng.”
Cô nhìn cậu cằn nhằn: “Lên thì lên làm gì căng, xấu tính cũng vừa thôi.”
Nói xong cô vịn lấy vai cậu rồi đặt một chân trên chỗ gác chân, nhón người lên chân kia đưa ra sau vòng qua bên ghế rồi kéo váy cẩn thận sau đó ngồi xuống.
Cậu thấy cô đã ngồi yên rồi mới đưa nón bảo hiểm cho cô, cô nhận lấy và mang vào.
“Ôm”
“Hả?”
Cô ngẩn ra không hiểu ý cậu là gì? Cái gì mà ôm chứ, ôm cái gì?
Cậu đột nhiên nhấn ga, vì không chuẩn bị trước nên cô ngã nhào về phía trước, tay cũng bất giác vòng qua ôm lấy eo cậu.
Bây giờ thì cô mới hiểu ý cậu là gì rồi.
Cô tức giận trừng mắt nhìn cậu miệng thủ thỉ:
“Cái con người này, tốt nhất là không nên yêu ai vì ai mà làm bạn gái cậu ta chỉ có nước khổ mà thôi, không thì cũng bị hù cho yếu tim mà chết.”
Cậu ngồi phía trước nghe hết những gì cô ở phía sau nói nhưng không hề nói gì mà chỉ nhếch miệng khẽ cười.
Đúng là đồ ngốc, xem ra chưa đi xe này bao giờ nên mới không biết ngồi ra sao chứ gì.
Mà phải công nhận cô ấy mặc đồng phục của trường xinh thật, đẹp đến nỗi mà khi nảy cô vừa bước ra khỏi cửa đúng lúc cậu nhìn thấy vẻ mặt hí hửng của cô mà thất thần vài giây.
Hình như dạo gần đây cậu hay thất thần bởi những hành động của cô thì phải.
Chạy được khoảng 10 phút thì tới trường.
Bước xuống xe đứng trước cổng trường nhìn vào bên trong khiến cô vô cùng ngạc nhiên vì sự sang trọng, to lớn và uy nghiêm của nó.
Đến khi thích nghi được rồi thì lúc này cô mới để ý mấy bạn sinh viên nữ xung quanh đi ngang đều nhìn cô chằm chằm còn có cả những hành động chỉ chỏ nói nhỏ về cô nữa.
Hành động này khiến cô rất là khó chịu, cô đó giờ cực kì không thích ai đó nói gì hay làm gì sau lưng mình cả, muốn gì cứ trực tiếp gặp mặt mà nói chứ không chơi trò như vậy.
Nhưng mà cô cũng có vài phần khó hiểu, cô mới đến thì làm gì quen biết ai mà bị nói xấu, suy nghĩ một hồi cũng không ra được đáp án cô đành quay qua nhìn Khánh Ân khi cậu ta vừa đi gửi xe xong quay lại.
“Này! Tại sao mấy bạn nữ ở đây cứ nhìn tôi miết thế?”
Cậu nhìn cô rồi nhìn xung quanh không nói gì mà thẳng người đi về phía trước.
Cô ở phía sau tức điên lên, lửa giận trong lòng đang bắt đầu cháy lên.
Tại sao số cô xui vậy, vớ phải cái tên tiết kiệm lời đến đáng sợ như thế này?
Cô thầm khóc ai oán cho số phận của mình.
Ở Việt Nam thì gặp chuyện không vui.
Còn ở đây thì bị người ta chọc tức điên lên.
Rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể có được cuộc sống yên ổn đây?
*****
Ngồi kế bên Khánh Ân mà cô hết sức sầu não.
Chuyện gì đã xảy ra khi nảy trước khi cô nhận lớp?
Phải, cô được giảng viên dẫn đi lại nhận lớp và ôi thôi cô đổ mồ hôi hột khi thấy Khánh Ân ngồi một mình ở cuối bàn cũng đang nhìn lên phía cô, ánh mắt như đang cười nhạo cô.
Qúa đáng hơn nữa là giảng viên chủ nhiệm lớp lại sắp xếp cho cô ngồi cạnh cậu ta, vừa bước từ từ xuống chỗ ngồi mà mặt cô nhăn lại như ai thiếu nợ cô không trả vậy.
Quay lại hiện tại.
Cô khẽ nhìn qua cậu thấy cậu ta thản nhiên ngồi nghe nhạc không hề đếm xỉa gì đến cô còn mấy bạn xung quanh thì xì xào bàn tán và cô biết nhân vật trong câu chuyện đó là ai rồi.
*******
Kết thúc 3 tiết học thì cuối cùng cũng tới giờ ra chơi.
Có một bạn nữ vô cùng xinh đẹp đi lại bắt chuyện với cô, với một người mê gái đẹp như cô thì làm sao bỏ qua cơ hội làm quen với gái xinh được.
Hai người nói chuyện qua lại cười nói vui vẻ mà không thấy Khánh Ân nhíu mài bên cạnh.
Cậu trong lòng suy nghĩ, sao ở đâu cô ấy cũng có thể cùng người lạ hay người mới quen nói chuyện vui vẻ như vậy?
Đang ngồi quan sát hai người họ suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên Hạ Du quay qua ôm lấy cánh tay của cậu còn cười với bạn nữ kia nói:
“Đây là anh họ của mình.”
Mài cậu nhíu ngày càng chặt hơn, cái gì mà anh họ ở đây? Nhìn anh có thấy có bà con thân thích với cái đứa nói nhiều trước mặt không?
Cậu định trừng mắt nhìn cô thì chuông báo vào học, cậu cũng thôi không tính sổ với cô nữa.
*****
Tan học cô đứng trước cổng trường đợi Khánh Ân đi lấy xe, khác với lúc mới vào thì bây giờ thái độ của mọi người với mình cũng nhe nhàng dễ chịu hơn.
Thay đổi một cách đột ngột như vậy thật sự làm cô khó mà thích ứng kịp.
Khánh Ân lái xe tới, cô vẫn làm hành động như khi sáng nhưng lần này cô rất biết điều mà tự động ôm eo cậu và không để bản thân lại bị cậu dọa sợ lần nữa.
Thân thể vì sự đụng chạm của cô mà cứng đờ lại, dù cách hai lớp áo sơ mi và áo khoác nhưng cậu có thể cảm nhận cô ôm rất chặt hơn nữa còn đan tay lại để trước bụng của cậu.
Tuy chỉ là vì để bảo vệ sự an toàn tránh bị ngã nhưng hành động của cô vẫn khiến cậu cảm thấy rung động.
Có lẽ đây là lần đầu cậu nghĩ bản thân có thể rung động bởi ai đó, dù được nhiều người theo đuổi nhưng với cậu, phụ nữ không có vẫn có thể sống tốt được.
Suốt dọc đường hai người không nói, không cãi nhau bất cứ chuyện gì mà về tới chung cư Hạ Du đang ở.