Chú Trở Thành Chồng

Chương 65






Cô gật gật đầu như hiểu ý anh, cũng đẹp trai đấy chứ, mũi lại cao nữa và quan trọng bàn tay đẹp quá.
Thấy cô gật đầu không nói, cậu ta bất đắc dĩ lên tiếng một lần nữa:
“Tôi tên là Khánh Ân, bạn thân của Minh Vũ và chúng ta bằng tuổi nhau.”
Cô nghe anh ta giới thiệu một cách ngắn gọn, không hề có biểu cảm gì trên mặt mà lòng khẽ than thở.

Xem ra lại gặp một chàng trai cool boy nữa rồi và có vẻ người này còn lạnh hơn Nhật Minh nữa.

Cô ho “khụ khụ” vài tiếng rồi đưa tay ra giới thiệu.
“Tôi tên Hạ Du, bạn thân của Minh Vũ ở Việt Nam, mong cậu giúp đỡ cho.”
Khánh Ân đưa tay ra bắt tay với cô rồi giật đầu không nói.
Hạ Du khẽ nhíu mài, người gì mà kiệm lời ớn.
“Tôi không thích nói nhiều.”
Mặt cô ủng đỏ lên, cái người này tới cô nghĩ cái gì cũng biết đúng là người thần bí mà.
“Đi thôi.”
“Hả, đi đâu?”
Bị kêu đột xuất, vẻ mặt cô ngờ nghệch ra nhìn cậu đến khi thấy ánh mắt cậu khẽ nhìn qua đoàn người ra vào lúc này cô mới biết bản thân còn đang ở sân bay và ý cậu là đi khỏi đây.


Thật là, bị cậu ta làm cho không biết trời đất gì luôn rồi.
Ngồi trên xe mà cô chưa hết bất ngờ, cô chỉ nghĩ cậu ta mặc đồ đen là vì yêu thích thôi nhưng không ngờ xe và các dụng cụ đồ dùng cũng màu đen.

Cô bắt đầu cảm thấy không tin tưởng người này là bạn của Minh Vũ là mấy.

Thằng quỷ kia nó toàn nhây nhây có đứng đắn đâu, nhất là hay phá vợ tương lai của nó nhất, đôi lúc nóng lên cũng nguy hiểm nhưng cũng không bằng cái người đang ngồi gần cô lúc này.
Nhìn vào thì nghĩ tại sao hai người đó có thể chơi thân tới giờ nhỉ? Một người thì lạnh như băng kiệm lời còn đứa thì nóng và nói nhiều như chưa từng được nói.
Nhịn không được, cô quay qua nhìn cậu ta hỏi:
“Này! Bạn thật sự là bạn thân của Minh Vũ à?”
Nhận được câu hỏi của cô, cậu ta không trả lời mà quay qua nhíu mài sau đó trở lại tập trung lái xe.
Cô nuốt nước bọt một cái rồi nói thầm:
“Nhìn tới nhìn lui có thấy giống bạn thân gì đâu?”
“Cô muốn biết gì?”
Cô dơ ngón tay cái lên khen ngợi cậu, hay thật không nói thì thôi mà nói là đúng vào trọng tâm liền.
“Tôi muốn hỏi, hai người là bạn thân sao một người ở Việt Nam và một người ở Mỹ vậy? Mà khoan đã nảy giờ tôi quên mất, sao cậu lại có tóc màu đen và nói được tiếng Việt….không lẽ?”
“Ừ”
Một từ ngắn gọn của cậu ta cắt đứt mấy cái nghi ngờ của cô và cũng làm cô quên luôn là phải hỏi gì nữa.

Nhíu mài suy nghĩ một hồi thì cô nhớ ra bản thân nên hỏi gì tiếp thì quay qua nhìn cậu lần nữa lên tiếng:
“Hai người là người Việt Nam nhưng lại sang Mỹ định cư, vậy tại sao Minh Vũ lại về Việt Nam học trong khi đó gia đình cậu ta lại ở Mỹ?”
“Hỏi Minh Vũ”
Cô trừng mắt nhìn cậu ta, nếu thằng đó nó chịu nói với cô thì cô hỏi cậu ta làm gì, người gì đâu mà cục súc dễ sợ.

Nhưng cô không cam tâm mà quay qua hỏi tiếp:
“Thế cậu và Minh Vũ không gặp nhau nhiều năm rồi à?”
Khánh Ân nghĩ cái cô này làm gì mà nói nhiều thế, lần đầu cậu tiếp xúc phải cô gái nói nhiều như vậy nhưng nể tình là bạn của Minh Vũ lại được cậu ta nhờ giúp đỡ nên cậu mới nhẫn nại trả lời cô từng câu.
“Mỗi năm tôi sẽ bay qua Việt Nam thăm cậu ta một lần và ngược lại.”
Cô gật đầu như hiểu ý và ngồi yên lại không hỏi cậu nữa, thời gian còn lâu có gì từ từ cô sẽ điều tra thêm sau.


Ngược lại với cô Khánh Ân không nghe cô hỏi nữa liền thở ra nhẹ nhõm, xem ra sau này cậu mệt mỏi với cô gái này rồi.
***
Nhật Minh đang ngồi trên bàn xử lý đống văn kiện thì nhận được điện thoại của ba Diệp gọi tới, anh sợ lại xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng bắt máy.
“Con nghe chú”
“Nhật Minh à! Chú có chuyện muốn thông báo cho con, không biết con có quan tâm không nhưng dù sao cũng là người trong nhà không thông báo cho con thì là không phải phép quá.”
Anh nhíu mài lại lo lắng nói:
“Có chuyện gì ạ? Chú cứ nói đi, con nghe”
“Ừ Thì, Hạ Du em nó…nó đi ra nước ngoài du học rồi con.”
“Cái gì?”
Anh hốt hoảng đứng bật dậy giọng gấp gáp hỏi:
“Em ấy đi khi nào vậy ạ? Sao con không biết, sao không ai nói với con cả?”
Ba Diệp ở đầu dây bên kia thở dài nói:
“Nó đề nghị đi du học hồi tháng trước, khi vừa kết thúc học kì xong thì nó bay liền chính là đêm bữa phát hiện Hạ Linh mang thai.”
Đến lúc ba Diệp đã tắt máy anh vẫn thất thần mà đứng yên đó cầm chắc điện thoại trong tay.

Anh thật sự chưa bao giờ nghĩ cô sẽ rời khỏi Việt Nam cả, rốt cuộc cô đi đâu rồi mà ngay cả chú cũng không biết nơi mà cô đến để du học.

Có phải cô đang cố tình tránh né anh không?
Anh cầm điện thoại lên điện cho Tiểu A dặn cậu điều tra xem chuyến bay tối hôm qua xem coi có tên cô không? Và xem chuyến bay cô đi là tới đâu, dù cô có đi du học thì cũng phải cho anh biết chứ, tại sao lại nhẫn tâm đi mà không nói lời từ biệt như vậy.
Đang lúc lo lắng hoảng sợ, điện thoại lại lần nữa vang lên anh tưởng Tiểu A gọi tới nên nhấc máy lên gấp gáp hỏi:

“Sao rồi, cậu điều tra được chưa?”
Hạ Linh muốn điện hỏi thăm Nhật Minh một chút nhưng nghe giọng của anh gấp gáp như vậy rồi câu nói của anh nữa, cô ta khó hiểu nghĩ anh đang điều tra ai sao?
“Nhật Minh! Là em đây.”
Anh nghe được tiếng cô ta liền giật mình lấy điện thoại xuống nhìn vào màn hình thấy hiển thị tên “Hạ Linh”, anh lạnh nhạt đưa lên tai rồi nói:
“Điện anh có việc?”
“Không có, em chỉ là muốn điện hỏi thăm anh thôi.”
“Nếu vậy thì anh cúp máy đây, anh rất bận.”
Nói xong anh không chần chừ mà tắt máy sau đó quăng điện thoại sang một bên, ngã người ra sau khẽ day day thái dương.
Em hận anh tới nổi không nói lời nào đã ra đi sao?
Cửa phòng đột nhiên được mở ra, Tiểu A đi nhanh vào thông báo:
“Tổng giám đốc! Tôi đã điều tra và không hề thấy tên của Hạ Du tiểu thư trong danh sách chuyến bay tối hôm qua.”
Anh ngồi thẳng dậy nhíu mài nói:
“Sao có thể, ba Diệp mới thông báo là cô ấy đi du học rồi mà, sao lại không có tên được, vậy cô ấy đi đâu?”
Như nhớ ra điều gì, anh nhìn Tiểu A nói:
“Tìm địa chỉ nhà Mộng Tiệp và Minh Vũ bạn của Hạ Du đang sống cho tôi”