Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Chương 1: Ngà voi* trắng (1)




* ý chỉ làn da trong sáng tinh tế, nhìn rất mềm mại và rạng rỡ.

- ------

Ưng Tử vội vã từ trên xe taxi nhảy xuống, chạy thẳng một đường vào đến đại sảnh khách sạn.

Nhìn thời gian, đã 6 giờ qua 8 phút, tiệc cưới hẳn là bắt đầu rồi.

Hôm nay là cuối tuần, là hôn lễ của một người họ hàng xa, trường học không có lớp học lúc 4 giờ, phụ đạo viên tạm thời lại giao cho nhiệm vụ kéo dài đến một giờ. Khi đi lại đúng vào giờ cao điểm, tắc một đường đi đến khách sạn.

Trong khách sạn có vài tiệc cưới cùng lúc, cô dạo qua một vòng mới tìm được địa điểm tổ chức hôn lễ, còn chưa kịp đi vào, cô liền nhìn thấy hai người bước ra từ bên trong, đó là ba cô Ưng Khải và mẹ cô Trình Vân Nhã đang nôn nóng theo sau, bà túm tay Ưng Khải muốn ông dừng lại.

"Ba, mẹ sao hai người lại đi ra?" Ưng Tử buồn bực hỏi.

"Đi, rượu mừng này chúng ta không cần uống." Ưng Khải sắc mặt xanh mét trả lời.

"Người này tính tình thật đúng là," Trình Vân Nhã vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cô họ con bận quá, nhất thời tiếp đãi không chu đáo mà thôi, thế mà ba con liền phủi tay đi, thế có phải là không cho người ta mặt mũi rồi không?"

"Tiểu Tử không phải mới đến trễ vài phút sao? Tiệc cưới còn chưa bắt đầu liền đem vị trí của Tiểu Tử cho người khác ngồi, có chuyện như vậy sao? Đây không phải là đuổi chúng ta đi thì là gì?" Ưng Khải bực bội nói.

Trình Vân Nhã có chút nóng nảy: "Ông còn nghĩ chúng ta là Ứng gia trước đây sao? Ông hiểu về bản thân bây giờ một chút được không, ông còn đang nợ tiền người ta đó, người ta cho ông một vị trí là không tồi rồi."

Giống như bị điểm huyệt dừng, Ưng Khải lập tức không có tiếng động.

Ưng Tử vội vàng hòa giải: "Ba, ngồi nơi nào không phải đều giống nhau sao, con lại không phải trẻ con, không phải chỉ là một bữa cơm sao cần gì phải ngồi cùng ba mẹ chứ? Được rồi được rồi, vào trong thôi!"

Ưng Khải vẫn không nhúc nhích, tinh thần tràn đầy vừa nãy dường như bây giờ bị trống rỗng.

Trình Vân Nhã hối hận vừa rồi nói lỡ, đành phải ôn nhu nói: "Xin lỗi, là tôi nói sai lời, nhưng hôm nay thật sự ông không thể đi, ông đi rồi về sau hai nhà làm sau gặp nhau? Lại còn bị người ta đàm tiếu, sao phải vậy chứ?"

Ưng Khải suy sụp nói:"Tôi biết, bọn họ hiện tại đều xem thường tôi, là tôi liên lụy mẹ con bà."

Trình Vân Nhã đỏ mắt: "Đừng nói như vậy, chuyện gì rồi cũng tốt lên thôi."

Ưng Tử ở bên nhân cơ hội kéo cha mẹ đi vào trong, làm nũng nói: "Được rồi, chúng ta mau vào trong uống rượu mừng thôi, cũng đã cho tiền nên dù sao cũng phải ăn đến khi nào về, bụng con sắp chết đói rồi đây."

Trình Vân Nhã nhéo nhéo mũi cô: "Nhìn bộ dáng tham ăn của con này."

"Chú ý hình tượng, đừng để người khác chế giễu." Ưng Khải nghiêm túc giáo dục.

Ưng Tử ngoan ngoãn lên tiếng, mỗi bên một người lôi kéo vào tham gia yến hội.

Nhân tình ấm lạnh, thói đời nóng lạnh. Mấy năm nay đối với câu này Ứng Tử thật sự hiểu biết sâu sắc.

Khi còn nhỏ Ưng gia cũng là gia đình giàu có, ông nội của Ưng Tử xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập ra một xưởng sản xuất quần áo, sau đó thông qua buôn bán bên ngoài và trong nước dần dần tích lũy được vốn ban đầu, đến khi ông nội qua đời, tập đoàn Ưng Ca đã thực hiện được đa dạng hóa sản xuất, ở trong khu thương mại Tế An cũng được coi là có chút danh tiếng.

Ông nội Ưng Tử có hai người con, Ưng Khải là trưởng tử, cưới Trình Vân Nhã rồi sinh ra Ưng Tử, vợ chồng ân ái hòa thuận, trước kia khi còn ở cao trung Ưng Tử chính là người không cần lo việc cơm áo gạo tiền, điển hình là một tiểu công chúa hạnh phúc vô lô vô nghĩ.

Bất ngờ, ông nội bệnh mất, trước khi mất luôn nhắc công ty giao cho Ưng Khải. Ông nội Ưng Tử vừa qua đời, những thiếu sót trong kinh doanh của gia đình liền lộ rõ. Ưng Khải tính cách có chút nóng nảy dễ xúc động, lại không có thủ đoạn lợi hại như ông nội Ưng Tử. Một số người thân và cổ đông cũ trong công ty không ủng hộ Ứng Khải lắm. Không đến hai năm công ty liền xuất hiện thua lỗ, nghe nói ngay cả tổ trưởng nhà máy may bên dưới cũng ăn cắp vải và quần áo may sẵn, trong mấy năm xuất hiện thua lỗ và công ty lâm vào tình trạng nan giải.

Ba năm trước đây, chú nhỏ Ưng Hiên là người phụ trách kinh doanh đột nhiên trốn đi, mang theo phần lớn tài liệu quan trọng và số tiền lớn của công ty, thành lập nhà xưởng khác. Lúc này công ty gần như tê liệt, Ưng Khải lúc này mới phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng, không thể không bán tài sản lấy tiền để công ty duy trì vận hành như bình thường, nhưng đến đây, tập đoàn Ưng Ca vẫn chưa gượng dậy nổi. Tệ nhất chính là, người em trai ruột lúc này đây lại phản bội làm Ưng Khải chịu đả kích, vì thế đã đưa ra quyết định thiếu sáng suốt là tập trung tất cả các quỹ của công ty vào ngành bất động sản.

Ngành bất động sản quá sâu, các loại chính sách và quy định khác nhau làm ảnh hưởng đến toàn bộ công ty. Chu kì đầu tư dài và yêu cầu tài chính lưu động ngày càng cao, Ưng Khải vừa tham gia vào thị trường thì liền bị thực tế tát mạnh. Ông vào thị trường khi giá đất cao nhất. Ông chụp ảnh khu vực ngoại ô và lên kế hoạch xây dựng một trung tâm thương mại, ai biết rằng nhà nước đã ép giá nhà đất trong hai năm qua. Ngay khi ông vừa mua đất, thì giá đất đã giảm mạnh, khiến hơn nửa cả nước ngành địa ốc đều tiến vào thời kì đóng băng, tài chính lập tức liền bị kẹt.

Ưng Khải sứt đầu mẻ trán, hủy bán đi chỗ này để bù chỗ kia, cuối cùng công ty gần như phá sản, hạng mục cao ốc cũng theo đó mà đình công. Bao nhiêu năm nay, Ưng Khải cùng Trình Vân Nhã thân thích trong nhà cơ hồ ai có thể mượn đều mượn hết, đến nỗi người thân nào thấy họ cũng đều phải trốn, so sánh với gia cảnh trước kia đúng là khác nhau một trời một vực.

Hôm nay, nếu là tiệc cưới tổ chức trong quá khứ, những người thân thích này muốn mời Ưng gia ăn cơm, Ưng Khải bọn họ một nhà ba người sẽ được mời đến ngồi bàn chính. Hiện tại khó trách Ưng Khải không tiếp nhận được chênh lệch như này.

Người họ hàng này là người làm kỹ thuật, Ông nội Ưng khi còn sống cũng có quan tâm qua, mấy năm nay sự nghiệp mở rộng thật sự rất tốt, ra tay hào phóng, khách sạn là khách sạn lớn năm sao, một bàn ở đây giá cũng trên dưới một vạn năm, đại sảnh yến hội xếp đầy 5-60 bàn.

Sau một hồi nãy, bàn đã bị người khác chiếm, bọn họ không thể không tìm một góc mà ngồi xuống.

Vừa nhìn thời gian, đã 6h30, nhưng tiệc cưới vẫn chưa chưa bắt đầu. Ngồi bên cạnh bọn họ cũng không quen biết, hàn huyên một hai câu, nghe nói là nhân vật chính còn chưa đến, phải chờ một lúc.

Không quá vài phút, cửa chính truyền đến tiếng cười nói, hôm nay là tiệc cưới nhà trai mời, người lớn và các vị trưởng bối đều vây quanh một người trẻ tuổi đi đến.

Ưng Tử ngẩng đầu lên nhìn, hô hấp chợt dừng vài giây.

Ở giữa đám người là một người đàn ông khoảng 27 28 tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, có đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, hai mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt kia không chút để ý nhìn xuyên qua đám người, nét mặt trời sinh đã có sẵn chút ngạo mạn.

"Người đàn ông kia là ai? Nhìn có lai lịch không nhỏ."

"Là Tiêu Nhất Mặc, là con trai nhỏ nhất của Tiêu gia, là người sinh ra đã ngậm thìa vàng."

Người bên cạnh hít một hơi khí lạnh, "Tiêu gia? Bảo sao nhiều người lại chờ một người như vậy, Trình gia lần này mặt mũi không nhỏ đâu."

"Người kia không chỉ là phú nhị đại, còn nhỏ đã là một thiên tài, 19 tuổi tốt nghiệp đại học chính quy sau đó ra nước ngoài du học. Du học trở về liền thành một nhà đầu tư, nghe nói là người kia đầu tư hạng mục gì cũng đều có lãi, từ một khối đá cũng có thể biến thành khối vàng." Người cùng bàn hâm mộ mà tám chuyện

Ưng Tử rũ mi mắt, bắt đầu chuyên tâm mà đếm chén trà.

Trình Vân Nhã nhìn chằm chằm thân hình kia trong chốc lát, khẽ thở dài một hơi: ""Hóa ra là thiếu gia nhà họ Tiêu.""

Ưng Khải đứng ngồi không yên, muốn đến chào hỏi, cuối cùng vẫn là suy sụp tựa vào ghế, gượng cười nói: ""Thôi, làm sao còn có thể nhận ra chúng ta.""

Tiệc cưới chính thức bắt đầu rồi.

Yến hội ở khách sạn 5 sao cùng yến hội bình thường đúng là không giống nhau, đồ ăn tinh xảo lại còn ngon. Ưng Tử cả tuần đều ăn ở canteen trường học, nhìn thấy món ăn ở đây bụng đã sớm kêu đói, cũng bất chấp người khác có quan tâm hay không, liền hết sức chuyên chú ăn.

Cảm giác eo bị chọc chọc, Ưng Tử ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vừa thấy chú nhỏ Ứng Hiên cùng người nhà đứng trước bàn bọn họ, cười tiếp đón: ""Anh, chị dâu, các người sao lại ngồi trong góc như vậy, hại em tìm hết một vòng.""

Ưng Khải sắc mặt xanh mét ngồi ở đầu, buồn bực ông một ngụm rượu, không thèm để ý đến bọn họ.

Trình Vân Nhã miễn cưỡng nặn ra nụ cười: ""Không phải chỉ là ăn bữa cơm sao, ngồi đâu thì chẳng giống nhau.""

""Chị dâu, chị đến khuyên nhủ anh trai đi."" Vợ của Ứng Hiên là Lý Vi cười nói, ""Đó không phải kim cương, đừng có ôm đồ kia mà sống, địa ốc đó anh ấy có thể làm nổi sao? Nhân lúc còn sớm mang hạng mục đó đi bán đấu giá đi, đem những món nợ đều trả hết luôn, không phải sao. A Hiên niệm tình cũ, đến lúc đó đến công ty của bọn em, có thể cho anh trai một công việc làm đủ cơm ăn hàng ngày.""