Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

Chương 20: Chị dâu




Qua một đâm dài đằng đẵng, Lục Dĩ Nhi lúc này chẳng khác gì gấu trúc, mắt thâm quầng, sưng húp cô nhìn vào gương cũng hoảng sợ. Trác Diệu đáng chết, đều tại hắn mà ra, làm cho cô suy nghĩ cả một đêm không ngủ được.

Lục Dĩ Nhi thay đồ xong ngồi xuống dặm một chút phấn để che đi đôi mắt gấu trúc, nhìn không kĩ sẽ không phát hiện.

Đi đến Trác Thị, hôm nay cũng không có gì đặc biệt, cô vẫn làm việc như thường lệ. Cũng may không đụng mặt hắn, hắn cũng không có sai vặt cô như thường ngày. Qua một đêm, chắc hắn cũng đã suy nghĩ thông rồi.

Thoáng cái đã đến giờ ăn trưa, Lục Dĩ Nhi đi xuống phòng ăn lấy phần cơm của mình. Đang chăm chú ăn thì không hiểu sao đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh, mọi người cũng không ngừng bàn tán. Lục Dĩ Nhi lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên xem, mẹ nó, hù chết cô rồi. Quỷ keo kiệt hôm nay tại sao lại xuống đây.

Trác Diệu ngồi xuống cạnh Lục Dĩ Nhi, mọi người bàn tán sôi nổi, còn có người đưa điện thoại chụp lén. Hắn đột nhiên xuống phòng ăn này làm gì chứ? Hắn bình thường đều ăn thức ăn ở nhà hàng mua về. Cái tên này hôm nay bị ấm não sao, cô còn chưa muốn nổi tiếng a.

Phía sau còn có trợ lí Trương, thật không biết tại sao hôm nay tổ tông Trác Diệu lại xuống đây. Hóa ra là vì bà chủ tương lai.

"Anh xuống đây làm gì vậy?" Lục Dĩ Nhi nuốt nước bọt, cuối cùng cũng tiêu hóa được chuyện xảy ra mà hỏi hắn.

"Công ty của tôi, tôi muốn đi đâu là quyền của tôi" Trác Diệu bình thản trả lời nhìn Lục Dĩ Nhi khẽ nhíu mày. Hắn tuy đêm qua không ngủ nhưng nhìn chẳng có gì khác thường, hắn thường thức đêm xử lí công việc, có khi có việc quan trọng không ngủ suốt hai ngày nên cũng quen rồi.

Lục Dĩ Nhi cứng họng, đúng vậy công ty của hắn hắn muốn làm gì thì làm. Hắn có tiền hắn giỏi, cô quan tâm hơi nhiều rồi thì phải.

"Tôi dẫn em đi ăn" Trác Diệu nhìn chằm chằm phần cơm của cô chẵng có xíu dinh dưỡng. Hắn nhìn thì không thể nào nuốt trôi được, hôm đó vì là cơm Lục Dĩ Nhi mua nên hắn mới ăn, đời nào hắn lại ăn những thứ này.

Lục Dĩ Nhi day day trán, thật phiền phức mà. Đêm qua cô đã không ngủ rồi bây giờ cả ăn cũng không yên là sao?

"Không đi"

Trác Diệu thấy cô dứt khoát như vậy có chút phiền lòng, là vì chuyện hôm qua sao? Hắn thức suy nghĩ cả đêm vẫn chưa nghĩ ra kết quả.

"Lấy cho tôi một phần" Trác Diệu không còn cách nào khác, đành cứ như vậy.

"Hả?" trợ lí Trương há hốc mồm, nhận được ánh nhìn "trìu mến " của Trác Diệu liền lập tức đi lấy cơm. Ai mà dám chọc tổ tông này tức giận chứ.

Phần cơm mà Trác Diệu nhờ trợ lí Trương lấy được đặt lên bàn, hắn bày ra một bộ mặt ghét bỏ cuối cùng lấy trong áo ra chiếc khăn tay, lau muỗng, lau đũa kĩ càng rồi mới cố gắng xúc một miếng cơm bỏ vào miệng.

Mọi người xung quanh nhìn một màn chủ tịch xuống phòng ăn dành cho nhân viên này ăn cũng thật choáng váng nha. Lục Dĩ Nhi này cũng thật tài giỏi, câu được chủ tịch khó tính này.

Lục Dĩ Nhi nhìn bộ dáng của Trác Diệu không khỏi buồn cười. Con người này có phải sạch sẽ quá mức rồi không?

"Cười gì chứ? Lo ăn đi, đêm qua còn không ngủ" Trác Diệu thấy Lục Dĩ Nhi cười trái tim liền đập nhanh một chút, cái này phải nhờ bác sĩ khám một chút. Nhưng mà cơm này cũng không khó ăn như hắn nghĩ.

Lục Dĩ Nhi cố gắng nhịn cười, như vậy cũng phát hiện ra đêm qua cô không ngủ được. Nhưng mà tại sao hắn không hỏi cô gì vậy? Mà như vậy cũng tốt cô đâu cần chịu trách nhiệm nữa.

Ăn cơm xong, nghĩ cuối cùng đã thoát nạn, Lục Dĩ Nhi đứng dậy chạy trối chết lên phòng làm việc. Hôm nay tin tức hắn vì cô mà xuống phòng ăn nhân viên ăn cơm, không chừng cả công ty đều biết rồi.

Trác Diệu cũng không có ngăn cô, chậm rãi đứng dậy trở về phòng chủ tịch. Môi nhếch lên, chạy nhanh như vậy sợ hắn ăn thịt cô sao?

Về phòng chủ tịch không lâu, điện thoại Trác Diệu lại reo lên. Nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, trong mắt liền xuất hiện ý cười, nhanh chóng bắt máy.

"A lo" Liền nghe được giọng nói ngọt ngào từ đầu dây bên kia.

"Anh à, lâu rồi không gặp có nhớ em không? Em nhớ anh lắm a" là giọng của một cô gái, âm thanh trong trẻo rất dễ nghe.

"Anh lại nghĩ em nhớ Long Hạo Kỳ" Trác Diệu

"Hừ, anh đừng có nhắc anh ta với em" Trác Thiên Ái nghe đến ba chữ "Long Hạo Kỳ" thì liền nỗi bão.

"Được rồi, có chuyện gì sao?" Trác Diệu không tiếp tục trêu chọc nữa.

"Em nghe bà nội kể rồi, chị dâu em là ai vậy? Tên gì?" Trác Thiên Ái nhắc đến vấn đề này liền vui vẻ trở lại. Anh của cô không ngờ đến một ngày lại thích một người, vừa nghe bà nội kể cô liền gọi đến đây.

Trác Diệu im lặng một chút rồi trả lời:

"Lục Dĩ Nhi"