Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 41: Em Ấy Đang Nhắc Khéo Mình Mau Hồi Âm!






Môn Sinh là tiết tự học tối nay của lớp 10A2, có người lẩm nhẩm học thuộc bài, cũng có người tranh thủ chụm đầu nói chuyện riêng trong lúc giáo viên vắng mặt.

Cán sự thể dục đuổi bạn cùng bàn với lớp trưởng qua chỗ mình rồi ngồi phịch xuống, thì thầm: "Ê lớp trưởng, mày nghĩ cách giùm tao với, tao định gửi thư tình cho Trác Tử nhưng bị thầy Ưng tịch thu rồi."
Lớp trưởng hơi hoảng: "Thầy ấy nhận ra nét chữ của tao không?"
"Tao biết thế quái nào được.

Lúc đó thầy cất vào ngăn kéo luôn chứ không đọc, nhưng sau đó có đọc không thì tao không biết." Cán sự thể dục nói tiếp: "Cả ngày hôm nay thầy Ưng không tìm tao, liệu thầy có đọc không nhở?"
"Chắc không đâu, thầy ấy không phải kiểu người đọc trộm thư tình của học sinh." Lớp trưởng thở phào một hơi.

Cán sự thể dục năn nỉ: "Hay là mày chép lại bản khác cho tao đi."
"Được, nể tình bạn bè tao lấy mày 9 đồng 9 một lần chép thư, giá này rẻ lắm rồi, không cò kè mặc cả thêm."
(*) 9 đồng 9 hào nhân dân tệ Trung Quốc vào khoảng 34.000 VND.

"Chuyện nhỏ như con thỏ." Cán sự thể dục chẳng hề ngần ngại chuyện tiền nong, vấn đề là chữ nó xấu như gà bới thôi.

Nó mất ăn mất ngủ những ba bốn ngày, lục tung cả Baidu mới chắp vá được một bức thư tình hoàn mĩ.

Lo rằng chữ xấu sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ đẹp trai quyến rũ của mình, nó bèn cầu cứu Ban Chương - bậc thầy thư pháp của lớp.

Ban Chương là con nhà người ta trong truyền thuyết, tuy thành tích xuất sắc nhưng lại nghèo rớt mồng tơi, ban giám hiệu phải chu cấp phí sinh hoạt hàng tháng mới gọi được Ban Chương đến nhập học.

Năm nào nhà trường cũng nhận vài học sinh nghèo vượt khó để đánh bóng tên tuổi và nâng cao tỉ lệ đỗ đại học, nhưng nay năm chỉ tuyển được mỗi Ban Chương.

Đó là bởi những học sinh khác không muốn học chung với đám con ông cháu cha, sợ mình sẽ tự ti.

Duy chỉ có mỗi Ban Chương là đồng ý đến học, vì với cậu, ngôi trường này quả là thiên đường để khởi nghiệp.

Những công việc như viết thư tình cho bạn, làm bài tập cho bạn, lấy cơm cho bạn...!sẽ có giá cao hơn các trường cấp ba khác, thị trường lao động cũng lớn hơn.

Tuy cán sự thể dục thuê cậu chép thư tình giùm, nhưng không tốn chất xám nên cậu tính giá khá rẻ.

"Mày tự nghĩ nội dung à?" Ban Chương hỏi.

"Ờ, tao tự nghĩ sẽ chân thành hơn." Cán sự thể dục bắt đầu nhớ lại: "Tao đọc cho mày chép nhé."
"Ừm."
Cán sự thể dục khẽ nói: "Chào em, Tiểu Trác..."
Cây bút trong tay Ban Chương khựng lại: "Lần trước tao đã muốn hỏi tại sao lại gọi là Tiểu Trác?"
Cán sự thể dục: "Gọi vậy cho lịch sự, nghe đỡ tởm."

"Ừm."
Cán sự thể dục: "Chào em, Tiểu Trác..."
"Em có đoán được tôi là ai không?"
"Cái này còn phải đố nữa hử?" Trác Thù ngồi trong thư phòng đã được khóa trái cửa, nghiêm túc đọc thư, vừa đọc câu đầu đã khinh khỉnh bĩu môi: "Ưng Đồng Trần ơi là Ưng Đồng Trần, em định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi ư? Đừng hòng!"
Cán sự thể dục: "Dù em không đoán ra cũng xin hãy nghe tôi bộc bạch nỗi lòng này.

Lần đầu tiên được gặp em, thần Cupid đã vẫy gọi tôi, giương cung bắn trúng trái tim tôi."
Trác Thù nheo mắt: "Tình yêu âm thầm nảy mầm sao mà tránh được.

Tôi vẫn thắc mắc tại sao lúc đó em không báo cảnh sát, hóa ra là lọt vào tầm ngắm của thần Cupid, hừ hừ."
Cán sự thể dục nhớ tiếp: "Chao ôi em đẹp quá, gương mặt học sinh thân hình phụ huynh của em làm tôi kìm lòng chẳng được mà muốn lại gần em hơn."
Trác Thù bật cười: "Khà khà, thì ra em đã thèm khát tôi từ lâu."
Cán sự thể dục: "Tôi chưa từng gặp ai khiến trái tim này xao xuyến đến thế.

Tôi lâng lâng như thể bước trên mây, chẳng còn nhớ mình là ai, mình muốn làm gì, mình sinh ra trên cõi đời này là vì điều chi? Tôi không tài nào nhớ nổi..."
Trác Thù: "Em tỉnh táo lại đi, em là nhà giáo nhân dân, là ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu Giáo viên trẻ mười tốt!!"
Cán sự thể dục: "Tôi chỉ còn nhớ duy nhất một điều...!Vì theo đuổi em, vì tiếng gọi của tình yêu, tôi sẵn lòng bỏ ra hết thảy những gì mình có."
"..." Trác Thù lặng thinh chốc lát rồi nói: "Được, tôi xem em định cưa cẩm tôi như nào."
"Tiểu Trác em ơi, xin em đừng đẩy tôi về miền xa xôi.

Tôi nguyện làm gió, em làm cát, quấn quýt bên nhau đến tận chân trời.

Tôi nguyện hóa thành đôi chim liền cánh, nhánh cây liền cành với em, chẳng biết em có bằng lòng hay chăng?"
(*) Đôi chim liền cánh, nhánh cây liền cành: trích từ bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, ý nói về tình yêu son sắt thủy chung.

Còn gió cát của bài Chàng là gió, thiếp là cát.

Chú thích chi tiết ở cuối chương.

Trác Thù gõ ngón tay xuống bàn phát ra tiếng cộp cộp: "Ừm...!Tôi sẽ cân nhắc."
Cán sự thể dục vắt óc nhớ lại mấy câu thơ Đường - Tống mà mình lượm lặt được ở trên mạng song nghĩ mãi không ra, đành nhảy cóc qua đoạn này, nói tiếp: "Tôi biết hiện tại mình chưa thể mang lại cảm giác an toàn cho em, nhưng tôi sẽ cố gắng.

Tôi sẽ chờ em ở sân thể dục, hi vọng có thể nhận được lời hồi đáp từ em."
Trác Thù: "...!Tôi sẽ xem xét."
Cán sự thể dục: "Cuối cùng, tôi muốn thốt lên một câu từ tận đáy lòng!"
"I love you!"
Ngón tay Trác Thù hơi run: Vãi chưởng, đây là cách mà giáo viên tiếng Anh thể hiện sự lãng mạn ư? Vừa thẳng thắn vừa hùng hồn như này ư?
Cán sự thể dục: "Kí tên - Một người đàn ông chín chắn quyến rũ đầy nam tính."
Trác Thù: "À há."
Ban Chương cạn lời: "Sao mày không kí tên là A Vĩ?"
Cán sự thể dục to con nghe xong mà tá hỏa: "Tao sợ Trác Tử biết người gửi là tao thì sẽ không đến sân thể dục nữa."
"Mày định làm gì ở đó?"
"Tao đã chuẩn bị một món quà bất ngờ." Vẻ mặt A Vĩ gian như thằng trộm chó: "Chỉ cần cậu ấy tò mò đến đó, tao sẽ nhân cơ hội để thể hiện sự lãng mạn và sức hấp dẫn của mình."
"Mày im được rồi đấy." Ban Chương chép y hệt những gì A Vĩ đọc, việc của cậu chỉ là chép chứ không cần nghĩ thêm: "Xong rồi, mày có thể thanh toán qua WeChat, Alipay hoặc quẹt thẻ."
"Mày mua cả máy POS nữa á?" A Vĩ há hốc mồm.

(*) Alipay: nền tảng thanh toán trực tuyến được thành lập bởi Jack Ma từ tập đoàn Alibaba.

(*) POS (Point of Sale): máy chấp nhận mọi thanh toán bằng thẻ, nhỏ và tiện lợi.

Ảnh minh họa ở cuối chương.

"Đương nhiên, tụi mày thừa tiền mà, tao phải chuẩn bị trước chứ." Ban Chương khiêm tốn đẩy kính cận.

A Vĩ đánh hơi thấy mùi gian thương đâu đây, nhưng thấy bức thư tình mới với nét chữ mạnh mẽ, ngay ngắn thì nó chẳng còn xíu lăn tăn nào nữa, toét miệng cười: "Đến giờ giải lao mày gọi Trác Tử giúp tao nhá, để tao lén bỏ thư vào ngăn bàn cậu ấy."
"Giá gọi là năm đồng."
Đúng là gian thương! A Vĩ phẫn nộ: "Chốt đơn!"
Ban Chương lại nói: "Nể tình mày là bạn cùng lớp kiêm khách ruột của tao, tao tư vấn miễn phí cho mày, nghe không?"
"Mời ngài lớp trưởng phát biểu." A Vĩ nói bằng giọng điệu kính cẩn.

"Sắp tổ chức họp phụ huynh rồi, ngộ ngỡ lần này thất bại thì mày sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu, thế nên đợi tuần sau hẵng đưa."
"Cũng phải." Cán sự thể dục mân mê bức thư mãi mới cất vào túi: "Vậy đợi tuần sau, à mày nhớ chép bài cho tao đấy."
"Năm mươi đồng một môn."
"Chốt đơn."
*
Trác Thù đọc đi đọc lại những mấy lần, nhẩm đến nỗi thuộc lòng cả bức thư.

Sau đó hắn cẩn thận gấp bức thư lại rồi cất vào ngăn kéo, đan hai tay vào nhau, nghiền ngẫm lại những câu mà mình vừa đọc.

Có nên đáp lại em ấy không? Đây quả là một câu hỏi hóc búa.

Tuy nhiên có một điều làm hắn rất tò mò, tại sao Ưng Đồng Trần lại hẹn gặp hắn ở sân thể dục? Sân thể dục có bí mật gì? Chẳng lẽ em ấy định tặng hắn một món quà bất ngờ ở đó?
Đương lúc hắn miên man suy nghĩ, tiếng cha mẹ trò chuyện vọng lên từ tầng dưới.

Hắn vội chạy ra hành lang, dỏng tai nghe mẹ nói: "A Tử vừa gọi điện cho em, bảo là thứ sáu tuần này tổ chức họp phụ huynh.

Con bé thông báo muộn quá làm em không kịp sắp xếp thời gian."
"Hử? Vậy là trùng với hôm thi đấu game à, hay là anh trả lại vé xem trực tiếp nhé?" Trác Phục hỏi.


"Ài, anh trả vé đi."
"Ài."
Đôi vợ chồng già than ngắn thở dài với nhau, họ đã tham dự không biết bao nhiêu cuộc họp phụ huynh, quanh đi quẩn lại toàn mấy vấn đề cũ rích.

Chung quy là cuộc họp sắp tới chẳng khơi dậy tí hứng thứ nào trong họ.

Đúng lúc này, trên tầng vang lên giọng nam trầm ấm mạnh mẽ: "Cha mẹ không cần trả lại vé đâu."
Hai vợ chồng đồng loạt quay lại nhìn về phía hành lang, Mộc Tình hỏi: "Con về từ khi nào vậy? Sao lại không cần trả vé?"
"Con vừa mới về thôi." Trác Thù vừa xuống lầu vừa đáp, hắn nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, nhận việc một cách miễn cưỡng: "Cha mẹ bận túi bụi như thế, để con đi họp cho."
"Con nói thật á?" Mộc Tình mừng rỡ: "Nhưng họp phụ huynh chán lắm đấy."
"Không sao ạ, một mình con dự họp là được.

Dù sao con cũng là anh ruột của A Tử, lỡ đâu nó lại bị thương thì con sẽ cõng nó."
"Con nói chuẩn." Mộc Tình xúc động: "Vậy con đi họp nhé, đúng là trụ cột của gia đình có khác!"
*
Vào tiết tự học sáng thứ sáu, cả lớp ai cũng thấp thỏm chờ đợi, có đứa còn lợi dụng tiếng đọc nhẩm bài của bạn để bàn tán về cuộc họp phụ huynh sắp diễn ra.

Ưng Đồng Trần đến chỗ ngồi của Ban Chương, đưa tờ lịch trình cuộc họp cho cậu: "Thầy phải đi họp đột xuất, em chép cái này lên bảng giúp thầy nhé, năm đồng."
Anh biết hoàn cảnh của gia đình Ban Chương, nếu có dịp sẽ gọi cậu làm giúp vài việc như ghi chép rồi trả tiền công.

Ban Chương: "Vâng, quý khách muốn viết theo thể chữ Nhan, thể chữ Liễu hay thể chữ Sấu Kim ạ?"
(*) Thể chữ Nhan là phong cách thư pháp của Nhan Châu Khanh thời Đường.

Thể chữ Liễu là của Liễu Công Quyền thời Đường.

Thể Sấu Kim là của hoàng đế Tống Huy Tông triều đại Bắc Tống.

Ảnh minh họa ở cuối chương.

"Tùy em."
Trác Tử ăn sáng xong, đang tung tăng về lớp lại đụng trúng Ban Chương.

Họ chào nhau vài câu rồi sóng vai đi cùng, bỗng nhiên Ban Chương hỏi: "Tuần này thầy Ưng có tìm cậu không?"
"Không, sao thế?"
"Không có gì." Bây giờ Ban Chương mới hoàn toàn yên tâm, xem ra thầy Ưng thật sự không phải người sẽ đọc trộm thư tình của học sinh.

Thấy vết thương ở đầu gối Trác Tử vẫn chưa khỏi, cậu bèn chạy đi nhặt một cành cây nhỏ rụng dưới gốc cây về, đưa cho cô bạn.

"?"
"Cậu nắm một đầu đi, coi chừng lại ngã nữa."
Nó và Ban Chương mỗi người cầm một đầu cành cây, thoạt nhìn có vẻ kì cục hết sức.

Ánh mắt những người khác nhìn họ cũng quái quái, còn tên ngố A Vĩ bám theo đằng sau sắp xì khói đầu tới nơi rồi!
Lúc đến chân cầu thang, Ban Chương còn ân cần hỏi nó: "Cậu tự đi lên được không? Hay là để tớ cõng nhé?"
"Không cần đâu, không cần đâu." Trác Tử xua tay liên tục.

Cái đuôi A Vĩ nghe thấy vậy lập tức xông lên quyết một trận sống mái với Ban Chương, ai dè ngay sau đó Ban Chương lại nói: "Vậy cậu thanh toán tiền công đi."
A Vĩ: "?"
Trác Tử: "?"
Ban Chương: "Tớ dắt cậu từ nãy đến giờ, bạn bè với nhau nên tớ chỉ lấy chín đồng chín."
Trác Tử: "..."
A Vĩ không thể nhịn được nữa, gào lên: "Tao trả!!!"
Trác Tử trìu mến nhìn hai thằng đực rựa trước mắt như nhìn đứa thiểu năng, bước lên cầu thang.

A Vĩ bặm môi: "Sao mày lại lừa cậu ấy?!"
Ban Chương thản nhiên trả lời: "Tao đang tạo cơ hội cho mày đấy."
"?"
"Có phải vừa nãy tao rất nham hiểm và thờ ơ đúng không?"
A Vĩ gật đầu lia lịa.

"Trong khi tao giăng bẫy để moi tiền từ cô bạn yếu đuối, hình tượng anh hùng xả thân vì nghĩa của mày sẽ càng nổi bật hơn phải không?" Ban Chương khiêm tốn đẩy kính.

"Ờ đúng, vậy ý mày là..."
"Tao biết mày đi đằng sau nên mới cố tình làm vậy để tạo cơ hội cho mày thể hiện.

Tao dám chắc rằng trong lòng Trác Tử bây giờ, mày là người hào hiệp trượng nghĩa căm thù cái ác, một người đàn ông đích thực đầy sức hút.

Mày thấy vụ trao đổi này lãi hay lỗ?"
A Vĩ ngỡ ngàng: "Lãi!"
"Vì mày mà tao phải bán rẻ nhân phẩm của chính mình đấy." Ban Chương vỗ vai A Vĩ rồi ung dung bỏ đi, chỉ để lại bóng dáng của bậc cao nhân và câu nói quan trọng nhất: "Tao vẫn dùng tài khoản hôm qua, tùy tâm mày."
Sau khi về lớp, Ban Chương nhìn bao lì xì 888 đồng được gửi qua WeChat mà tủm tỉm cười, ngước mắt trông về phía Trác Tử và...!mấy thằng choai choai túm tụm quanh cô bạn.

Lần sau sẽ "thịt" đứa nào nhỉ?
Đúng lúc này thầy chủ nhiệm đến, tụi học sinh nháo nhào chạy về chỗ.

Ưng Đồng Trần thông báo: "Chín giờ nhà trường sẽ mở cổng cho các phụ huynh vào, các em thu dọn sách vở để đón người nhà nhé.


Trước tiên các em hãy dẫn phụ huynh đến sân thể dục để dự cuộc họp toàn trường, sau đó mới về lớp."
Các học sinh đi đón phụ huynh theo danh sách lớp.

Đến lượt mình, Trác Tử lon ton chạy ra cổng trường lại thấy ông anh Trác Thù nổi bần bật đứng ở đó: "Sao lại là anh?!"
Trác Thù: "Cha mẹ đi xem thi đấu hết rồi, hầy."
Trác Tử vừa dẫn Trác Thù vào trường vừa khóc nấc lên, chốc chốc lại ngửa cổ nhìn anh, chán chả buồn nói nhiều hơn nữa: Anh ê, anh định đeo kính râm trong khi nghe hiệu trưởng phát biểu ạ?"
Trác Thù dõng dạc trả lời: "Tí nữa tính sau."
Hiện giờ đã có không ít phụ huynh có mặt ở sân thể dục.

Trác Thù lách qua đám đông, rốt cuộc cũng tìm thấy Ưng Đồng Trần đang hướng dẫn các phụ huynh ở rìa sân.

Hắn chạy một mình qua đó, phía trước là một hàng dài các cha mẹ bắt tay với Ưng Đồng Trần, lúc đến lượt mình, hắn đưa tay phải ra.

Ưng Đồng Trần bỗng nhiên ngửi thấy mùi đàn hương thân quen, ngẩng đầu lên thấy một người đàn ông phong độ ngời ngời làm ngón tay anh giật bắn, vô tình cào vào lòng bàn tay hắn.

Trác Thù nhướng mày, đây là món quà mà em ấy tặng hắn?
Cũng thú vị lắm, có điều vẫn chưa đủ.

Hắn hé môi toan lên tiếng lại bị người đằng sau gạt phăng ra.

"..."
Học sinh và phụ huynh toàn trường đã có mặt đông đủ tại sân thể dục, phụ huynh ngồi trên ghế còn học sinh đứng bên cạnh.

Tiếp đó hiệu trưởng và các vị lãnh đạo lần lượt lên đọc bài diễn văn.

Trác Tử cúi đầu thấy anh trai mình đang ngó nghiêng nhìn xung quanh, nó bèn vỗ vai anh trai, chỉ hướng chếch phía sau.

Trác Thù lập tức ngoái lại thấy bóng dáng cao ráo của Ưng Đồng Trần đứng cạnh cán sự thể dục lớp 10A2.

Cán sự thể dục bị hai anh em nhà họ Trác nhìn mà sợ quắn hết cả đít.

Lúc hai anh em quay xuống, Ưng Đồng Trần lại khom lưng nhặt phong thư hồng phấn từ dưới đất lên, đưa mắt lườm cảnh cáo cán sự thể dục.

A Vĩ: "..."
Nó tự đào hố chôn sống mình rồi!
Nó tèo téo teo rồi!
Aaaaaaaaaaa!
Để tránh làm cho quan hệ giữa A Vĩ và cha mẹ càng thêm căng thẳng, Ưng Đồng Trần nhanh tay cất lá thư đi.

Nhưng chưa nhét hẳn vào túi mà anh đã đi lên phía đầu dãy, định bụng đứng ở trên cùng.

Ai dè vừa vượt qua chỗ Trác Thù đã gặp Trịnh Thực Nam, Trịnh Thực Nam khẽ huých anh, ý bảo đi cùng anh ta xuống cuối dãy.

Anh trở tay không kịp bị đẩy lùi mấy bước, may sao có Trác Thù đỡ vai nên mới không bị ngã.

Ngay sau đó, Trác Thù cúi đầu nhìn thứ bị kẹt dưới chân mình, mi mắt khẽ giật giật.

Ưng Đồng Trần liếc Trịnh Thực Nam ra chiều không hài long.

Trịnh Thực Nam áy náy lắm, hất mặt về phía cuối dãy, bấy giờ Ưng Đồng Trần mới đi theo anh ta.

Đợi ban giám hiệu lải nhải xong, mọi người ai về lớp nấy.

Trác Tử là người cuối cùng còn đứng trên sân, nó bèn huých ông anh ngồi im từ nãy đến giờ: "Anh ngây ra đó làm gì, các bạn đi hết rồi!"
"Có cái gì kìa." Trác Thù đột nhiên giơ tay chỉ bầu trời.

Trác Tử ngửa cổ nhưng chỉ thấy mỗi bầu trời xanh ngắt, lúc cúi xuống lại thấy ông anh lom khom nhặt gì đó: "Anh nhặt gì vậy ạ?"
"Nhặt rác."
Lúc đến tòa nhà dạy học, Trác Thù chợt bảo: "Anh đi vệ sinh."
Nói rồi hắn co giò chạy như bay vào phòng vệ sinh, cầm lá thư màu hồng còn in dấu giày mà tự hỏi: Đây là món quà Ưng Đồng Trần dành tặng hắn sao?
Hắn mở ra đọc, được lắm, ngoài việc thiếu mất mấy câu thơ cổ thì nội dung giống hệt bức thư lần trước.

Em ấy có ý gì?
Trác Thù sửng sốt: Em ấy đang nhắc khéo mình mau hồi âm!.