Chương 225
Đó là đứa em trai cùng cha khác mẹ của anh nhưng anh không bao giờ thừa nhận, thậm chí chính vì cái dòng máu chết tiệt đó mà anh càng căm hận Nam Lãnh.
Chỉ là một lần lại một anh luôn không xuống tay gi3t chết Nam Lãnh được. Anh luôn ngụy biện rằng anh muốn hành hạ Nam Lãnh, anh muốn nhìn thấy Nam Lãnh phải đau khổ như tù nhân bị bóc lột, tra tấn, bị dùng vô số cực hình tàn bạo… anh đã luôn ám thị bản thân suy nghĩ như vậy cho đến khi Hàm Hi Họa xuất hiện.
Đó là người phụ nữ của Nam Lãnh cũng là điểm yếu duy nhất của Nam Lãnh. Anh tiếp cận cô, cũng lệnh cho Hứa Ngạn Thâm theo dõi cô nhưng tất cả mọi tính toán của anh lại không thể định đoán nổi tình cảm bộc phát mất kiểm soát của chính mình dành cho cô.
Anh cưỡng hôn cô bởi vì cô nói Nam Lãnh không hận anh, vì cô bảo anh và Nam Lãnh đừng đấu tranh nữa. Nhưng cô nào có hay sự tình, những đau khổ, bất hạnh mà anh đã chịu đựng.
Nếu khi cô biết rõ mọi chuyện rồi liệu cô có còn khuyên anh rũ bỏ hết mọi thù hận không. Chắc chắn cô sẽ không, thậm chí là cô bất lực. Đó là thái độ cô nên có.
Anh cũng từng nghĩ một cách ấu trĩ nếu như ngay từ lúc bắt đầu Nam Kinh không ruồng bỏ mẹ con anh, chấp nhận mẹ con anh vào Nam gia thì mọi chuyện có khác đi nhiều chăng. Dù bà không được coi trọng nhưng ít nhất bà đã không phải vì làm việc lao lực mà qua đời khi tuổi còn trẻ như vậy. Và liệu anh và Nam Lãnh có trở thành hai anh em yêu thương nhau không hay quanh đi quẩn lại bọn anh vẫn rơi vào những tranh đoạt của giới quý tộc.
Anh sinh ra đã là một sai lầm nhưng anh dùng sự sai lầm đó mà từng ngày sống cho quang minh lỗi lạc, thành tựu hiện tại là anh đã dùng cả máu, mồ hôi và nước mắt của mình mà có. Anh biết tất cả những thứ anh cố gắng bao nhiêu năm qua chỉ bởi một mục đích là ẩn danh để trả thù.
Anh sống trong một cái mặt nạ hoàn mỹ còn sau lớp mặt nạ chỉ là một khuôn mặt với vô vàn hận thù.
Lúc này đây, trở về với thực tại tr@n trụi anh lại đang cùng với Nam Lãnh – con trai của kẻ mà anh hận đến thấu xương trên một chiến tuyến để tìm ra chân tướng đằng sau kẻ ẩn danh.
Lại cùng nhau đứng trên một con thuyền để cứu hàng trăm người đang bị đe dọa tính mạng. Cũng cùng nhau đứng về một phe để tìm cách bảo toàn và giải cứu người phụ nữ mà cả hai cùng đem lòng yêu thương.
Thật nực cười, thật hoang đường nhưng cũng thật thực tế. Bọn họ đều đang bị tính kế và không còn cách nào khác là hợp lực lại đối phó với kẻ thù.
Điện thoại, các thiết bị điện tử từ lúc nào đã hoàn toàn mất tín hiệu.
Có lẽ cả Island Big đã bị vô hiệu hóa từ sớm.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu của trò chơi mà hắn nói.
“Tôi đã chuẩn bị một con tàu lớn, không bằng Titanic huyền thoại nhưng cũng đủ lớn cho mọi người ăn chơi xa hoa trên đó.” Ngoài giọng nói ấy ra chẳng nhìn thấy bất cứ một chút bóng hình nào từ hắn. “Nam tổng, giáo sư Hàn… Nam phu nhân, Thẩm thiếu và toàn bộ người ở đây đều vô cùng đáng giá, không chỉ đáp được vài câu hỏi kia mà cứu được cùng lúc tất thảy. Như vậy sẽ không công bằng cho tôi, trò chơi cũng không được hay nữa.” Hắn dừng lại, mọi người nghe tiếng tách một cái, ngay tức thì một nơi nào đó bên ngoài khách sạn Vip vang lên một tiếng động lớn, là tiếng nổ của bom.
Mọi người theo phản xạ ôm đầu mình, la hét inh ỏi.
Nam Lãnh căng chặt quai hàm, rõ ràng không phải chỉ có mười ba quả bom, hắn ta dám lừa anh, ánh mắt sắc bén lần nữa hướng tới màn hình máy chiếu. Là cảnh tượng hoang tàn sau trận bom nổ vừa rồi. Không có người chết cũng không có người xuất hiện nơi đó. Đấy là một hành động cảnh cáo.
Hắn đang cảnh cáo, uy hiếp bọn anh.
“Đề tiếp theo.” Nam Lãnh nheo mắt, giọng điệu lạnh lẽo như vùng Cực Nam băng giá.
Hắn cười một tràng dài khoảng hơn mười giây mới dừng lại. “Nam tổng quả là người chịu chơi, rất tốt.”