Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 215




Chương 215

Hàn Dĩ Ngôn cuối cùng đạt được mục đích là bắt cô phải nói chuyện, anh dừng lại đợi cô nàng đang mặt nhăn mày nhó rề rề từng bước đến gần.

“Đỡ lạnh chưa?” Anh hơi nghiêng đầu hỏi cô gái bên cạnh.

Hàm Hi Họa gật đầu ừ, cô lại siết chặt vạt áo hơn.

“Hàn Dĩ Ngôn.”

“Ừm?” Anh có chút ngẩn ngơ vì tên của mình được cô gọi lần đầu tiên thấy dịu dàng đến vậy.

Nhưng còn chưa tận hưởng được chút hư vinh của mật ngọt lặng thầm thì đã bị một gáo nước lạnh dội cho một phát. Lạnh đến thấu tim gan.

“Có thể đừng đấu với Nam Lãnh nữa được không? Tôi không rõ giữa anh và anh ấy có thâm thù đại hận gì nhưng chứng kiến hai người cằn cự nhau như vậy tôi thật sự không chịu nổi. Tôi… tôi không muốn bất cứ ai đổ máu, anh ấy, anh hay bất cứ một ai.” Cô không nhìn Hàn Dĩ Ngôn, tầm mắt có chút mờ mịt ngắm biển đen tăm tối. Cô biết bản thân có ý đồ, cô ỷ vào việc Hàn Dĩ Ngôn có tình cảm với mình nên cô dám nói ra những lời này. Cô rất muốn biết rốt cuộc quá khứ của bọn họ xảy ra những chuyện kinh khủng ra sao nhưng Nam Lãnh không muốn cô rõ, cô không thể ép anh mà Hàn Dĩ Ngôn… e rằng cả anh ta cũng vậy. Bọn họ đều bảo bọc cô quá kín kẻ, nhưng chính vì sự bảo vệ đó lại khiến cô buồn rầu và bất an.

Ban đầu cô thừa nhận mình đề phòng Hàn Dĩ Ngôn, cũng sợ anh nhưng cho đến hiện tại cô không còn cảm giác đó nữa, có đôi khi nói chuyện với anh cô cảm giác anh rất cô độc. Có lẽ vì vậy mà cô chưa bao ghét Hàn Dĩ Ngôn vì cô cũng từng cô độc tựa như anh.

Cả hai đã dừng hẳn lại dưới một cây dừa.

Hàn Dĩ Ngôn siết rồi lại nắm bàn tay không biết bao nhiêu lần cuối cùng anh mới bình tĩnh lên tiếng. “Chuyện của tôi với hắn không liên quan đến em. Em đừng…”

“Sao lại không liên quan?” Cô ngắt lời của anh, không cho anh tiếp tục mà hỏi. “Anh nói đi, hai người là vì sao mà sinh hận?” Cô chợt nhớ đến lời Nam Lãnh từng nói liền lắc đầu. “Không… Hàn Dĩ Ngôn… Nam Lãnh không hận anh.”

Tiếng cười chế giễu vang lên bên tai, cơn gió cũng không hòa tan nổi sự tức giận trong đó. “Hắn nói với em như vậy?” Dứt lời Hàn Dĩ Ngôn bỗng siết lấy tay của Hàm Hi Họa ép cô lùi về sau.

“Hàn Dĩ Ngôn… anh…” Lưng Hàm Hi Họa dính sát vào thân cây dừa sần sùi, hai lớp áo dày nên không làm cô bị đau.

“Tại đây… tôi nói cho em rõ, đến một lúc nào đó hoặc là tôi chết hoặc là… hắn chết.” Nói rồi Hàn Dĩ Ngôn dùng lực kéo chặt eo của cô gái nhỏ đang trừng lớn mắt nhìn mình, tay kia giữ gáy của cô nâng lên cao.

Môi anh phủ xuống không chút kiêng dè hay do dự, anh mặc kệ cái gọi là đạo lý, mặc kệ cái gọi là trái với luân thường, cũng mặc kệ bản thân ích kỷ ôm tình cảm không thuần khiết với cô gái trong lòng. Anh muốn giải tỏa, muốn bộc phát tất thảy sự ngột ngạt, những dục vọng kìm nén bao lâu nay.

Hàm Hi Họa nghiêng mặt, ra sức giãy dụa nhưng không sao chống lại được sức đàn ông.

Cô chỉ có thể mím chặt môi, tay chân hết đánh lại đá nhưng đều bị chặn.

Cho đến khi một tiếng chửi thề vang lên. “Mẹ kiếp.” Cùng lúc đó tay chân cô được thả lỏng, Hàn Dĩ Ngôn bị Nam Lãnh cho một cú đấm chát chúa.

Khóe môi anh ta lập tức chảy máu, anh ta loạng choạng vài bước mới giữ vững cơ thể không bị ngã.

Sau đó Hàm Hi Họa hét toáng lên nhìn hai người đàn ông lao vào đánh đấm nhau như muốn nghiền nát đối phương.

“Đừng… đừng đánh nữa.” Có điều lời của cô hiện tại cũng chẳng lọt vào tai hai con sư tử đang nổi điên.

Hàm Hi Họa luống cuống gọi cho Thẩm Thiếu Hàng.