Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 181




Chương 181

Một lúc sau anh thẳng người, bàn tay giữ chặt đùi nhỏ của cô bắt đầu một trận chiếm hữu mãnh liệt.

“Lãnh… chậm… chậm thôi anh.” Hàm Hi Họa bị anh dẫn dắt đi đến tận đâu, cô thở dốc siết chặt lấy ga giường. Cảm giác như đây là lần Nam Lãnh làm mạnh bạo nhất với cô.

Đương nhiên Hàm Hi Họa thích.

Cô cắn môi cong eo cố gắng phối hợp với thân thể đàn ông.

Khi sắp lên đỉnh Nam Lãnh lật người cô lại, anh đâm vào từ phía sau một cách dồn dập, vô cùng sâu, vô cùng mạnh. Cô dường như đã nuốt trọn dương vật của anh.

Đến khi cả hai cùng lên đỉnh, một tiếng gầm, một tiếng hét lên cùng lúc.

Nam Lãnh nằm sấp trên người Hàm Hi Họa. Mồ hôi anh tuôn ra như vừa mới trải qua mang vật nặng chạy điền kinh 10km.

Sợ cô khó chịu Nam Lãnh chỉ dừng lại mười giây rồi nằm sang bên cạnh.

Anh vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của cô. “Mệt không em?” Giọng anh khàn khàn quyến rũ chết người.

Thể xác và linh hồn Hàm Hi Họa tách rời từ lúc nào, lúc này cô vẫn còn mơ hồ nằm sấp không nhúc nhích.

Nghe cô rầm rì rên một tiếng Nam Lãnh đau lòng bế cô lên đi vào phòng tắm.

Tắm rửa cho cô gái nhỏ xong mới mãn nguyện ôm cô vào lòng. “Ngủ ngoan, vợ của anh.”

“Chủ tịch, Hạ Nghi Lạp chạy trốn rồi.” Chú Trương thông báo tin này mà trái tim già của ông cũng run rẩy theo. Từ lúc nhận được tin tức Hạ Nghi Lạp trốn thoát ông đã toát mồ hôi hột, có trời mới biết ông chủ đã hứa giao nộp Hạ Nghi Lạp cho Hàn Dĩ Ngôn, cô ta mà bỏ trốn thì khác nào nói Nam Lãnh thất hứa.

Đúng như ông dự đoán Nam Lãnh đang chú tâm lật mở tài liệu vừa nghe thấy câu này, bàn tay liền khựng lại sau đó là một cơn giận tam đình trỗi dậy. “Mẹ kiếp. Ba tên vệ sĩ do chú đào tạo lại không giữ được một người đàn bà?”

Thái dương chú Trương giật giật, ông cắn răng nhận lỗi. “Xin lỗi, là tôi không quản tốt thuộc hạ.”

Nam Lãnh tức giận đập mạnh bàn một cái. “Lập tức truy bắt cô ta. Cô ta dám chạy trốn…”

Chú Trương nuốt nước miếng lập tức thi hành nhiệm vụ. Lần này có hy sinh cái mạng già này ông cũng phải tìm ra Hạ Nghi Lạp. Cô ta đúng là phiền phức, phiền ông mấy năm nay rồi trước khi rời đi còn dội cho ông thêm cục nợ kinh khủng này nữa.

Tạm thời Nam Lãnh chưa tiết lộ tin Hạ Nghi Lạp chạy trốn cho Hàn Dĩ Ngôn biết. Anh sợ hắn ta lại nghĩ anh lừa hắn rồi làm ra chuyện gì đó bất lợi với anh trong khoảng thời gian này.

Chân của Hàm Hi Họa không bị gãy nên nghỉ ngơi nửa tháng đã ổn, có thể quay phim trở lại. Đạo diễn và cả Lý Kỳ hối cô đến phiền luôn rồi.

Tối Nguyễn Trân Châu với Đỗ Thắm hẹn cô đi ăn lẩu.

Hàm Hi Họa đồng ý, cô nhắn tin cho Nam Lãnh rồi nhanh chóng thay quần áo bắt taxi đến nhà hàng.

“Cho cậu xem cái này.” Đỗ Thắm lướt lướt điện thoại tìm gì đó rồi đưa đến trước mặt cô hấc cằm.

Hàm Hi Họa nhướng mày cầm lấy, đập vào mắt cô là hình ảnh người con gái trẻ trung, xinh xắn được một người đàn ông trung niên hơi béo ôm eo.

Người con gái kia không ai khác là Đậu Nhạc Yến.

“Từ khi nào đây?” Hàm Hi Họa ngẩng mặt lên nhìn cả hai hỏi.