Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 173




Chương 173

Cuối cùng cô ta khai là do một người bạn của cô ta cũng là bạn cùng phòng của Hàm Hi Họa tên Đậu Nhạc Yến đã trả tiền bảo cô ta làm chuyện này.

Nam Lãnh cười khẩy nhìn thư ký Lưu. “Cô ta có tiền đi thuê người làm chuyện xấu giúp mình à?”

Bạn bè xung quanh Họa Họa không có mấy người, Nam Lãnh đương nhiên biết rõ gia cảnh nhà Đậu Nhạc Yến ra sao. Khi trước còn nghe Họa Họa nói cô ta đang quen Hứa Ngạn Thâm. Sau đó thì có thai với anh ta, lại hư thai. Hứa Ngạn Thâm cuối cùng đá cô ta.

Mà những chuyện này liên quan gì đến vợ của anh, sao cô ta lại từ bạn bè thân thiết quay sang hãm hại Họa Họa? Không lẽ… Nam Lãnh bóp trán khẽ chửi thề một câu. “Mẹ kiếp. Phụ nữ đúng là…”

Hiếm lắm mới nghe ông chủ chửi bậy, thư ký Lưu lặng lẽ hóng tai nghe để tám với chú Trương. Còn chưa kịp hóng tiếp thì chủ tịch nhà mình đã trở lại bộ dáng nguy hiểm thường thấy.

“Cảnh cáo cô ta một chút đi.” Dù sao cũng là bạn của Họa Họa. Sợ rằng nếu cô biết người bạn mình tin tưởng giở trò sau lưng, cô sẽ đau lòng đến độ nào.

Thư ký Lưu nhận lệnh lập tức thi hành.

Chuyện bài đăng nhanh chóng đã được làm rõ, Lê n đăng một bài khác nhận lỗi về mình và xin lỗi mọi người vì đã bịa đặt chuyện.

Hàm Hi Họa vừa cắn hạt hướng dương vừa đọc đi đọc lại cái bài Lê n vừa đăng lên. Cô thở dài một hơi, cô không nghĩ mình sẽ bị ghét đến vậy, dù cả hai chẳng biết gì về nhau cô ấy cũng bất chấp trước nhiều người phốt cô. Rốt cuộc cô có làm gì hại ai đâu chứ. Sao bọn họ cứ coi cô như cái găm trong mắt vậy.

Chẳng những không thấy vui vẻ vì bản thân được minh oan, cô còn rầu rĩ hơn.

Nam Lãnh về nhà là thấy cảnh tượng cô nhóc mặt mày ỉu xìu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Anh đoán cô cũng đã đọc được bài đăng của Lê n rồi nhưng hình như biểu cảm này của cô không đúng như tưởng tượng.

“Em sao vậy?”

Hàm Hi Họa giật mình đánh rơi luôn điện thoại và rất xui xẻo đụng trúng chân. Cô kêu lên một tiếng.

Nam Lãnh vứt cặp xách qua một bên ngồi xổm trước mặt cô. “Có sao không?” Mày anh cau chặt, ánh mắt đầy sự lo lắng nhìn chằm chằm chân cô kiểm tra.

Hàm Hi Họa lắc đầu, cô kéo anh lên. “Em ổn.”

Thấy cô thật sự không lừa mình, Nam Lãnh ngồi bên cạnh. “Em không vui à?”

Hàm Hi Họa bắt đầu nói tất tần tật suy nghĩ của bản thân.

Nghe xong Nam Lãnh cũng hiểu được vấn đề. Anh phân tích cho cô nghe: “Em không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Đặc biệt khi em mang một khuôn mặt hại nước hại dân thế này…” Nói đến đây cũng cảm nhận được có gì đó là lạ. Bắt gặp ánh mắt lấp lánh, sáng như sao của vợ yêu, Nam Lãnh mất tự nhiên ho khan hai tiếng. “Hơn nữa em còn đang bước đầu vào showbiz, người biết đến em ngày càng nhiều. Việc em liên tục nhận được những vai diễn tốt, quảng cáo thuận lợi, lại có nhiều người đàn ông để ý… nên không tránh được khiến người cùng giới ghen tị. Em chỉ cần sống là chính mình, làm những gì em thích, không đụng tới ai là được rồi. Đừng dùng trí não của mình vào những chuyện, những người không đáng, chỉ tổ khiến em hoang phí thời gian thôi.”

Hình như đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với cô như vậy, Hàm Hi Họa không chớp mắt nhìn anh, tai tập trung lắng nghe từng âm điệu anh phát ra. Đúng là… anh chỉ cần nói về những hòn đá bên đường cũng khiến cô nghe đến say mê.

“Hiểu chưa?” Nghe đến ngốc luôn rồi à. Anh nghĩ anh đã dùng ngôn ngữ giản dị nhất rồi.

Hàm Hi Họa hoàn hồn gật gù đầu. “Hiểu mà. Em biết rồi.”

Nam Lãnh trầm tư một chút rồi hỏi: “Gần đây em với bạn trong ký túc vẫn tốt chứ?”

Hiếm thấy anh quan tâm về đời tư của mình như vậy, Hàm Hi Họa đương nhiên vui vẻ khai báo. “Vẫn tốt ạ, chuyện em bị tai nạn, em không nói với họ. Em sợ họ lo.”