Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 164




Chương 164

“Anh muốn giấu mà.” Cô ta đúng là đã báo cáo với Nam Lãnh, nhìn qua hình như anh không tức giận cô thì phải.

“Anh chỉ không không muốn em nghĩ lung tung.”

Thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của đàn ông. Giấu diếm là tốt cho cô sao? Làm gì có, hệ quả còn ngược lại đấy.

Hàm Hi Họa gật đầu, cô hỏi: “Vậy giờ nói em biết đi, cô ta với anh có quan hệ gì?”

Hai tay anh chống hai bên người con gái, khuôn mặt bọn họ cách nhau khoảng hai mươi phân, muốn hôn liền có thể hôn nhưng cô hay anh đều đang có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.

Bờ môi mỏng người đàn ông bật ra: “Cô ta là ân nhân cứu mạng anh.”

Thật không thể ngờ.

Hàm Hi Họa mở to hai mắt chớp chớp, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến điên đầu điên óc vậy mà bỏ qua nguyên nhân này. Chỉ số Iq có hạn đúng là quá bất lợi.

“Sao em biết cô ta mà đi tìm?” Anh tính toán đủ đường vẫn không hay vợ nhỏ ở nhà lại phát hiện Hạ Nghi Lạp. Anh đang giúp cô ta che giấu thân phận, càng nhiều người biết sẽ càng bất lợi cho cô ta. Mà anh cũng không định sẽ báo ơn cô ta cả đời, làm gì có chuyện đó, khi nào anh thấy tính mạng của cô ta không nguy hại nữa anh sẽ không còn nghĩa vụ gì với cô ta nữa.

Hàm Hi Họa có chút chột dạ, ngẫm nghĩ không nên giấu anh thế là cô nói sơ qua chuyện Đàm Tu Hiên rò rỉ tin tức với mình.

Nam Lãnh cười khẩy, ngồi thẳng người dậy làm Hàm Hi Họa giật mình.

“Em tin cậu ta đến vậy à?” Thanh âm lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.

“Em…” Hàm Hi Họa á khẩu, không phải cô tin anh ta mà là khi đó cô ít nhiều nghi ngờ anh. Vậy nên…

“Họa Họa…” Bỗng anh gọi cô.

Hàm Hi Họa có dự cảm không tốt, còn chưa kịp ngăn cả anh đã buột miệng.

“Chúng ta… ly hôn đi.”

Cả người cô chấn động, trân trân nhìn khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông. Kiếp trước là cô đưa ra đề nghị này trước, kiếp này là anh. Chung quy vẫn không thoát được cái vòng luẩn quẩn ly hôn và ly hôn.

Hàm Hi Họa khóc rồi, cô không kìm chế nổi nữa.

“Tại sao?” Cô lau nước mắt nhưng vô ích, nó cứ như thác nước không ngừng tuôn ra.

Nam Lãnh không dám nhìn cô, anh khó khăn nói: “Em chưa từng yêu anh… còn cả kiếp trước.”

Tất cả đều ngừng quay chỉ bởi hai chữ “kiếp trước”. Hàm Hi Họa thở phập phồng xuyên qua cặp đồng tử đen láy của anh, từng hình ảnh khiến cô đau đớn, xót xa hiện lên trước mắt.

“Anh… anh…” Mặt mày cô tái nhợt hơn cả ban nãy, cô không thể tin được anh cũng sống lại.

Nam Lãnh ừ một tiếng. “Anh đã sống lại… sau khi anh bị độc chết trong tù.”

Không để cô lên tiếng anh tiếp tục. “Đến khi chết anh mới rõ bản thân thật ngu ngốc. Anh chưa từng hối hận đã vì em, Họa Họa. Anh chỉ là mệt rồi.”

Cánh môi đã bị Hàm Hi Họa cắn đến rướm máu, cô nức nở nhìn người đàn ông cô đã yêu hai kiếp. Cô không thốt được lời nào để bào chữa, tất thảy cô đã nhìn thấy, nhìn thấy anh đã vì cô mà đánh mất mọi thứ bao gồm cả sinh mệnh mình. Và giờ đây ông trời đã cho anh một cơ hội làm lại cuộc đời. Nhưng anh chọn buông bỏ cô sớm hơn kiếp trước.