Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 162




Chương 162

Hàm Hi Họa tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Những chuyện trong giấc mơ cô nhớ rõ mồn một, nó hiện hữu và chiếm giữ lấy cả linh hồn cô. Trái tim cô quặn thắt từng cơn nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng và bi thương của Nam Lãnh khi anh nói rằng anh hối tiếc vì đã cưới cô. Cô vừa đau lòng vừa sợ hãi. Đến cả chuyện cô chứng kiến trước khi xảy ra tai nạn cũng chẳng còn quan trọng.

Thì ra vì cô, anh đã đánh mất tất cả bao gồm cả chính anh. Cô đã cho rằng, kiếp trước sau khi giết chết Hàm Mộc Tâm với địa vị và quyền lực của mình anh vẫn an bình vượt qua, sau đó anh sẽ chẳng còn nhớ đến người đàn bà phiền phức là cô đây nữa, anh sẽ cưới một ai đó khác, cô ấy sẽ sinh cho anh những đứa con xinh đẹp, tài giỏi.

Nhưng hiện thực lại trái ngược hoàn toàn, thậm chí nó càng tàn nhẫn với anh gấp trăm lần. Anh bị kẻ thù độc chết chỉ sau cái chết của cô hai tháng.

Cô ra đi ở tuổi hai mươi ba, anh theo cô ở tuổi ba mươi tư.

Chung quy tất thảy mọi chuyện bất hạnh đều là do cô gây ra.

Khi Hàm Hi Họa vẫn đang đau đớn trong giấc mộng vừa trải qua cũng là sự thật từng tồn tại thì cửa phòng mở ra.

Người ấy sợ động đến giấc ngủ của cô nên lực tay rất nhẹ.

Thoáng ngạc nhiên không nghĩ cô đã tỉnh dậy, anh không tỏ thái độ gì, không có lo lắng cũng chẳng đau lòng, tựa như việc cô nằm ở đây không đả động gì tới anh.

Hàm Hi Họa cắn chặt môi dưới, hai tay siết lấy ga giường, hai mắt cô cay cay. Rồi cô quay phắt đi nơi khác, không dám nhìn anh thêm.

Nam Lãnh đóng cửa, anh không nói không rằng đi tới bên giường bệnh, nhấn nút gọi bác sĩ tới.

“Thấy thế nào?” Cuối cùng anh cũng mở miệng nói chuyện, anh không ngồi mà đứng bên cạnh nhìn cô.

Hàm Hi Họa kìm nén sự đau xót trong lòng, cô mím môi ngẩng đầu đối diện với người đàn ông đã hơn một tháng rưỡi chưa gặp. Vốn dĩ nên nhào tới bất chấp tất cả những khúc mắc mà ôm chặt lấy anh, hôn anh nhưng hai tay cô như bị xiềng xích trói chặt không nâng lên nổi.

Rồi cuối cùng cô chỉ có thể lắc đầu nhè nhẹ, cô sợ nếu mình thốt nên tiếng thì đó chẳng còn là câu chữ có nghĩa nữa mà là những tiếng khóc đè nén.

Nam Lãnh rất muốn ôm cô vào lòng, thế nhưng bàn tay khẽ cử động cuối cùng dừng lại. Cô gái anh yêu… anh phải làm cách nào mới buông bỏ được toàn bộ chuyện kiếp trước đây.

Cả hai vẫn đang rơi vào những suy nghĩ đau khổ thì có ai đó gõ cửa. Chắc là bác sĩ.

Nam Lãnh lui ra sau nhường chỗ cho bác sĩ kiểm tra.

Bác sĩ là một trong số ít bạn bè của Nam Lãnh, anh gật đầu với Nam Lãnh rồi xem qua thể trạng của Hàm Hi Họa.

“Đã ổn rồi. Chỉ có chân phải bị chấn thương nặng phải dưỡng thương khoảng một tháng. Trong khoảng thời gian này đừng đi lại nhiều, cũng đừng hoạt động mạnh ảnh hưởng đến vết thương.” Anh quan sát vết thương trên đầu cô dặn dò. “Bôi thuốc đều đặn. Tránh chạm nước.”

Hàm Hi Họa cười yếu ớt cảm ơn.

Dù là sắc mặt cô đang tái xanh, chẳng có chút sức sống nhưng vị bác sĩ nào đó thừa nhận người phụ nữ của Nam Lãnh đúng là cực phẩm của cực phẩm. Xinh đẹp rung động lòng người. Nếu không phải là hoa đã có chủ, anh đã tính tới chuyện theo đuổi cô rồi. Đương nhiên thực tế lúc này anh đâu có gan lớn đập chậu cướp hoa.

Đợi bác sĩ rời đi Hàm Hi Họa muốn vào nhà vệ sinh có điều… chân cô thế này đi làm sao…