Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 132




Chương 132

“Vâng.” Vừa trả lời xong Hàm Hi Họa đã hối hận, cô không muốn anh đau đầu thêm chuyện của mình, vội phủ định: “Không sao đâu ạ, vài ngày sẽ quen thôi.”

Người bên kia bất lực ừm một tiếng. “Em muốn đi đâu nhất?” Chợt anh hỏi.

Hơi ngạc nhiên vì anh chuyển đề tài nhanh như chớp, sau một lúc suy nghĩ Hàm Hi Họa đáp: “Em muốn đi Thụy Sĩ và Ý.”

Nam Lãnh cười, anh ghi nhớ và khắc sâu lời cô nói vào trí óc. “Sẽ đi cùng em.”

Cúp máy, âm thanh quyến rũ của anh vẫn như còn văng vẳng bên tai, lưu luyến trong căn phòng này. Cô vui khi được anh yêu thương, dỗ dành và quan tâm dù anh rất bận. Chỉ là trực giác nói với cô rằng sắp có chuyện gì đó không tốt xảy đến.

Hàm Hi Họa cảm thấy bất ổn vì trực giác này của mình, cô mong nó sai nhưng một mặt lại tin rằng nó là thật.

Chỉ là ít nhất cô cầu mong Nam Lãnh an toàn và không xảy ra chuyện gì. Lần anh bị kẻ thù ám sát vẫn còn ám ảnh cô tới tận bây giờ, lần đó chỉ một chút nữa thôi viên đạn đã bắn trúng vào trái tim của anh. Cô sợ, cứ mỗi lần anh rời khỏi cô, rời khỏi Trung Quốc thì tỷ lệ anh gặp nguy hiểm luôn cao hơn.

Anh có thể may mắn tránh khỏi nguy hiểm một lần, liệu có thể may mắn lần thứ hai, lần thứ ba không? Hàm Hi Họa thật sự rất bất an, đó là nguyên nhân chính khiến cô mất ngủ chứ không phải chỉ vì không có anh ngủ bên cạnh. Chỉ là cô không muốn anh lo lắng cho cô thêm mà thôi.

Ngày hôm sau Hàm Hi Họa quay phim rất thuận lợi, đạo diễn cũng hài lòng hơn một chút.

Đến sáu giờ tối kết thúc cảnh quay hôm nay Hàm Hi Họa được về trước. Tạm biệt mọi người cũng tạm biệt Hạ Tiếu Mạt cô định đón xe về biệt thự thì Đàm Tu Hiên gọi tới bảo xe của cô đã sửa xong. Anh ta bảo sẽ tự mình mang xe đến cho cô nhưng Hàm Hi Họa từ chối.

“Tôi tự đến lấy, anh thông báo với họ một tiếng là được.”

“Em chán ghét gặp anh đến vậy sao?” Nghe rõ giọng nói buồn bã và bất lực của anh ta nhưng Hàm Hi Họa không có chút động lòng.

“Nếu không có chuyện gì tôi tắt máy đây.” Khi cô định ngắt cuộc gọi thì anh ta níu lại.

“Khoan.”

Hàm Hi Họa nhíu mày không kiên nhẫn lắm. “Còn chuyện gì sao?”

“Anh biết nói ra em sẽ không tin nhưng anh nghĩ vẫn nên cho em biết…”

Hàm Hi Họa im lặng.

Đàm Tu Hiên hít sâu một hơi, anh ta trần thuật lại cảnh tượng hôm trước tình cờ nhìn thấy: “Anh nhìn thấy Nam Lãnh ra vào một khu biệt thự ở gần ngoại thành thành phố, lúc rời khỏi anh ta đi cùng một cô gái trẻ. Còn về chuyện anh thấy thì do hôm đó anh đi tình nguyện tại bệnh viện gần khu biệt thự kia…” Anh ta chần chừ vài giây nói thêm: “Anh không có ý phá hoại gì cả, chỉ nhắc nhở em thôi.”

Hàm Hi Họa nghe được sự chân thật trong giọng nói của anh ta, cô đè nén trái tim đập mạnh của mình. Cô cảm ơn anh ta rồi ngắt máy ngay lập tức.

Lúc ngồi trên xe taxi Hàm Hi Họa không nhịn được nhắn tin hỏi Đàm Tu Hiên tên và địa chỉ khu biệt thự đó. Cô biết làm như vậy chứng tỏ cô đang nghi ngờ Nam Lãnh nhưng trái tim cô mách bảo phải rõ ràng mọi chuyện. Cô không sao ôm sự khó chịu, mù mờ này mà đợi tới lúc Nam Lãnh về được.

Có những chuyện cô không thể hỏi anh bởi anh không muốn hoặc không thể nói cho cô biết, những thứ anh có ý giấu thì cô không cách tra hỏi được. Tựa như chuyện anh rời khỏi nước lần này.

Kiếp trước cô không hiểu anh, cũng không biết gì về thế giới đằng sau anh, kiếp này dường như cũng vậy. Khác một chỗ, cô tin anh yêu cô.