Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 127




Chương 127

Hàm Mộc Tâm khó tin. “Vậy thì sao? Em đã nói rõ vậy rồi?”

“Tại sao cùng là con cháu nhà họ Hàm mà chị ta có thể gả cho anh, còn em thì không? Chẳng lẽ chỉ vì chị ta là cháu đầu?” Khi đó cô ta cũng đã tìm ông nội Hàm làm lớn chuyện này nhưng lần đầu tiên ông nội Hàm không chiều theo ý cô ta. Ông không đưa ra nguyên nhân rõ ràng chỉ bảo “Ngoại trừ Họa Họa thì không thể là ai khác gả cho Nam Lãnh.”. Cô ta đã tức giận ra sao nhưng sau đó biết rõ chỉ là hôn nhân ép buộc, Nam Lãnh hoàn toàn là bị ông nội Nam dàn xếp, chỉ cần anh không có tình ý gì với Hàm Hi Họa thì có cưới cô sớm muộn gì cũng ly hôn thôi.

Nhưng chuyện hình như ngày càng rời khỏi quỹ đạo mà cô ta theo dõi, thậm chí nó đã theo một quỹ đạo khác chỉ có hại cho cô ta.

Cô ta không cam tâm.

Nam Lãnh không muốn ở đây xàm xí với cô ta, anh không muốn mọi người bên ngoài nghĩ lung tung. “Đơn giản là cô không xứng.” Nói rồi anh định rời đi nhưng còn chưa đi được hai bước cô ta đã chạy theo hai tay siết chặt lấy eo người đàn ông.

Có lẽ cô ta là người phụ nữ can đảm nhất dám cả gan chạm vào người Nam Lãnh mà chưa được anh cho phép. Đúng là phải tán thưởng.

 

“Buông…” Chữ “ra” còn chưa kịp thốt ra cửa phòng vệ sinh đã mở toang. Cả hai người bên trong đều giật mình đặc biệt là Hàm Mộc Tâm, cô ta kêu lên theo phản xạ buông eo Nam Lãnh. Cô ta chột dạ sau đó lại dùng ánh mắt khó tin nhìn trân trân Hàm Hi Họa chẳng rõ vì sao lại xuất hiện ở đây còn đúng lúc như vậy?

“Họa Họa.” Nam Lãnh lo cô nhóc của mình hiểu nhầm vội bước đến nắm lấy tay cô nhưng Hàm Hi Họa lại kéo anh ra sau mình. Cái này… sao giống như mỹ nhân cứu anh hùng quá vậy. Nam Lãnh nhếch miệng để cục diện cho cô nhóc giải quyết. Cảm giác được vợ yêu ra mặt cũng không tệ.

Hàm Hi Họa tức giận không ít, ngoài mặt cô cười khẩy trong giọng nói không che giấu sự khinh thường. “Em họ à, đến chồng của chị em cũng muốn cướp à?” Lời lẽ không chút nể nang, đi thẳng vào vấn đề khiến Hàm Mộc Tâm cắn chặt môi không mở miệng nổi.

Cô ta nói thế nào đây? Bảo là không phải? Nhưng vừa rồi cô ta làm gì với Nam Lãnh, Hàm Hi Họa đã thấy rõ.

“Sao? Câm rồi à?” Hàm Hi Họa thu lại nụ cười, cô cũng chẳng cần Hàm Mộc Tâm giải thích cái gì. Chuyện đã rành rành ra đấy lại thêm cái tính nết không ai chấp chứa nổi của cô ta thì Hàm Hi Họa càng chẳng cần nghe cô ta múa mép bất cứ lời nào.

“Chị với anh Nam Lãnh cũng chỉ là hôn nhân giả, chị còn phách lối gì với tôi.”

Vẫn còn già mồm nhỉ?

Hàm Hi Họa bước lại gần sát cô ta, hành động này khiến Hàm Mộc Tâm giật mình lui ra sau một bước.

Nhìn phản ứng lo sợ của cô ta Hàm Hi Họa bật cười. “Tôi có đánh cô đâu. Cô lại chẳng xứng để tôi chạm vào.”

“Chị…”

“Được rồi.” Hàm Hi Họa có chút mất kiên nhẫn đứng đây trêu qua gợi lại với cô ta. “Lần cuối, tôi cảnh cáo cô. Chuyện vợ chồng nhà tôi như thế nào cũng không đến lượt cô xía vào. Hơn nữa…” Hàm Hi Họa cong môi trở lại bên Nam Lãnh. Cô ôm cổ anh hạ xuống áp môi mình lên môi anh ngậm lấy, Nam Lãnh rất biết phối hợp. Cả hai lần đầu công khai hôn nhau trước mặt người ngoài thế này nhưng không ai thấy ngại ngùng, ngược lại còn rất hưởng thụ.

Hàm Mộc Tâm không thể tin nổi, cô ta thở dồn dập siết chặt hai tay. “Hai người…”

Hàm Hi Họa dừng hôn, cô đẩy nhẹ Nam Lãnh ra vô cùng bình thản quay lại đối mặt với bộ dáng tức xù lông của cô ta. “Cô thấy đấy, chúng tôi yêu nhau thắm thiết thế này, cô có cửa chen vào à.” Thu lại vẻ đùa cợt, Hàm Hi Họa lạnh mặt nhắc nhở cô ta. “Nếu cô còn không an phận, tôi sẽ báo cáo chuyện đáng xấu hổ này của cô với ông nội đấy. Đến lúc đó để xem cô còn nói được lời nào.”

“Ông tin chị chắc?” Vẫn căng gân cổ lên mà cãi lại Hàm Hi Họa.